Đắn Đo - Thụy Bất Tỉnh

Chương 20: Thời gian theo đuổi em quá ít




Đêm đó đúng là Thang Tư Mẫn say thật, nhưng còn chưa tới mức mất trí nhớ toàn bộ, nếu Tư Thừa Nam không để ý đến cô ta thì cô ta sẽ xem như là một câu chuyện đùa khi say và không nhắc lại nữa. Thế nhưng anh lại cho tài xế đến.

Thang Tư Mẫn gửi wechat nói lời xin lỗi, nói rằng cô mất khống chế sau khi say rượu quấy rầy đến anh, mong anh tha thứ.

Tư Thừa Nam không đáp lại, điều này ít nhiều đã kích thích đến lòng tự trọng của Thang Tư Mẫn.

Nghĩ mà buồn cười, cô ta từng dùng chính sự tự tôn này hấp dẫn anh, và Tư Thừa Nam đã từng bao che cho lòng tự tôn của cô ta, còn hiện tại lại thẳng thừng làm cô ta khó xử.

Cô ta lâm vào đường tịt cầu mà không được, cố chấp đắn đo liệu thái độ lạnh nhạt của Tư Thừa Nam với cô ta có chăng là vì trách nhiệm với cuộc hôn nhân hay thật sự là không còn tình cảm gì với cô ta nữa.

Có một suy nghĩ điên cuồng nhảy lên trong đầu óc của cô ta, một suy nghĩ hèn hạ và trơ tráo mà bao lâu nay cô ta vẫn luôn phỉ nhổ đang chiếm trọn lòng mình.

Cô ta chỉ từng đến văn phòng của Tư Thừa Nam một lần rồi thôi, sau này cô thư ký đánh giá trang phục của mình khiến cô ta không thoải mái, Tư Thừa Nam dễ dàng thay đổi tủ quần áo của cô ta thành một tủ đồ xa xỉ, còn cô ta thì bận lòng không biết khi nào mình mới có thể đuổi kịp xuất phát điểm của Tư Thừa Nam.

Qua mấy năm sau khi cô quay lại văn phòng này, người đón tiếp cô vẫn là cô thư ký cũ.

Tư Thừa Nam mời cô ta ngồi, cô ta không nhúc nhích, phía sau đã có người gõ cửa đi vào.

“Sếp, chuyến bay chiều nay sẽ muộn hai tiếng, tiệc tối nay phải chờ bà chủ đi cùng sao ạ?”

“Chờ.”

Thư ký và Tư Thừa Nam lại bàn luận với nhau vài câu về tiệc tối, đoạn hội thoại ngắn ấy cũng khiến Thang Tư Mẫn bình tĩnh lại, cô ta siết chặt eo, ngồi xuống đối diện anh.

“Chuyện gì?”

“Anh còn nợ em một buổi tiệc sinh nhật.”

Hai người từ khi hẹn hò chỉ đón cùng nhau một buổi sinh nhật duy nhất, Tư Thừa Nam đi công tác, nên hứa hẹn nhất định sẽ bù đắp cho cô.

Tư Thừa Nam nghe mà thấy bất ngờ, anh chỉ lắc đầu rồi cười, “Xin lỗi, vợ tôi sẽ không hy vọng tôi đón sinh nhật với người phụ nữ khác.”

“Chúng ta nhất định cứ phải thế này ư? Đêm đó không phải là em cố ý quấy rầy anh, chỉ là tâm trạng em không được tốt lắm, chuyện nhà em anh cũng biết mà. Nếu vì cuộc gọi đó của em mà khiến cô Tào không vui, vậy em xin lỗi lần nữa.”

“Đúng là vợ tôi không vui, có điều em ấy cũng sẽ lo lắng về vấn đề an toàn của phụ nữ khi uống say, vậy nên cô không cần để bụng đâu.”

“Thừa Nam, em biết anh muốn duy trì cuộc hôn nhân của anh, em chỉ muốn tìm nơi an tĩnh tâm sự cùng anh, có rất nhiều lời nếu không nói ra được, cả đời này em sẽ sống trong sự không cam lòng mất. Chẳng nhẽ anh không thế ư? Anh có thể đảm bảo rằng sự yêu thích ngắn ngủi này của anh với Tào Giai Giai sẽ thay thế được tình cảm của chúng ta sao?”

Cùng một thời gian, trong sân bay của một thành phố khác, lần thứ hai Tào Giai Giai gặp lại bạn trai cũ Lưu Hướng, chỉ là lần này không phải là trùng hợp nữa.

“Chuyến bay đi trễ tốt thật đó, vừa lúc chúng ta được nói chuyện nhiều thêm một chút nữa.”

“Wow, không phải là anh cố tình đến tiễn em đấy chứ?” Tào Giai Giai kinh ngạc hỏi.

“Giai Giai, em không biết là anh đau trong lòng nhiều chút lắm đâu, em xem các cô gái trên đường đi, cả một đám đông xấu quái xấu lạ, ba anh quá tàn nhẫn, một đá đày anh đến cái nơi quái quỷ này, khó khăn lắm mới gặp được một người đẹp cùng anh tâm sự.”

Tào Giai Giai cười, “Vậy anh xóa bài đăng trên vòng bạn bè trước đi đã.”

“Xóa cái gì, ai cũng thấy rồi.”

“Nói xem anh kết bạn với Tư Thừa Nam khi nào thế?”

“Lâu rồi, từ cái lúc em chia tay với anh đấy, anh chỉ muốn nhìn xem dạng đàn ông nào khiến em chết mê chết mệt như vậy.”

….

Tám giờ tối, chuyến bay của Tào Giai Giai an toàn đáp đất, không phải xe công ty đến đón cô, mà là đích thân Tư Thừa Nam.

Mỗi bước đi của Tào Giai Giai như dẫm lên đầu quả tim, đập bang bang đến độ vành tai cũng nóng cả lên.

Tư Thừa Nam muốn đưa cô đến dự một bữa tiệc, Tào Giai Giai thay lễ phục trên xe anh, chỉ thay một lát mà cả quá trình đều bị chiếm hời.

“Sáng mai em còn phải đi công tác nữa đó.”

Tư Thừa Nam ôm ấp hôn hít cô một hồi, nét mặt bí xị, “Ít quá.”

“Ít gì cơ?” Tào Giai Giai hỏi.

“Em cứ không ở cạnh anh mãi, thời gian anh có thể theo đuổi em quá ít.”

Mấy món đồ chơi trong vali belike: Mua tui mà không xài tui