Dẫn Đường Của Vua

Chương 17: | Phương pháp lợi dụng hiệu ứng cầu treo* chính xác nhất




*hiệu ứng cầu treo: là hiệu ứng mà khi một người băng qua một chiếc cầu treo, nỗi sợ bị rơi xuống khiến tim họ đập nhanh đến mức lầm tưởng cảm xúc đó là tình yêu, ở đây là nói về câu chuyện vềnhững cặp đôi bị đặt vào biết bao nguy hiểm, rồi từ đó mới nhận ra những cảm xúc thực sự của họ, khi mà hai trái tim đang đập cùng nhịp với bước chân của tử thần. (Trích SouL vol 11)

Lúc Lanto run lẩy bẩy phát tín hiệu cầu cứu, tình hình của Manh Trảo đoàn và Hackl cũng không lạc quan mấy, bọn họ bị nhốt trong thang máy, kêu trời trời không biết gọi đất đất chẳng hay. Có điều cũng may là cả đám lính đánh thuê đều không chịu ngồi yên một chỗ. Lúc thẻ vận hành thang máy không hoạt động cũng đúng thời điểm toàn nhà bị chấn động, Airy Gailey quyết định thật nhanh: "Doyle, kết nối với giám sát và điều khiển của khách sạn xem có chuyện gì, Nina Norre, bảo vệ ngài giáo chủ."

Ba người ứng tiếng đáp, Airy Gailey mở nóc thang máy ra, chân vừa đạp lên trực tiếp lộn ra ngoài, vừa mới đứng vững lại cảm thấy chấn động. Nhanh chóng thích ứng được tần suất của chấn động, anh nhảy lên bắt lấy dây treo, giống như con thằn lằn bám vào tường, nhanh chóng tìm được cửa ra gần nhất. Đứng trên mặt đất nghiêng nghiêng, lọt vào tầm mắt anh đều là những cảnh tượng kinh hãi, anh không quan tâm quay sang gỡ bảng công tắc điều khiển thang máy, màn hình xuất hiện hệ thống điều khiển thang máy.

Thật ra thì kỹ thuật hack của Airy Gailey khá là tốt, nếu không Doyle cũng sẽ không cam tâm tình nguyện theo anh, chẳng qua là từ khi lên chức đoàn trưởng, anh còn phải phụ trách cả chiến lược. Anh mau mắn sửa lại hệ thống điều khiển thang máy, chậm rãi đưa thang máy lên. Nhưng mà tòa nhà vẫn tiếp tục chấn động dữ dội, thang máy vài lần cọ sát tường, mà bốn người đợi trong đó đều phải chịu giày vò, Nicole Shanna và Norre bảo vệ Hackl, mà Hackl lại bảo vệ Doyle, có thể Doyle cũng không có mấy quan tâm, toàn bộ thời gian đều dành cho việc hack vào mạng lưới hệ thống khách sạn.

Vất vả lắm thang máy mới lên tới được cửa ra, hai chị em dẫn đầu đi ra, lập tức kéo Hackl ra, Doyle bị cho ở lại cuối cùng, vẻ mặt hắn như bị táo bón mà chui ra khỏi thang máy, căm giận bất bình nói: "Cậu đối đãi với người làm thế đó hả?"

Vừa dứt lời, bên dưới tòa nhà truyền đến âm thanh kết cấu chịu lực bị đứt gãy, vô cùng kinh hãi. Airy Gailey vội vã tóm hắn qua, trên hành lang càng lúc càng có nhiều vị khách hoảng loạn, có người phát hoảng trong phòng, âm thanh xuyên thấu qua tường truyền đến, còn có người sợ hãi ở trên hành lang, điên cuồng khóc lóc chạy loạn.

Hackl hít sâu một hơi, không đành lòng mà ra tay trấn an biển ý thức của họn họ, hỗn loạn trong tầng như sóng nước lay động dần dần phẳng lặng trở lại, sau khi làm xong, Airy Gailey lập tức đưa anh rời đi, sau khi cả đám xuống tầng trệt, xác nhận an toàn mới tiến vào phòng.

Doyle tiện tay lấy mấy món đồ chơi nho nhỏ đặt lên tường trong phòng, mấy đường sáng gấp khúc màu lam nhạt lập tức hiện lên, trên đó mơ hồ để lại dấu ấn của một mạng lưới kết cấu, sau khi làm xong những biện pháp cảnh báo cơ bản, ngoại trừ Hackl, toàn bộ lính đánh thuê lập tức bắt đầu thay đổi quần áo, vừa cởi đồ vừa trao đổi tin tức, cho dù có là Nicole Shanna cũng không có thời gian đỏ mặt, cầm chắc trang bị của mình mặc vào.

Doyle đeo một mắt kiếng không gọng, từng màn hình mini chiếu lên tấm kính nho nhỏ, hắn khẽ chớp mắt, lập tức một màn hình phóng to ra trước mặt mọi người, hắn nhanh chóng nói: "Đây là hệ thống an ninh của khách sạn tôi mới hack xong, là hình ảnh của máy theo dõi từ bên ngoài."

Màn hình chỉ soi rõ được một bên góc sườn máy bay đen nhánh, từ nơi này có thể đoán được con thuyền đột nhiên xuất hiện trên nóc tòa nhà rốt cuộc to lớn cỡ nào, mà dưới đáy thuyền bỗng mở ra một cửa khoang, quầng sáng bạc xung quanh lóa mắt, lực hút mạnh mẽ hướng thẳng vào tòa nhà, làm nghiêng ngả tòa khách sạn cao chót vót.

Động cơ tàu lại tăng thêm công suất, khách sạn theo đó mà bị gập đi, gãy thành hai đoạn, nửa trên bị tàu chiến nâng lên giữa không trung. Sức nâng kinh hãi này khiến bọn họ nói không nên lời, màn hình vừa chuyển, liền chiếu ra chữ viết màu lam đen phối với ký hiệu màu đỏ trên thân chiến hạm, trong lòng mọi người nhất thời liền có đáp án.

—— Torrek, còn có một cái tên thường gặp hơn, chính là quân báo thù. Nó vốn bắt nguồn từ cuộc nội chiến của đế quốc Bergany, tiết mục tranh quyền trong hoàng tộc đã biến thành đại chiến giữa các vì sao, cuối cùng giáo hội đồng ý tìm đến Liên bang Gassard xin trợ giúp, sau đó thì thắng lợi. Nhưng mà thắng lợi lớn cũng kèm theo những thiệt hại vô cùng thê thảm, những người ly khai đã cắt mất một phần tư lãnh thổ đế quốc Bergany, tự xưng là quân báo thù, luôn luôn thù địch với đế quốc Bergany.

Bergany tổn thương nguyên khí nặng nề không thể không dựa vào đồng minh mạnh mẽ của mình là Liên bang Gassard. Đây cũng chính là tại sao một nhân vật trọng yếu trong giới tôn giáo của đế quốc Bergany lại hạ mình đến nơi này, tham gia một hội chợ triển lãm chẳng dính dáng gì đến hoạt động tôn giáo cả.

"Bọn họ muốn làm gì chứ?"

Không biết là ai hỏi câu này, nhưng sau đó tất cả ánh mắt của lính đánh thuê đồng loạt chuyển sang Hackl, giống như trên người anh chính là mục tiêu biết phát sáng vậy.

Hackl giật mình, "Sao mấy người lại nhìn ta?"

"Ngài giáo chủ, mục tiêu của quân báo thù rất có thể chính là ngài, xin ngài hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt." Trang bị trên cánh tay của Airy Gailey toàn chất liệu nhẹ, màu bạc trên đó lập lòe ánh lên.

"Từ lúc trở thành giáo chủ, ta lúc nào cũng phải trong trạng thái chuẩn bị cả." Hackl cười cười, trong lời nói lộ ra chút nét khổ sở hiếm thấy được.

Airy Gailey hỏi: "Alanca bây giờ đang ở đâu? Liên bang Gassard không có hành động gì à?"

"Quân báo thù chặn cả mạng lưới công cộng, Liên bang Gassard hiện tại còn chẳng có phản ứng, tôi đang nghĩ chính bọn chúng đã gửi tin tức rồi." Doyle đẩy mắt kính, lại mở thêm một màn hình, sâu xa nói: "Còn như Alanca, tôi cảm thấy trông cậy không nổi đâu."

Trong hình là phân đội của quân Torrek bất ngờ tập kích ban đầu, nhanh chóng chiếm lấy nhà hàng, quét vòng ID tra rõ thân phận của những người trọng yếu tham gia buổi tiệc, tất cả bị bao vây phải đứng thành một hàng. Lianna vợ của Alanca cũng bị bắt làm con tin, gần như không có phản kháng, Alanca cũng ngoan ngoãn đưa tay chịu trói. Chứng kiến cảnh tượng này, tập thể thành viên Manh Trảo đoàn chỉ có thể trầm mặc.

"Xem ra chỉ có thể dựa vào chính mình." Airy Gailey ấn ấn huyệt thái dương, "Ngài giáo chủ, ngài có tình nguyện mạo hiểm không?"

"Vẫn thường nghe cậu là thiên tài, cậu có chủ ý gì hay sao?" Hackl cười hỏi.

"Quả thật là có một chủ ý, nhưng mà cần ngài giáo chủ lộ mặt một chút."

"Nếu có thể cứu được những người vô tội này, ta không từ chối."

Airy Gailey cười xảo quyệt, nói phương án hành động, mấy lính đánh thuê đối với chuyện lão đại của họ muốn đánh úp cũng không lấy làm bất ngờ, bình tĩnh gật đầu. Hackl lại hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại được, nghẹn lời hỏi: "Sao cậu biết chỗ này có thứ đó?"

Airy Gailey lại cười không nói, Doyle xen vào: "Nguồn tin của Airy rất rộng, dù có hack thì tôi đây cũng không bằng đâu, ngài giáo chủ, xin ngài cứ yên tâm."

"Được, vậy ta đi đàm phán với bọn họ." Có Airy Gailey cam đoan, Hackl cũng có lòng tin, vội nói.

Airy Gailey dặn dò: "Ngài giáo chủ, nhớ kỹ, không được lên thuyền của bọn họ, ngài phải làm sao cho tên phụ trách đám đó đi ra gặp ngài, ngài yên tâm, chúng tôi nhất định đảm bảo an toàn cho ngài."

"Không thành vấn đề."

"Được rồi, tất cả chiếu theo kế hoạch..." Còn chưa dứt lời, tâm tư Airy Gailey bỗng nhiên bị rối loạn, anh nhận được tín hiệu cầu cứu của Lanto.

Bởi vì mạng lưới bị quân báo thù, tín hiệu cầu cứu kéo dài hồi lâu mới truyền được đến vòng ID của Airy Gailey, âm thanh to lớn vang lên, giọng nói của Lanto bị gián đoạn, cậu hoàn toàn không nhận ra mình đã mở hình ảnh, dáng vẻ giả vờ trấn tĩnh nhưng thực tế lại sợ khóc không ra nước mắt hoàn toàn hiện ra trước mặt Airy Gailey, tâm tình ai đó thắt lại, Cavill cũng không kiềm chế được xuất hiện lượn quanh màn hình gầm nhẹ.

Doyle liếc anh, cười nhạo: "Xem ra...có người đổi phương án hành động rồi?"

Airy Gailey tắt màn hình, hắng giọng nói: "Hành động như cũ, tôi đến chỗ Lanto trước, sau đó lập tức trở lại."

"Thanh Điểu cậu ta....." Hackl vội hỏi.

Airy Gailey lắc đầu, trịnh trọng nói: "Xem ra là bị tách khỏi Lanto rồi, nếu cậu ta có ở cùng thì Lanto cũng sẽ không phát tín hiệu cầu cứu đâu. Tôi sẽ xác nhận an toàn tính của cậu ta, xin hãy yên tâm."

Hackl đối mặt với anh trong chốc lát, nghiêm túc nói: "Vậy phiền cậu."

Airy Gailey gật đầu, "Hành động đi, mọi người ——"

Thời điểm Manh Trảo đoàn đồng loạt hành động, Lanto núp phía sau nửa đoạn sân đấu, khuôn mặt đã bị gió thổi tê hết cả. Làm như cậu gặp phải vận xui hay sao ấy, xui xẻo lúc nào cũng tìm đến, ai nấy đều ôm lấy lưng ghế dựa như ôm lấy cọng rơm cứu mạng, liều mạng gửi tin S.O.S cho cảnh sát nhưng cứ bị chặn lại, đây mà là cơ sở phục vụ cộng đồng được xưng là hoàn mỹ nhất hành tinh số 33 hả? Ngay cả kết nối cũng không có? Sao không có ai khiếu nại hết vậy!

Lanto mở màn hình của mình thấy rỗng tuếch, ngoại trừ tin tức vừa rồi gửi đi cho Airy Gailey, lúc này cái gì cậu cũng không truyền đi, cậu nghĩ chuyện này hơn phân nửa là có người cố ý chặn rồi, nhưng mà....cậu cũng không biết làm gì cả, ngoại trừ việc ôm lấy lưng ghế run rẩy.

Có lẽ là bị gió thổi đến bệnh luôn rồi, cậu vô thức hát đứt quãng bài hát mà Thanh Điểu từng hát tại quán bar, giai điệu dần dần nối liền lại, bộc lộ khả năng giữa những tạp âm, vô tình, giữa những âm thanh khóc lóc kêu gào, chỉ còn lại tiếng ca du dương của cậu. Thanh âm kia ẩn chứa một sức mạnh kỳ lạ giúp lòng người yên bình, nghe thấy tiếng ca của cậu, những người bên ngoài tựa hồ quên mất bản thân dang đối mặt với hiểm nguy, gương mặt trở nên mơ màng hơn là khát khao được thoát chết.

Ngay lúc này, trên trần nhà bên cạnh bỗng nhiên bốc lên một ánh sáng màu cam, tia sáng cắt trần nhà thành vô số khối nhỏ, vài tiếng lộp độp rơi, khẽ ngừng ngâm xướng, Lanto chợt nhìn lên, thì thấy cái đầu to lớn của Cavill xuất hiện trước mắt, hơi hưng phấn ngoao một tiếng.

"Đừng làm loạn...." Airy Gailey đẩy Cavill ra, lập tức từ phía trên nhảy xuống, đáp xuống bên cạnh Lanto, Lanto không tự chủ vươn tay ra, ý thức trống rỗng, liền bị Airy Gailey ôm vào lòng. Tim Lanto đập thình thịch, tốc độ chỉ có tăng chứ không giảm, hơi thở Airy Gailey ở sát bên gáy, từng lỗ chân lông cảm nhận hết thảy, mà bản thân cậu cũng tựa như gấu Koala ôm lấy thân cây không buông, gắt gao ôm chặt lấy người nọ. Cavill nhẹ nhàng nhảy xuống, ngồi xổm cạnh hai người suиɠ sướиɠ phe phẩy đuôi, giống như mình là một người có công rất lớn vậy.

"Lanto, trên người của cậu..." Sao lại có mùi hương đó? Airy Gailey lẩm bẩm, chóp mũi cọ vào cổ Lanto, nhịn không được lại hít một hơi thật sâu. Một mùi thơm thoang thoảng rót vào khoang mũi, tựa như mùi hương sạch sẽ trong lành như có như không sau cơn mưa, đây không phải là ảo giác, rõ ràng là rất câu dẫn mê người, mùi hương của dẫn đường.

"Cái gì?" Cuối cùng Lanto cũng lấy lại sức lực, cậu hơi lúng túng đẩy Airy Gailey khó hiểu hỏi, "Trên người tôi không có mùi gì hết."

"Đừng coi thường giác quan của lính gác chứ?" Ánh mắt Airy Gailey ôn hòa như muốn dìm chết người khác, tim Lanto lại nhảy lên một cái, đến lúc lấy lại tinh thần thì Airy Gailey đã đưa mình đi rồi.

Có một khe hở vô cùng lớn giữa hai tầng của khách sạn Saint Carlos, không gian xấp xỉ khoảng 1m50. Lanto tốn sức bò cả nửa ngày, cuối cũng mới bò lên sàn nhà tầng trên, cậu giống như cún quỳ trên đất thở dốc, thì thấy vẻ mặt Airy Gailey thoải mái đứng cạnh nhìn mình, kỳ quái hỏi: "Cái khe hở lớn như vậy sao anh có thể làm thủng được hay vậy?"

"Cái này hả, dùng vũ khí có tia laser là được rồi." Airy Gailey vỗ trang bị ánh bạc trên tay một cái, rồi lại từ túi không gian sau lưng lấy ra một sợi dây thừng cứu sinh cột chặt lại một chỗ, một đầu lại quăng xuống lỗ thủng, "Được rồi, thế này thì những người bên dưới cũng có thể được cứu rồi, còn bây giờ, chúng ta có thể nói chuyện chứ?" Nói đoạn, Cavill phối hợp đứng dậy giục Lanto, không sợ phiền mà nghiêng đầu đẩy cậu về phía Airy Gailey.

Lanto bước mấy bước, duy trì khoảng cách an toàn với Airy Gailey, không hiểu sao, cậu cảm thấy ánh mắt Airy Gailey hình như có hơi giống động vật ăn thịt, tràn ngập dã tâm. Mà kỳ lạ hơn là cậu lại không muốn chạy trốn, ngược lại còn không tự chủ được bước lên một bước nhỏ, "Anh muốn nói chuyện gì?"

"Nói chuyện về thù lao cứu mạng."

"Ể, anh nghĩ...." Còn chưa dứt lời, thân ảnh Airy Gailey đã bao lấy cậu, nghiêng người hôn lên môi cậu.

Đây chính là thù lao anh muốn.

Lanto có chút mơ hồ, khi Airy Gailey thăm dò cạy thử khớp hàm cậu, ấy vậy mà ai đó cũng ngơ ngác há miệng ra, mãi đến khi khoang miệng và ý thức của đối phương đều bị càn quét mới chịu buông tha. Airy Gailey thoả mãn liếm môi, cười nhẹ: "Sao vậy, vẫn còn dư vị à?"

"Dư vị cái đầu anh ấy!" Lanto cuối cùng cũng phản ứng, đỏ mặt nói, "Anh hôn tôi để làm gì? Tôi cũng không phải dẫn đường, cho dù anh có hôn tôi đến thiếu dưỡng khí tôi cũng không thể nào trấn an tinh thần anh được đâu!"

Airy Gailey nhướng mày, mỉm cười nói: "Thật vậy à, thế thử lại lần nữa nào." Nói đoạn anh liền ôm lấy cổ Lanto, mặt ai đó lại càng đỏ hơn, "Thử cái đầu anh! Chân tôi đã mềm nhũn rồi này!"

Airy Gailey xảo quyệt chớp mắt, "Nói không chừng hôn chút là cứng lại đó."

"Đệch, cứng với chả không cứng cái đầu anh!" Lanto luống cuống lấy tay che miệng lại, trừng mắt nghẹn giọng, "Không được hôn!"

Airy Gailey cười nhẹ, nâng lấy đầu cậu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay, "Được rồi, chúng ta đi thôi."

"Đi đâu?" Lanto cảnh giác trừng ai đó.

"Bên trên có một đám thần kinh muốn treo nửa tòa nhà này ngược lên trên, chúng ta phải nghĩ cách lôi hắn ra mới được." Airy Gailey buồn cười nhìn bộ dáng như lâm đại địch của cậu, vuốt xuôi chóp mũi người ta, "Chẳng phải cậu nói mình không phải là dẫn đường sao, sẽ không bị tôi làm mê đảo, vậy cậu sợ cái chi chứ?"

"Có quỷ mới sợ anh." Lanto sửng cồ trong lòng, vừa nãy lúc cậu bị hôn, quả thật có chút...tiêu hồn mà. Hừ hừ hừ, bây giờ không phải là lúc nghĩ đến cái này, Lanto nhéo mình một cái, cố gắng trưng ra cái mặt nghiêm túc: "Anh có cách liên lạc với bên dưới sao? Mạng của tôi bị chặn, không tìm được Thanh Điểu....."

Airy Gailey không trách cậu sát phong cảnh, ngược lại còn tinh ý mở màn hình ra, trên đó vừa vặn chiếu hình ảnh nửa phần khác trong khách sạn, Thanh Điểu được người máy phục vụ trong khách sạn dùng cáng cứu thương đưa vào phòng, hiện đang nằm chữa trị trong buồng trị liệu.

Thấy cảnh này, tâm tư của Lanto thoáng chốc nhẹ nhõm, nhưng cậu vẫn có chút không yên tâm, kéo dài khoảng cách với Airy Gailey, chỉ dám đi cạnh Cavill.

Airy Gailey cưng chiều cười một cái, thôi vậy, cứ để ai đó từ từ thích ứng đi, sau này còn nhiều thời gian mà.