"Tao phải gϊếŧ mày!"
Matthew gầm nhẹ, tinh thần thể của hắn cảm ứng được tâm tình chủ nhân, con mắt biến đỏ như máu, nó đột nhiên giãy khỏi con trăn, đẩy con cắt lớn đang lao xuống ra, phóng thẳng về phía con rồng Komodo.
Con rồng Komodo đứng yên lặng lẽ không chút sứt mẻ, con ngươi đen nhánh chuyển động, đột nhiên vung cái đuôi cường tráng quét ngang, một tiếng "bốp" giòn vang, trực tiếp hất tung con lợn rừng lên mặt đất. Lợn rừng kêu rên vài tiếng, đạp chân trên mặt đất lăn quay nửa vòng, cuối cùng run rẩy đứng lên.
Đúng lúc này, con rồng Komodo bỗng nhiên tăng tốc vọt tới chỗ con lợn rừng, thân thể tuy cao lớn nhưng lại linh hoạt bất ngờ, trong nháy mắt vọt tới trước mặt lợn rừng hung bạo cắn cổ nó. Sức lực rồng Komodo thì bình thường, nhưng chí mạng ở chỗ nó còn tiết ra nọc độc và vi trùng, con lợn rừng vùng vẫy giãy khỏi răng nanh đang cắm phập vào mình, có thể do thân hình to lớn và lớp da vô cùng cứng cáp nên con rồng Komodo không có chút sứt mẻ, ngược lại còn tức giận lắc lắc con lợn rừng bị mình cắn.
Con lợn rừng bị quăng đến choáng váng, tiếng kêu rên càng ngày càng nhỏ dần, chân co giựt, mắt trợn trắng. Sắc mặt Matthew càng lúc trở nên khó coi, hắn gắt gao che nửa bên mặt xăm hình ký hiệu, gương mặt dữ tợn, tựa hồ có triệu chứng sắp hóa cuồng. Hackl hơi lưỡng lự không biết có nên trấn an biển ý thức của hắn lần nữa không, ngập ngừng nhìn Doyle, giống như muốn hỏi ý kiến người nọ.
Doyle chợt có cảm giác nên quay sang nhìn, chớp mắt nói: "Không phải là ngài lại cảm giác mình mang sứ mệnh đức cha đấy chứ? Tên này muốn chiếm tiện nghi của ngài đó! Đừng có để ý đến hắn, ngài càng không bỏ được hắn thì hắn càng như nghiện thuốc, chúng ta phải chế ngự hắn."
"Được." Hackl tin tưởng khoát tay lên vai Doyle, cười ôn nhu, "Ta nghe lời cậu."
Ngay lúc này, Matthew thét dài một tiếng chói tai. Doyle phất tay với tinh thần thể của mình, con rồng Komodo lập tức nhổ con lợn rừng nửa chết nửa sống ra, thân thể cao lớn thong thả đến bên cạnh hắn, Nicole Shanna và Norre đã đánh xong cũng tụ lại, tò mò hỏi: "Hắn muốn làm gì vậy, tung đại chiêu hả?"
"Xem tình hình." Doyle thấy mình cũng không nhìn ra, nếu như là cái tên Airy Gailey kia chắc có thể nhìn ra được chút gì đó, mà cậu ta rốt cuộc là đi đâu vậy, đừng nói là tình cảm với nhau quên luôn chuyện ở đây nha? Đang suy nghĩ, Matthew đột nhiên ngừng thét, đưa tay về phía Hackl, vẻ mặt thành kính nói: "Giáo chủ, tôi muốn mời em một lần nữa, em có đi theo tôi hay là không?"
Hackl kiên quyết lắc đầu, tay đặt bên vai Doyle nắm chặt. Cảm giác được áp lực trên vai, Doyle không để ý vỗ tay người nọ như muốn an ủi, xong rồi liền ngây ngẩn cả người.
Trời đất hắn vừa làm cái gì vậy? Hắn sờ tay giáo chủ ư? Trời ạ! Có khi nào giáo chủ mắng hắn vô lễ không? Hắn lo sợ liếc Hackl, Hackl chẳng những không trách tội, ngược lại còn triển khai tinh thần lực của mình quyến luyến ổn định biển ý thức của hắn, phản ứng khoan dung độ lượng này khiến Doyle được sủng mà kinh, nhưng cũng khiến Matthew ghen tức dữ dội, tinh thần thể của hắn bị thương khi nãy, lập tức biến mắt ngay trước mặt mọi người.
"Thế thì em đừng hối hận đấy!" Matthew căm ghét nói, xoay người nhảy lên chiến hạm đang lơ lửng trên trời.
"Toi rồi, hắn lên thuyền, Airy đâu?" Nicole Shanna khẽ kêu, con trăn quấn lấy tay cô, bất an lượn quanh.
Con cắt lên cũng đậu lên vai Norre, dùng mỏ đụng mặt cậu.
Doyle dùng tốc độ nhanh nhất thu hồi tinh thần thể của mình, hắn liếc nhìn Hackl, không kiềm được khoát tay: 'Mặc kệ, trước cởi trói cho những người không liên quan, còn lại đợi Airy giải quyết."
Cả đám lính đánh thuê vừa mới thỏa thuận xong, phía bên tù binh chợt có tiếng oán hận kêu lên: "Này! Mấy tên lính đánh thuê tụi bây còn làm gì ở đó hả! Mau cứu bọn ta!" Alanca vất vả lắm mới bò dậy được, giống như con cá bị gấu chụp quăng lên bở, thân thể còn đang cố gắng cử dộng, "Lianna đâu, Lianna!"
Lại là gã à. Tập thể lính đánh thuê hai mặt nhìn nhau, "Vợ tên đó đâu?"
Doyle không ngừng bận rộn kiểm tra máy ghi hình, nhanh chóng tìm được cái nhân vật thánh nữ kia, lúc Hackl vừa mới ra mặt, vị phu nhân đó đã ngồi co ro sợ hãi trên sàn, mà khi mấy bạn lính đánh thuê nhảy ra, cô đã được tự do, lặng lẽ bò qua chỗ anh bạn nổi tiếng của Gassard ở bên kia, mà khi Matthew kêu đám người thứ hai ra đánh, vị tiểu thư đáng thương đó lại bị người của Torrek đánh ngất xỉu, tóm lên thuyền.
"Xong, bị mang đi rồi."
"Có phải đuổi lên trên thuyền không?"
"Airy có nói, không được lên thuyền."
Lúc mấy lính đánh thuê đang bàn luận ầm ĩ, còn chưa nghĩ được cách nào tốt thì đột nhiên có chuyện xảy ra. Một tiếng nổ lớn vang lên, phòng tiệc đột nhiên nghiêng xuống một bên, mấy người bị trói còn chưa được cởi trói bị trượt xuống, nhất thời những tiếng thét sợ hãi vang lên không ngừng. Đám lính đánh thuê không dám dây dưa, luống cuống giữ mấy con tin bị trượt xuống kia, nhanh chóng cởi trói cho họ. Vài hải quân Gassard sau khi được cởi trói cũng lập tức đi cởi trói cho những người khác, mà người đầu tiên được bọn họ cởi trói chính là trung tá của bọn họ, Alanca.
Vừa mới được cởi trói, Alanca liền gọi tinh thần thể ra, con sói xám hăng hái lắc lắc đầu, muốn phóng lên chỗ chiến hạm. "Ầm ——" Lại là tiếng vang muốn nổ cả màng nhĩ, phòng tiệc như thuyền lắc lư trên biển, lay động kịch liệt không theo quy luật nào. Con sói xám chạy được nửa đường bị chấn động té vào một góc, vừa mới xuất trận đã gặp trắc trở liền bò dậy, nhìn sang Alanca đến cả thân mình còn lo chưa xong mà lắp bắp kêu không thành tiếng.
Nếu như là lúc bình thường, tập thể lính đánh thuê sẽ lớn tiếng cười nhạo chó nhà có tang, nhưng mà bây giờ bọn họ căn bản không có thời gian xem xét, hai chị em lấy dây thừng bên hông ra cột lại cùng một chỗ, tiện thể đưa cho Doyle. Mà Doyle thì lại tập trung theo dõi nên hoàn toàn không chú ý cả người Hackl hầu như đều dựa vào hắn, cánh tay gắt gao ôm lấy vai hắn không thả.
"Chết, tên khốn kiếp Matthew kia muốn chạy, công suất lực kéo tòa nhà của con tàu đang giảm dần, cmn hắn muốn đè chết chúng ta đây mà!" Nghe thấy lời của Doyle, nhất thời sắc mặt của mấy lính đánh thuê trở nên rất khó coi, Alanca nghe được đối thoại của bọn họ thì hùng hổ xông lên, bắt lấy cánh tay của bọn họ la ầm lên: "Đám lính đánh thuê tụi bây không phải được xưng là không gì không làm được sao, tại sao không nghĩ cách đi hả?"
Doyle mỉa mai trả lời, "Cmn nó mày vẫn còn là trung tá của hải quân Gassard đó! Sao mày không tự nghĩ cách đi! Kêu người của mày tới đi! Đừng có để tên đó bay thẳng lên trời nữa!"
"Mày ——"
Lúc hai người trợn mắt đấu nhãn, một màn hình thật lớn xuất hiện trong phòng tiệc, gương mặt nặng nề xăm hình vẽ màu xanh của Matthew xuất hiện trên màn hình, tay hắn ôm lấy đầu, con mắt đỏ ngầu, cử chỉ điên dại chằm chằm nhìn Hackl, từ cặp mắt đó có thể nhìn được sự bất mãn nóng nảy của hắn, Alanca là người đầu tiên nhảy ra, chỉ màn hình mắng: "Matthew! Tên cường đạo nhà mày! Mau trả vợ tao lại đây!"
"Không thể bảo vệ dẫn đường của mình là lỗi của chính mày, cmn đừng có khoa tay múa chân tới tao!" Matthew chịu không được mắng lại, ánh mắt lại chuyển đường nhìn sang Hackl, hắn hít một hơi thật sâu, ý vị thâm trường nói: "Ngài giáo chủ, tôi cho em cơ hội cuối cùng, hiện tại nếu em lên thuyền của tôi thì vẫn còn kịp đó, nếu không tôi sẽ cho em cùng chết với đám rác rưởi này!"
Hackl im lặng vòng tay ôm lấy Doyle, toàn bộ tinh thần lực bao phủ tòa nhà sắp sụp đổ, trấn an từng linh hồn của những người vô tội mà không để ý trán mình đã thấm mồ hồi, lãnh đạm nói: "Ta nghĩ ngươi đã rõ ràng lựa chọn của ta rồi."
"Thật là đáng tiếc." Matthew vô cảm đứng lên, "Cùng tôi kết hợp mới có thể thể hiện được giá trị lớn nhất của em, nếu em đã không có mắt nhìn như thế, vậy em —— cũng chỉ có thể là rác rưởi mà thôi."
Phút chốc, màn hình biến mất trước mặt, năng lượng của quầng sáng bên dưới con tàu Torrek dần dần trở nên yếu đi, tựa hồ là muốn bọn họ ý thức rõ rằng cái chết đang đến gần, chậm chạp dằn vặt họ. Áp lực trong lòng mọi người càng lúc càng lớn khi nhận thấy tần suất lay động của tòa nhà càng ngày càng tăng, cho dù là quân nhân hay lánh đáng thuê thân kinh bách chiến, lúc này cũng hơi hoảng hốt.
"Airy! Đồ khốn cậu biến đâu rồi hả!" Doyle chịu không được hét to, trước mặt đột nhiên nhảy ra một màn hình nhỏ, đối diện với gương mặt của Airy Gailey. Airy Gailey bỏ qua mấy lời nói nhảm, trực tiếp thông báo: "Ở đây này, bình tĩnh tí đi, dẫn ngài giáo chủ và mấy con tin theo chỉ thị hướng dẫn, rời khỏi phòng tiệc ngay."
"Chỉ thị hướng dẫn nào...." Còn đang lẩm bẩm, trên mặt đất xuất hiện mũi tên chỉ hướng màu vàng nhạt chớp nháy, một đường kéo dài ra ngoài cửa phòng tiệc. Không nói gì cả, Doyle vỗ vai mấy người xung quanh, kéo tay Hackl chạy ra ngoài. Mấy ông lớn trong Liên bang Gassard thấy cả bọn chạy đi cũng không hề do dự mà chạy theo người ta, chỉ lo bị bỏ lại. Cả đám đi theo chỉ thị chạy ra hành lang, một cửa thoát hiểm kéo dài xuống dưới xuất hiện điểm cuối, Doyle ngồi xổm nhìn qua, cửa thoát hiểm hình tròn, tường xung quanh trơn trượt, giống y như một cái ống thoát hiểm.
"Phải xuống sao?"
"Mặc kệ, xuống thôi!" Doyle là người đầu tiên nhảy xuống, Hackl theo sau hắn, hai chị em cũng nối gót. Sau khi cả đám lính đánh thuê đồng lòng nhảy xuống, Alanca cũng không chịu tỏ ra yếu thế, đi sát ngay sau đó, có gã làm dẫn đầu, hải quân Liên bang Gassard cũng nháo nhào đi theo, cuối cùng chỉ còn lại có vài nhân vật trọng yếu còn đang căng thẳng đứng ở bên ngoài cửa thoát hiểm lưỡng lự không đi. Đúng lúc bọn họ còn đang do dự có nên xuống không, tòa nhà đột nhiên đổ sụp xuống, cả đám hoảng hốt không quan tâm chi nữa, tranh giành nhau chui xuống dưới.
Thuận theo ống trượt đi xuống, chỉ vài giây sau, Doyle là người đầu tiên trượt ra khỏi ống rơi xuống nệm giảm xóc, hắn xoay đầu nhìn bốn phía xung quanh, sau một giây sửng sốt thì nhanh chóng đứng dậy, mặt hướng về cửa thông đạo, ngồi xồm giang tay ra, tư thế như muốn bắt lấy cái gì đó. Rất nhanh hắn đã thấy được bóng dáng của Hackl.
Lúc Hackl trượt ra khỏi ống thì đã thấy Doyle chờ ngay trước mặt, anh vô thức vươn tay ra, thuận theo quán tính ngã vào lòng Doyle. Doyle tiếp được Hackl, thân thể ngã ra sau trên nệm giảm xóc, Hackl đè trên người hắn, tay chống lấy lồng ngực ai đó, nhìn người ta từ trên cao. Thấy đôi mắt ôn nhu của Hackl nhìn mình, Doyle bất giác đỏ mặt.
Bầu không khí có hơi ám muội.
Lúc Nicole Shanna và Norre đi ra, vừa vặn thấy cảnh tượng hiếm có này.
Ngay từ đầu, Nicole Shanna đã không có hy vọng rồi, mà cậu em của cô lại còn đột nhiên bồi thêm một đao: "Chị, nam thần của chị hình như thật sự thích Doyle đó."
"Nói bậy gì đó, ngài giáo chủ phải độc thân là chuyện ai cũng biết! Em đừng có hại ngài ấy!" Nicole Shanna tức giận lườm cậu, thấy Alanca cũng bật ra từ ống thoát hiểm, cô vội kéo Norre, "Đi, chúng ta qua đây, mau đi tìm Airy."
"Ờ."
Hai chị em vội kéo Hackl và Doyle lại, miệng thì nói nhưng mà mặt của Doyle vẫn chưa chịu hết đỏ, mọi người chụm đầu bàn bạc một tí, rồi lập tức chọn một hướng mà đi.
Alanca thu hết mọi chuyện vào mắt, đôi mắt híp lại, sờ cằm. Thì ra.....gã nghĩ sai rồi, lính gác Hackl vừa ý không phải là Airy đâu.... Nụ cười cổ quái lại xuất hiện lần nữa bên khóe môi gã, đúng lúc này, thuộc hạ của gã cũng trượt ra khỏi ống, vội tụ tập bên người gã.
Thuộc hạ cúi đầu, hổ thẹn nói: "Thưa ngài, thực xin lỗi vì đã không hoàn thành nhiệm vụ, đám lính đánh thuê kia quá gian xảo."
"Phu nhân sẽ không sao đâu, chúng ta đi theo bọn chúng, nhìn xem đám lính đánh thuê đó đang giở trò quỷ gì."
"Rõ!" Thuộc hạ ứng tiếng, lát sau lại do dự hỏi, "Thế phu nhân thì làm sao đây ạ?"
Nghĩ đến cô vợ Liaanna của mình, bước chân của Alanca cũng ngừng lại, giận tái mặt âm u nói: "Cô ấy sẽ không sao cả."