Dẫn Đường Của Vua

Chương 39: | Lanto và Thanh Điểu (Phần 3)




Nghe xong câu nói kia, hình ảnh của Gallio và nữ dẫn đường cũng hóa thành hạt sáng rồi biến mất không còn thấy bóng dáng đâu cả. Thân làm một người đứng xem từ đầu đến cuối, Airy Gailey cũng không còn yên lặng như lúc đầu nữa, anh nghiêm túc nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu không có chút sơ hở này, bắt đầu suy nghĩ cách phá nơi này, Cavill cũng cảm nhận được, đứng cạnh anh quẫy đuôi, nghiêm túc đồng ý với ý nghĩ của anh.

Nhưng mà...nếu làm vậy thật, anh hoàn toàn không rõ sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.

Đương lúc Airy Gailey còn đang xoắn xuýt suy nghĩ, cảnh tượng lại xoay chuyển lần nữa, Lanto xách gia sản ít ỏi của mình đi lướt qua mặt anh, bước vào căn phòng "siêu xa hoa", người máy đã sớm chuẩn bị xong vật dụng hằng ngày cho cậu, món lớn nhất chính là giường. Chiếc giường vô cùng đơn giản, khác hẳn với căn phòng mang phong cách khác biệt kia, nó được đặt tủ sách bằng gỗ cao cấp.

Lanto ném hành lý lên giường, lướt mắt qua chồng sách được đặt trên tủ, sách được trưng trên này đa phần đều là sách tôn giáo, bìa sách bằng da dày nhìn qua hình như có cảm giác rất quý, tên sách được mạ vàng trên gáy sách đã dần bong ra thành từng mảng, để lộ lớp keo đậm màu.

"Phải là một người như thế nào mới sở hữu được nhiều tập sách về tôn giáo như vậy chứ, hơn nữa mấy chồng sách này đều là đồ cổ thì phải?" Lanto tự lẩm bẩm, lực chú ý lại chuyển sang khoang cứu sinh, trong đầu hiện lên gương mặt ngoài cười nhưng trong không cười của Gallio.

Cùng lúc đó, trước mặt Airy Gailey lại xuất hiện thêm một hình ảnh ba chiều nữa, soi rọi hết mọi hành động trong đầu Lanto hiện ra trước mặt anh. Có thể trực tiếp nhìn được hình ảnh nội tâm của người mình yêu, Airy Gailey lại xoắn xuýt, cái hình ảnh phản chiếu đáng hận này sao lại có thể hiểu rõ được thế giới nội tâm của Lanto chứ?

Xoắn xuýt thì xoắn xuýt, Airy Gailey vẫn nhìn không bỏ sót tí nào. Trong hình ba chiều đó đều tập trung vào cuộc nói chuyện của Lanto và Gallio. Gallio cầm trong tay báo cáo kiểm tra thân thể của Lanto, vờ tuyên bố tin tốt: "Chúc mừng cậu, Lanto, thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ quả thật có hiệu quả rất rõ với cậu, cậu sẽ mau chóng có thể trở thành một dẫn đường chân chính."

"Cảm ơn." Lanto tích chữ như vàng, không mỉa mai mà cũng chẳng hưng phấn, vẻ mặt nhàn nhạt như nước trong, cậu chẳng có ý kiến gì với cái tin tức tốt lành này, cậu có một dự cảm, vẫn còn có một âm mưu khác đợi cậu nhảy vào.

Quả nhiên, Gallio đổi đề tài, nói: "Vì tinh thần lực của cậu có thể tăng mạnh hơn nữa, nên từ nay về sau cậu sẽ sống trong căn phòng này, người trong phong cậu hoàn toàn có thể không để ý, ông ấy là một người sống đời sống thực vật, sống một ngày lại ít thêm một ngày, cần gì thì có thể báo cho người máy, ngoại trừ việc không thể rời khỏi, những yêu cầu khác chúng tôi sẽ tận lực đáp ứng."

Ở chung một chỗ với người sống đời sống thực vật? Đây là cái cách tăng sức mạnh kỳ dị gì vậy? Trong lòng Lanto tràn ngập nghi vấn, nhưng ngoài mặt lại chẳng có thay đổi gì, hỏi ngược lại: "Tại sao lại cho tôi nhiều quyền lợi như thế? Mấy người cần tôi làm cái gì?"

Gallio híp mắt cười: "Chuẩn bị cho tốt tinh thần lực của cậu để trở thành dẫn đường mạnh nhất."

Hình chiếu ba chiều đến đó là biến mất, Lanto ngừng hồi tưởng lại, khinh thường lẩm bẩm: "Thành dẫn đường mạnh nhất để làm gì chứ, còn chẳng phải để ghép đôi với lính gác sao, chỉ để cho lính gác sử dụng, đã như vậy còn chẳng bằng bình thường sống còn tốt hơn." Vừa dứt lời, quả cầu lông màu xám nhàn rỗi ló ra khỏi đầu cậu, con chim non dùng cái mỏ đã cứng lên không ít mổ đầu Lanto.

"Chiêm chiếp —— Chiêm chiếp ——" Con chim non vỗ cánh bắt đầu gấp gáp kêu lên.

"Úi da, đau! Mày gấp cái gì, tao có nói ghét mày bao giờ đâu hả?"

"Chiêm chiếp! Chiêm chiếp!"

"Tên nhóc ranh này, tao chỉ cảm khái một chút cũng không được hả?" Lanto nhìn về phía khoang cứu sinh chép miệng, "Mày xem ông ấy đi, tao chắc chắn người đó trước khi chưa bị biến thành bộ dáng này nhất định phải là một nhân vật vô cùng lợi hại, nếu không thì bị đến nông nỗi này sao mà lại vẫn giữ được tinh thần lực mạnh mẽ như vậy chứ? Nhưng mà mày xem đi, ông ta chẳng phải cũng bị nhốt trong Tháp Đen sao? Có mạnh mẽ cũng chẳng thể giải quyết được tất cả vấn đề."

"...Chiêm chiếp chiêm chiếp..." Tiếng kêu của con chim non trở nên do dự, ánh mắt cũng lấp lánh.

Lanto xoa xoa cổ nó, thấp giọng nói: "Tao hiểu ý mày, tao sẽ không lấy cái lý do yếu kém đó biện minh cho mình đâu, nếu có cơ hội có thể mạnh mẽ, tao sẽ nắm chặt nó."

"Chiêm chiếp!"

"Được rồi, trở lại chuyện chính đi, trước tiên đặt cho mày một cái tên vậy, ở đây nhiều sách như vậy, nói không chừng sẽ có linh cảm thì sao."

Toàn bộ cuộc đối thoại của Lanto và tinh thần thể đều lọt vào lỗ tai Airy Gailey không sót một chữ, Airy Gailey hận không thể lập tức chạy đến trước mặt Lanto ôm chặt rồi hung hăng hôn một cái, Lanto trước mặt anh thực sự khiến người khác phải thương quá rồi, vừa nhỏ yếu vừa mạnh mẽ, lại rất lạc quan chấp nhận nắm lấy cơ hội này, rốt cuộc Lanto còn trải qua cái gì nữa chứ, tại sao lại mất trí nhớ như vậy?

Đáy lòng Airy Gailey như bị móng vuốt mèo cào đến mức khó chịu, mà Lanto ở bên kia tùy tiện chọn một bản sách Phúc Âm*, thốt lên: "Í, nhóc ranh này, hay là gọi mày là Gospel đi, vừa đơn giản dễ nhớ mà nghe cũng có phúc nữa."

*giải thích chỗ này một tí, về chữ Phúc Âm, chữ này còn được gọi là Tin Mừng (bởi Công giáo Rôma) hay Tin Lành (bởi các cộng đồng Kháng Cách), là tên gọi chung để chỉ bốn cuốn sách đầu tiên và cũng là quan trọng nhất trong Kinh Thánh Tân Ước (theo Wikipedia), Phúc Âm dịch ra tiếng Anh là Gospel, nếu như chỉ để từ Phúc Âm thì nghe không hay lắm vì trong truyện này đa phần là tên tiếng Anh, vậy nên Ngạn mới chuyển sang tên tiếng Anh cho hợp =v=

"Chiêm chiếp ~" Con chim non vẫy cánh tán thành, còn không đợi Lanto giải quyết xong chuyện này, trong căn phòng đột nhiên xảy ra dị trạng. Ánh sáng trong phòng trong chớp mắt trở nên ảm đạm đi, ánh sáng vốn sáng ngời dường như được phủ lên một lớp kính lọc màu xanh thẳm, cả thế giới như chìm vào long cung u tĩnh mênh mông vô tận, đến cả nhiệt độ trong phòng cũng bị hạ xuống vài độ.

Con chim non hoảng sợ nằm xuống, đôi cánh chọc chọc tóc Lanto cố gắng che giấu thân thể càng lúc càng mượt mà của mình, Lanto sờ cánh tay nổi da gà của mình, nhạy bén cảm nhận được tinh thần lực vốn yên lặng như ngưng đọng lại xoáy thành vòng xoáy, sức mạnh giải phóng ra khiến người ta cảm thấy khiếp hãi. Cậu vô thức che đầu lại, ngồi bệt xuống đất.

Thấy cảnh này, thần kinh của Airy Gailey và Cavill cũng căng thẳng, đương lúc hai người lo lắng, một cái bóng to lớn xuất hiện dọc theo khoang cứu sinh, chớp mắt bao phủ khắp căn phòng. Áp lực vô hình đè nặng khiến vai Lanto trễ xuống, cậu không thể ngẩng mặt lên, gương mặt đột nhiên bị một sinh vật trơn nhẵn cọ lấy.

Một cái đầu vĩ đại ước chừng to bằng năm lần đầu cậu đang ở ngay trước mặt mình, cái mõm đen hơi nhổm lên đặt ngay trên trán cậu, đôi mắt của nó gần như muốn hòa tan làm một với làn da màu đen, mà hai hình bầu dục màu trắng bên dưới đôi mắt nó lại vô cùng nổi bật, thoạt nhìn giống như là lườm nguýt cậu vậy.

—— Cá voi sát thủ. Lanto nghe thấy được cả tiếng len lén nuốt nước bọt của chính mình, thân thể cứng đơ vẫn không nhúc nhích được, vội vã suy nghĩ. Cách trang trí của căn phòng này, sách tôn giáo nhiều đến mức đếm không xuể, còn có tinh thần thể hiếm hoi này nữa, cậu lập tức nhận ra thân phận của người nằm bên trong khoang cứu sinh: Có thể sở hữu tinh thần thể mỹ lệ và mạnh mẽ như vậy, chỉ có thể là giáo chủ giáo hội hoàng gia Bergany mà thôi.

Trời ơi, một người có thân phận cao quý như thế mà còn bị bắt? Rốt cuộc là Tháp Đen đã dùng cách gì vậy?

Toàn bộ tư duy trong nội tâm Lanto vẫn cứ hiện ra trên màn hình trước mắt Airy Gailey, đừng nói là cậu khó hiểu, đến cả Airy Gailey cũng cảm thấy manh mối trong tay mình quá ít rồi, mà với hình ảnh phản chiếu xuyên thấu này, manh mối duy nhất anh nắm được chính là tiên sinh X được nhắc đến trong miệng của Gallio và nữ dẫn đường đó, e là nhân vật thần bí này đóng vai trò vô cùng quan trọng.

Đương lúc Airy Gailey còn đang sắp xếp các đầu mối, Lanto vẫn không dám thở mạnh đối diện với cá voi sát thủ, cậu không chắc anh bạn trước mặt có khi nào chỉ vì không thích một lời mình nói liền nuốt mình vào bụng hay không, qua một lúc lâu, cậu mới dè dặt mở miệng: "Xin chào, xin hỏi, cậu tìm tôi là...có chuyện gì không?"

Con cá voi sát thủ quan sát cậu một hồi, nhẹ nhàng vẫy đuôi, thì nghe âm thanh "lạch cạch ——" vang lên, giá sách bị rung động. Sống lưng Lanto không hiểu sao đau đớn co rút lại, còn chưa hoàn hồn, con cá voi sát thủ trước mặt đột nhiên kêu lên một tiếng ngâm chói tai.

"Phụt ——"

Lanto vội che lấy đầu mình, muốn ngăn cái thể loại siêu âm như muốn ăn mòn biển ý thức mình lại. Có thể tinh thần của cậu khồng chống đỡ hết được, nhưng mà con chim non đã sớm quẫy cái chân trên đầu cậu rồi, làm gì còn chút năng lực chống cự chứ.

Đương lúc Lanto còn cho rằng mình sắp gục luôn rồi, âm thanh đáng sợ này lắng đọng lại trong biển ý thức, chuyển thành lời văn: "Gospel là tên của ta, không cho phép các người lấy tên ta!"

"Cậu...ra là vậy à?" Cậu còn tưởng rằng bày ra cái trận chiến lớn này còn là vì còn giấu thứ gì bí hiểm nữa chứ!

"Phụt ——"

"Dừng dừng dừng! Tôi biết cậu tức thế nào rồi, tôi tuyệt đối không dùng tên của cậu mà!"

Thanh âm khó chịu của con cá voi sát thủ xuyên qua não, tuy là sau khi dung hợp rồi thì có thể nói chuyện với nhau, nhưng mà tần suất này thực sự tiêu không nổi mà, Lanto vội vã cầu xin tha mạng, lúc này con cá voi sát thủ mới thoả mãn, nhấc cái mõm lên một chút như muốn vỗ trán Lanto ban chút ân huệ.

Được con vật khổng lồ này trấn an, Lanto cũng không biết nên khóc hay nên cười mới tốt: "Gospel đại nhân à, cậu có thể... À, sử dụng tần suất dịu dàng một chút được không?"

Con cá voi sát thủ lườm ai đó, lại phun ra một cột nước nguy nga, nhưng khi nó nói chuyện với Lanto sau đó thì mới điều chỉnh lại tần suất xuống mức người thường có thể nhận được: "Thật già mồm, có điều quên đi, vì cậu có thể giao tiếp với ta, ta sẽ cố gắng giúp cậu không bị điếc tai."

"Cảm ơn." Biển ý thức Lanto lại được giải thoát, bèn thở phào nhẹ nhõm, rồi liếc nhìn con cá voi sát thủ đang lắc đầu vẫy đuôi chậm chạp không chịu biến mất kia, lúng túng hỏi: "Cậu...còn chuyện gì khác sao?"

"Ngài" cá voi sát thủ ngạo kiều nâng mõm lên, nói: "Cậu chẳng phải muốn đặt tên cho tinh thần thể của mình sao, ta chịu cực một chút, ban cho nó một cái tên là được." (Ngạn: Vầng, nhìn cái câu này là mấy chế có thể nhận ra được tính cách con này giống ai rồi ha =))))

"Vậy thì làm phiền ngài rồi."

Con cá voi sát thủ liếc mắt sâu xa nhìn con chim non đang thở gấp, nhếch môi lộ ra mấy cái răng nhọn hình nón, con chim non nơm nớp lo sợ thoáng nhìn một cái suýt tí nữa lại muốn tắt hơi luôn. Lanto vội vàng thả nó vào trong lòng bàn tay, cẩn thận che chở, con cá voi sát thủ trầm mặc, ra vẻ căng thẳng nói: "Cứ gọi là Phoebe đi, rất hợp với màu lông vũ trên chân nó."

"Chiêm chiếp ——" Nhưng mà tôi là giống đực mà! Sao lại có thể dùng cái tên nữ tính như thế chứ?! Con chim non quả nhiên có hơi bất mãn với cái tên này, còn không đợi nó kháng nghị xong, Lanto đã bóp cái mỏ nó, nói: "Ha ha, cái tên này được, nghe rất dễ nuôi, cảm ơn đã ban tên cho."

"Dĩ nhiên là đúng rồi." Con cá voi sát thủ có chút tự đắc nói, "Chuyện chủ nhân của ta làm nhiều nhất trước đây chính là ban tên cho người khác mà! Bản lĩnh này của ta đều là học từ ông ấy."

Nghe thấy con cá voi sát thủ nhắc đến chủ nhân nó, ánh mắt Lanto vô thức liếc sang khoang cứu sinh, cậu dò hỏi: "Chủ nhân của cậu, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Con cá voi sát thủ khựng người, hốt nhiên bơi trở về khoang cứu sinh, dùng thân thể mình gắt gao bao lấy người nọ, nó quật cường nói: "Ông ấy chỉ có chút khó chịu, ông ấy sẽ tốt hơn thôi."

Khó chịu sao... Lanto khẽ than, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Con cá voi sát thủ lắc lắc cái mõm, tựa hồ không muốn tiếp tục đề tài này, Lanto cảm giác được nó không vui, lập tức ngừng câu chuyện, đúng lúc này, con cá voi sát thủ đột nhiên nhìn cậu chăm chú, trong đôi con ngươi thâm thúy lóe lên ánh sáng, "Cậu có thể giúp ta một việc không?"

Lanto sửng sốt, mỉm cười: "Tại sao lại không chứ?"

Con cá voi sát thủ vui vẻ bơi khắp phòng một vòng, vây lưng lật úp cái chụp đèn cổ kính trên đỉnh đầu, đuôi vung lên, khung ảnh lồng kính khảm nạm trân châu bị quăng vỡ, tiếng động nó tạo ra thực sự quá lớn, y như là đem nguyên một đại đội đi dỡ cả căn phòng này, Lanto chịu không được lại tiếp tục ôm đầu đứng nép bên tường.

Mà ngay trước mặt cậu, Airy Gailey đang tự lừa mình dối người chống hai tay ở hai bên thân cậu, dùng chính thân thể của mình chống đỡ cho người trong lòng. Ánh mắt Lanto vẫn nhìn thẳng phía trước, cậu ngắm nhìn con cá voi sát thủ quẫy nước loạn xạ, nhưng mà ánh mắt đó lại vô tình nhìn thẳng vào Airy Gailey, khiến cho Airy Gailey có ảo giác như cậu đã nhìn thấy anh. Anh chậm rãi kề sát lại gương mặt của Lanto, tiếc nuối chép miệng.

Tiếc thật đó, không hôn được. (Ngạn: Đm anh, giờ này anh còn tâm tình muốn hôn người ta hả~)

Ngay lúc này, con cá voi sát thủ chợt ngừng bơi. Cũng không biết có phải là việc anh bảo vệ có tác dụng hay không, Lanto không bị thương tí nào.

"Có người đến, ta đi trước đây, chuyện giúp đỡ sau này ta sẽ nói tiếp cho cậu!"

Con cá voi sát thủ vội vã đến mà cũng vội vã đi, nhưng nếu như không gây ra tiếng động lớn thì chắc là tốt hơn rồi. Lanto đỡ trán nhìn đống hỗn độn trên đất, cậu nên giải thích cái hiện tượng này như thế nào mới tốt đây? Có điều rất nhanh sau đó, cậu nhận ra mình lo lắng thái quá rồi.

Cửa phòng mở ra từ bên ngoài, nữ dẫn đường đi vào cùng hai người máy, cô không hề quan tâm cái phòng bị loạn thành một đống kia, vẻ mặt phức tạp nhìn Lanto. Cô ta có hơi căm giận, mở miệng nói: "Cậu đúng là lọt được vào mắt xanh cảu ông ấy, ông ấy vậy mà lại để cho cậu xem tinh thần thể của mình."

Lanto sửng sốt một chút, khó hiểu hỏi: "Có ý gì?"

Nữ dẫn đường khinh bỉ hừ một tiếng, "Chẳng lẽ cậu còn không biết người nằm trong đó là ai sao?"

Lanto trầm mặc, bình tĩnh trả lời: "Cũng có thể đoán được, ông ấy là giáo chủ Bergany đúng không?"

Nghe thấy đáp án gần đúng của Lanto, nữ dẫn đường hơi sửng sốt, nhưng sự khinh thường trên gương mặt cũng chẳng hề giảm bớt: "Cũng không tính là quá ngu, vậy cậu có biết vì sao bọn ta lại cho cậu ở đây hay không?"

Lanto suy nghĩ một hồi, đột nhiên kinh ngạc: "Chẳng lẽ mấy người muốn xem thử tôi có thể dẫn tinh thần thể của ông ấy ra hay không à?"

"Không sai, thứ chúng ta cần không phải là cậu, mà là tinh thần thể của giáo chủ." Giọng nỏi của nữ dẫn đường đầy mỉa mai, "Cậu cho rằng mình là ai chứ, đợi bọn ta lấy được sức mạnh tinh thần của giáo chủ, cậu cũng sẽ bị xử lý luôn thôi." Nói xong câu đó, cô ta lạnh lùng quét mắt nhìn Lanto, rồi phất tay với hai người máy, nói: "Dọn dẹp chỗ này sạch sẽ, đừng để vật thí nghiệm quan trọng của chúng ta cảm thấy tủi thân."

Mục đích thực sự của Tháp Đen bày ra hết trước mặt Lanto, mà cậu thì chỉ lẳng lặng lắng nghe nhừng lời châm chọc gai của của cô, ánh mắt lại như ngừng lại bên khoang cứu sinh: Gospel, cậu rốt cuộc muốn tôi làm gì?