Dẫn Đường Của Vua

Chương 42: | Cuộc sống bên trong viện bồi dưỡng dẫn đường




Hegel vừa mới nói xong, Saint Carlos liền nhảy dựng lên: "Anh nghĩ hay nhỉ!"

Hegel dường như chỉ chực chờ cậu bạo phát, khoát tay nói: "Ây da, Tiểu Lạc Lạc à, chúng ta đều cùng một hệ thống, sớm muộn gì cũng phải hợp thể mà~"

Saint Carlos giận sôi người: "Tôi vẫn chưa có thừa nhận giống với anh!"

"Cha mẹ sinh con trời sinh tính, ai chả có tính cách khác nhau chứ~" Hegel liếc mắt đưa tình với Saint Carlos, Saint Carlos lại vô cùng phẫn nộ, cậu xoay người nhìn về phía Airy Gailey, nghẹn giọng hỏi: "Airy, anh nói đi!"

Airy Gailey suy nghĩ trong chốc lát, rồi lại ném cho cậu ánh mắt xin lỗi, Saint Carlos đã sớm dự tính được kết quả này, có hơi chán nản sụp bả vai, nhưng câu nói tiếp theo của Airy Gailey lại khiến cậu ưỡn ngực trở lại.

"Anh có thể theo tôi," Airy Gailey nói với Hegel, "Nhưng mọi thứ trên thuyền của tôi đều là Tiểu Lạc định đoạt, anh phải chịu sự điều khiển của cả cậu ấy và Doyle, ngoài ra tôi cũng sẽ thiết kế áp thêm cho anh chương trình giám sát và điều khiển, nếu anh có bất kỳ dị động gì, bất cứ khi nào tôi cũng có thể xóa anh cả, vậy được chứ?"

"Cậu là lão đại, cậu muốn nói thế nào thì là thế nấy thôi~" Hegel giang tay ra, dáng vẻ như bị uy hiếp phải chấp nhận đề nghị này. Có điều cũng giống như gã nói, chỉ cần gã muốn đi, ai cũng không ngăn được, nét mặt được nhân tính hóa như thế hơn phân nửa vẫn là giả vờ. So với Saint Carlos, Airy Gailey vẫn khá đề phòng Hegel hơn.

"Doyle, để Hegel dẫn đường đánh một vòng thăm dò đơn giản đi, xem xem có thể thu được vật chứng gì không, Norre, cậu và Doyle đi cùng nhau. Tiểu Lạc, cậu theo tôi."

"Được." Có thể cách xa Hegel, Saint Carlos cầu còn không được. Hegel thì lại tức giận, "Đã có cái kho trữ dư liệu di động là tôi đây rồi, mấy người còn muốn tìm cái gì?"

Airy Gailey cười đến vô hại: "Chỉ là thăm dò theo thông lệ, sau này anh sẽ quen thôi, được rồi, mọi người phân công nhau hành động đi."

Mặt Hegel không đổi sắc "À" một tiếng, rồi lại như buồn bã vẫy vẫy tay với Saint Carlos, Saint Carlos rùng mình, lập tức hủy bỏ hình ảnh giả lập của mình, không thấy bóng dáng đâu cả.

Thế là Doyle và Norre mang Hegel theo, còn Saint Carlos đi theo Airy Gailey, hai nhóm phân nhau đi hai hướng. Bởi vì tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, Airy Gailey tạm thời thu Cavill trở về trong biển ý thức, anh vừa mới lên cấp xong, tình trạng vẫn chưa hẳn là ổn định, tất cả vẫn phải là lấy vững chắc làm chủ. Xong hết mọi chuyện, anh mới hỏi thăm Saint Carlos: "Tiểu Lạc, Hegel có tin được không?"

Nghe thấy tên Hegel, sắc mặt của Saint Carlos lại đen thêm vài phần, cậu cố gắng giữ thái độ khách quan, đánh giá: "Anh ta là AI được nhân tính hóa có trình độ cao nhất do Tây Túc chế tạo, theo như cách loài người mấy anh miêu tả thì đó là kỳ quặc không thích bị gò bó, tuy anh ta hành động theo cách suy nghĩ riêng của mình, nhưng tôi vẫn không thể nào hiểu nổi được."

"Tôi hiểu rồi, tuy tôi không rõ tại sao anh ta lại muốn theo chúng ta, nhưng rõ ràng anh ta có suy tính riêng." Airy Gailey bổ sung, "Nhiệm vụ coi chừng anh ta giao lại cho cậu đấy, Doyle với tôi sẽ tự biết cùng giúp cậu."

"Yên tâm, cứ giao cho tôi." Mặc dù chán ghét cái tên AI cực đoan này, nhưng Saint Carlos vẫn thoải mái chấp nhận những mệnh lệnh của Doyle, "Phải rồi Airy, lúc tôi bị chặn, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Airy Gailey ngừng chân, kìm lòng không đặng mà lấy con cá voi máy xinh xắn ra, anh đè nén tâm tình, nói: "Tôi bị cuốn vào bên trong hình ảnh phản chiếu, ở trong đó, tôi thấy tiền giáo chủ và Lanto." Airy Gailey thuật lại đơn giản nội dung mình thấy, bao gồm cả kết thúc cuối cùng mà anh không đành lòng chứng kiến tận mắt, rồi lại trở nên lo lắng.

"Tại sao lại không xem hết đi?" Saint Carlos kỳ lạ hỏi.

Airy Gailey cười, "Cậu và Hegel đều hỏi chung một câu," Không để ý gương mặt biến sắc nhanh chóng của Saint Carlos, anh tiếp tục, "Không phải là tôi không muốn xem, mà là tôi không xem được, tôi không thể chịu đựng được việc chỉ có thể trừng mắt nhìn Lanto bị thương, khoảnh khắc tuyệt vọng đó, sẽ khiến tôi có cảm giác mình chỉ là một tên rác rưởi, vô cùng tồi tệ."

"Nhưng mà anh không phải," Saint Carlos phản bác, "Đây chẳng qua là hình ảnh ký ức chiếu ra mà thôi, anh cũng không có mặt ở đó khi ấy, bất lực cũng là bình thường mà."

"Tôi thật sự ghen tỵ với lý trí của cậu đó, tôi cũng cho rằng mình có thể làm được chuyện này, nhưng cuối cùng," Airy Gailey bất đắc dĩ nhún vai, "Tôi không thể dứt được tình cảm, có điều cảm giác này quả thật là cũng không tệ."

Saint Carlos đứng hình một chút, khó tin hỏi: "...Anh đang khoe người của mình đấy à?"

Airy Gailey nhìn cậu, cũng bày ra nét mặt khó tin y chang vậy, hỏi lại: "Cậu thân là AI lẽ nào cũng sẽ bị tôi làm cho vấp té à?"

"... Cũng không có."

"Vậy tốt rồi." Airy Gailey cười, nghiêm túc hỏi, "Đúng rồi, chỗ Lanto có hồi âm chưa?"

Saint Carlos bó tay nói: "Tôi đã nói rồi, khoảng cách của chúng ta hiện tại là mấy ngàn năm ánh sáng, tốc độ thông tin truyền đi còn không nhanh bằng tốc độ lo lắng của anh nữa, không thể lúc nào cũng lặp lại cả... Đợi chút," Saint Carlos đột nhiên ngừng giải thích dông dài, hai chân cách mặt đất bình tĩnh lơ lửng giữa trời, dòng dữ liệu sắc kim hình vòng nhanh chóng chảy qua toàn thân cậu, cậu mở mắt bật nói, "Có tin tức Lanto, anh ấy bị mang đi khỏi Selong."

"Cái gì?!" Dưới chân Airy Gailey lảo đảo, anh vững vàng lại thân thể hỏi, "Em ấy bị ai mang đi, Nina đâu, cổ đang làm cái gì chứ?"

Airy Gailey xưa nay chưa từng nóng nảy vừa nghe Lanto gặp chuyện liền không nhịn được mà nóng ruột, Saint Carlos đưa tay tỏ ý bảo anh "bình tĩnh", nói: "Anh yên tâm, Nina ở cạnh anh ấy, hiện tại anh ấy ổn cả."

"Ổn thì làm sao lại bị mang đi chứ? Bọn họ bây giờ đang ở đâu?"

Tính tình Airy Gailey đã không còn tốt đẹp nữa, Saint Carlos cũng cảm thấy tin tức mình lấy được cũng không quá dễ nghe, do dự một chút mới nói: "Cái này, Airy... Lanto hiện nay đang ở hành tinh thứ ba Rosma của đế quốc Bergany...trong viện bồi dưỡng dẫn đường."

Vừa dứt lời, Airy Gailey liền mở màn hình gọi Doyle: "Doyle, kết thúc thăm dò, chúng ta trở về."

"Hả? Sao cậu lại đổi ý rồi, không phải là vừa mới hóa cuồng xong giờ bị thêm cái bệnh tâm thần đó chứ?" Doyle vừa mới mở màn hình ra không bao lâu, hiện tại đang quét kết cấu chính của Tháp Đen, tiến độ chỉ mới được phân nửa mà Airy Gailey đã mở miệng đòi trở về, sao hắn lại không bực bội cho được chứ.

Airy Gailey xoa xoa huyệt thái dương, anh cũng biết biết mình phản ứng hơi quá khích, có thể là do chịu ảnh hưởng từ hình ảnh phản chiếu, nên đối với an toàn của Lanto, sự chú ý của anh cũng đã đạt đến mức cao chưa từng thấy, thậm chí còn cao hơn cả nhiệm vụ mà Hackl nhờ anh làm.

"Xin lỗi," Anh tự kiểm điểm sự thay đổi tâm trạng của bản thân, "Lanto bị mang đi, cho nên..."

Doyle cứng họng. Được rồi, với Airy Gailey bây giờ mà nói thì dù trời có sập xuống cũng không quan trọng bằng Lanto, nhưng mà không đúng nha, không phải là có Nina đi theo sao. Doyle hỏi thẳng nghi ngờ của bản thân, "Nina đâu?"

"Ở cùng với em ấy, bây giờ đang ở bọn họ bây giờ đang ở đế quốc Bergany..." Airy Gailey đột nhiên ngừng nói, chợt vỗ đầu, "Sao tôi lại quên chuyện ấy chứ. Doyle, cậu cứ tiếp tục làm công việc của mình đi, nếu như kết thúc trước giờ cũng không cần trì hoãn, mau chóng tập hợp, Tiểu Lạc, trước nhất cậu cứ điều một phi thuyền từ tuần dương hạm qua đây đi."

"Này, sao cậu lại đổi ý nữa rồi, cậu quên cái gì hả?" Không đợi Doyle cằn nhằn xong, màn hình truyền tin của anh trong nháy mắt chuyển thành gương mặt của Hegel, gã không thèm kiêng dè ánh mắt dò xét của Airy Gailey, híp mắt cười đề nghị: "Cần phi thuyền á, tôi có thể cung cấp miễn phí nha."

"Hegel," Airy Gailey trầm giọng, "Nghe trộm thông tin người khác cũng không phải là hành động quang minh chính đại đâu."

"Í, tôi cứ cho rằng mấy lính đánh thuê các cậu sẽ không tính toán mấy trò vặt vãnh này chứ." Hegel giả vờ giật mình nói, "Dù sao cạnh cậu cũng đã có một AI trung thành rồi."

"Cho dù là vậy, tôi cũng không hy vọng thủ đoạn này xuất hiện trong đoàn của tôi." Airy Gailey gằn từng chữ nói.

"Rồi rồi được rồi, quay lại chuyện chính đi, cậu có muốn thuyền của tôi hay không?"

Thuyền của Hegel? Airy Gailey liếc nhìn Saint Carlos, bé cưng shota lập tức đưa cho anh một dữ liệu mã hóa: "Hegel có tự mình điều khiển hệ thống một phi thuyền, là chiến hạm giống tôi."

Chiến hạm? Vậy chẳng phải là tốt hơn tuần dương hạm của bọn họ nhiều sao? Airy Gailey đang do dự, đột nhiên còn nghe thấy Hegel nói: "Thuyền của tôi không giống với của Tiểu Lạc Lạc, thể tích không lớn đến vậy đâu, so ra lại giống với tuần dương hạm của mấy cậu hơn, có muốn thử chút không?"

"Thuyền của Hegel là tàu chiến tuần dương, nổi bật nhất là khả năng tàng hình, hơn nữa tỷ số dung hợp rất cao, có thể tổ hợp thẳng với tuần dương hạm của chúng ta thành pháo đài di động." Mặc dù đối với cực kỳ bất mãn với cá tính của AI Hegel, nhưng mà Saint Carlos lại vô cùng hợp ý với thuyền của gã, "Trái lại thì hiện tại cũng không có thuyền của tôi, không bằng trước hết cứ dùng của anh ta đi."

"Cậu...trước đây lúc lén mua Thanh Long không phải là đã tính trước chuyện này rồi đấy chứ?" Airy Gailey cười hỏi.

Vẻ mặt Saint Carlos hiện tại được gọi là xấu hổ, cậu ấp úng trả lời: "Phải, thuyền của anh ta cũng không tệ lắm."

"Thật là một AI không tồi nha Tiểu Lạc Lạc~" Hegel đã rất bất mãn cái màn hình phẳng hai chiều này, trực tiếp dùng hình ảnh ba chiều chui ra khỏi màn hình muốn ôm lấy Saint Carlos, Saint Carlos liền ném cho câu tiếp theo "Quyền điều khiển phi thuyền phải giao cho tôi" rồi lại biến mất lần nữa. Hegel cực kỳ thất vọng, chán nản hô lên: "Tiểu Lạc Lạc, cho dù có đem toàn bộ AI giao cho em anh cũng chịu mà!"

Thấy hành động trẻ con của Saint Carlos, Airy Gailey cười, rồi lại quay đầu nghiêm túc nói với Hegel: "Đủ rồi, giao thuyền đi."

...

Trong lúc Airy Gailey và Hegel đạt được thỏa thuận chuẩn bị rời khỏi hành tinh γ16, hành tinh thứ ba của đế quốc Bergany, Rosma, còn đang lặng lẽ chìm vào bóng đêm, khắp nơi trên hành tinh trắng thuần này đều tràn ngập phong cách cổ điển Byzantium, có thể thấy những nét vẽ hình tròn chuẩn mực hoặc những tấm gạch men được ráp lại một cách ngăn nắp ở khắp mọi nơi, ngay cả đường viền bên ngoài những tòa nhà cũng ngập tràn hơi thở thần thánh thuần khiết.

Thánh đường Saint Coca chính là danh thắng tại Rosma, nhà thờ vẫn giữ được thiết kế mái vòm truyền thống, cánh tay dài hình chữ thập tựa như kéo dài ra bốn hướng giữa màn đêm, lấp lánh ánh sáng màu vàng khiến người nhìn cảm thấy ấn tượng vô cùng. Nhưng ít ai biết được bên trong thánh đường Saint Coca chính là viện bồi dưỡng dẫn đường.

Lanto đến đây chưa tròn ba ngày, nhưng vì được Mia đưa đến, nên cậu được ở riêng một phòng, lại còn có thể đi lang thang khắp nơi bên trong nhà thờ, thậm chí chỉ cần "có người đi kèm" thì cũng có thể tham quan hành tinh Rosma, nhưng cậu vẫn cảm thấy bản thân chẳng hợp tí nào với nơi này.

Truyền thống thờ phụng tôn giáo cổ xưa bao phủ khắp hành tinh này, nơi nào cũng khác hoàn toàn với Selong, người ở đây không gây tiếng động ồn ào, lời nói cử chỉ tuy tự nhiên nhưng vẫn nhuốm vẻ lễ nghi rườm rà, cho dù có là một đứa trẻ thì nhìn thấy lâu ngày rồi cũng học được dáng vẻ kiểu cách này. Chỉ cần đi trên đường, liếc mắt một cái là có thể nhận ra ai là dân bản địa của Bergany, ai là di dân, thói quen này không phải cứ ngày một ngày hai là xóa được.

Liên tục hai ngày nay, Lanto hơi bị mất ngủ, mới đầu còn hưng phấn, là vì rất tò mò về hành tinh này, khu vực hành tinh chuyên tín ngưỡng các vị thần, nhưng sau đó lại thấy nhớ, nhìn mấy người của Bergany chỉ hành động thôi đã đầy những lễ nghi phiền phức, cậu lại hơi thấy nhớ văn phòng công đoàn, tuy rằng mấy anh bạn lính đánh thuê kia mắc chứng cuồng loạn, vô cùng ồn ào, nhưng mà lại cảm thấy tự do vô cùng.

Hôm nay là ngày thứ ba rồi... Lúc Lanto nằm trên giường mệt mỏi tỉnh lại, mở mắt ra là lại muốn díp mắt lại ngủ tiếp, nhắm mắt lại thì trong đầu lại hiện lên những hình ảnh rối loạn tựa như một thước phim rời rạc không hoàn chỉnh.

Cảnh tượng trong đó khiến cậu phải nhíu mày, chỉ mới nhớ đến thôi thì đã thấy thân thể đau đớn. Cậu mờ mịt mở mắt ra lần nữa, chợt thấy có một người đang ngồi bên giường, nhìn bóng người nọ, là Thanh Điểu.

Sao cậu ấy lại đến đây?

Dẫn đường Mia của viện bồi dưỡng vô cùng ưu ái Thanh Điểu, sắp xếp cho hắn ở trong phòng cấp bậc "giáo chủ". Nếu là trước kia, Lanto nhất định sẽ là người đầu tiên đi qua đó ở, có khi còn quấn chăn đệm nằm dưới đất luôn ấy chứ, nhưng lúc ở trên hạm cậu nhận ra Thanh Điểu giấu giếm mấy chuyện về cậu còn nhiều hơn cả so với cậu tưởng tượng, thế là hai người chơi trò chiến tranh lạnh luôn. Mà Thanh Điểu hình như vô cùng do dự về việc này, nên cứ dây dưa mãi đến bây giờ. Bây giờ cậu ấy đến tức là muốn nói rõ à?

Lanto toan tỉnh táo lại tinh thần, ai ngờ Thanh Điểu lại đè vai cậu xuống, tự lấy tay che hai mắt cậu.

"Thanh Điểu, cậu muốn làm gì?"

Dường như Thanh Điểu nghe được tiếng lòng của cậu, thấp giọng nói: "Chẳng phải cậu muốn biết chân tướng sao, tôi...có thể nói cho cậu biết."

"Nói thì cứ nói thẳng, che mắt tôi làm gì chứ?" Lanto cố gắng ngồi dậy, giữa một màu đen cậu nghe thấy âm thanh ngâm nga của Thanh Điểu, nương theo tiếng ca của hắn, cảm giác mệt mỏi lại như thủy triều dâng lên, thân thể cậu càng ngày càng mềm nhũn, ngã nằm xuống giường.

Tiếng ca Thanh Điểu theo đó mà khẽ thay đổi, hắn buông tay, lấy ra một cái hộp từ trong túi, đặt bên cạnh đầu Lanto, khẽ thở dài: "Đây là chân tướng cậu muốn, hôm nay...cứ cho cậu xem trước một phần, đừng tức giận nữa."

Nói xong, hắn khẽ vuốt tóc Lanto, xoay người rời phòng.