Dẫn Dắt Từng Bước

Chương 4




Edit: Việt Quất

Beta: Thiên Điểu

Chạng vạng ngày đông, mặt trời đã thu lại ánh sáng từ lâu, chỉ còn chút vệt nắng vàng ở đường chân trời.

Một chùm sáng xuyên qua khe cửa chớp chiếu vào trong phòng, nghịch ngợm rơi vào tai Cố Ảnh đang giúp người khác theo dõi nhịp tim thai, khiến làn da vốn trắng nõn được tôn lên càng trở nên trong sáng lấp lánh.

"Được rồi." Cố Ảnh thu đầu dò lại, đỡ thai phụ ngồi dậy, nhẹ giọng dặn dò: "Nhịp tim của em bé rất bình thường, cách ngày dự sinh còn nửa tháng thôi, khoảng thời gian này cần phải chú ý đặc biệt, có bất cứ khó chịu nào phải lập tức tới bệnh viện."

"Được, cảm ơn bác sĩ Cố."

Sau khi thai phụ rời đi, Cố Ảnh xoa xoa xương cổ ê ẩm ngồi về trên ghế làm việc.

"Tan làm thôi." Thực tập sinh Khổng Oánh nhanh nhẹn bước từ bên ngoài vào: "Chị Tiểu Ảnh, hôm nay em gặp được phu nhân viện trưởng, dì ấy hỏi em là chị có bạn trai hay chưa."

Bàn tay cởi áo blouse trắng của Cố Ảnh khẽ ngừng lại: "Hả?"

Khổng Oánh nháy mắt một cái: "Em đoán là dì ấy muốn giới thiệu đối tượng cho chị rồi."

Cố Ảnh bật cười: "Đúng là có khả năng."

Trước kia cô từng giúp đỡ phu nhân viện trưởng một chuyện nhỏ, từ đó về sau bà ấy vô cùng chăm chút cho cô.

Mấy ngày trước bà ấy cũng nói gần nói xa hỏi tới chuyện tình cảm của cô.

Xem ra 25 tuổi thật sự là một tiêu chuẩn để phán xét chuyện tình cảm, vượt qua số tuổi này mà vẫn chưa có bạn trai, người xung quanh sẽ bắt đầu thay bạn lo lắng.

"Chị Tiểu Ảnh, chị thích mẫu đàn ông thế nào?" Khổng Oánh tò mò hỏi.

Cố Ảnh nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nói một câu trả lời vô cùng nông cạn: "Đẹp trai."

"Em có một anh họ rất đẹp trai, có điều," Khổng Oánh xụ miệng: "Em cảm thấy tính tình của anh ấy không được tốt cho lắm, cũng không giống như một người sẽ đối xử dịu dàng với bạn gái."

"Không phải em cũng muốn giới thiệu cho chị đó chứ?" Cố Ảnh cười: "Dù sao cũng đừng nha."

"Không không, em chỉ tiện hỏi chút thôi." Khổng Oánh phụ cô thu dọn tài liệu trên bàn: "Chính em còn chưa có bạn trai đây."

"Sao phu nhân viện trưởng không giới thiệu cho em?" Cố Ảnh hỏi: "Không phải hai người có quen biết đó sao?"

Khổng Oánh là người có thuộc tính đại tiểu thư, vào bệnh viện ngày đầu tiên đã không hề kiêng dè nói là bản thân cô ấy dùng quan hệ để vào, còn lần nữa nhấn mạnh kiến thức chuyên môn của mình không hề vững chắc chút nào, hy vọng Cố Ảnh đừng mắng cô ấy ngu xuẩn.

Cố Ảnh còn nhớ tâm trạng mình lúc đó, cạn lời đồng thời thiếu chút nữa cho là đầu óc cô gái này có vấn đề.

"Em còn nhỏ mà." Khổng Oánh vểnh gương mặt nhỏ nhắn lên, giọng kiêu ngạo lại đáng yêu.

"Được rồi, em còn nhỏ. Vậy mời người bạn nhỏ chuẩn bị kỹ cho kỳ thi tuần một chút, cố gắng một lần thi đậu." Cố Ảnh thả áo blouse trắng xuống, cầm áo khoác của mình đi tới cửa: "Đi đây, hẹn mai gặp lại."

"Hẹn gặp chị ngày mai."

Cố Ảnh rời bệnh viện nhưng không trực tiếp về nhà mà là đi tới phố Thiên Kiêu.

Khu phố này chứa đầy kỷ niệm tuổi thơ của cô vẫn là hình dáng quen thuộc như trước, chỉ là có thêm chút dấu vết tân trang.

Đi ngang qua bức tường tràn ngập nét viết nguệch ngoạc với màu sắc rực rỡ của nhà trẻ Thiên Kiêu, đi qua đám học sinh đang xông ra từ cửa trường Tiểu học Thiên Kiêu, qua chỗ khúc quanh trước một cửa hàng tiện lợi thì quẹo phải rồi lại đi lên một con đường sườn núi dài chính là nơi Cố Ảnh lớn lên từ nhỏ --- Cô nhi viện Thiên Kiêu.

Cố Ảnh mua ít trái cây, lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, thấy ba đứa con nít đang mua quà vặt, trong đó một bé trai cao gầy cầm một gói que cay trong tay, đứng trước quầy thu ngân chuẩn bị tính tiền.

Đứng đằng sau là hai nhóc mập một cao một lùn, đang chia chút bánh bích quy và đồ uống trong tay, đứa cao lấy tay đẩy người đằng trước: "Này, giúp bọn này thanh toán chung đi."

Bé trai tỏ vẻ khó xử nhưng lại không dám đắc tội nó, ấp úng nói: "Tớ không có nhiều tiền như vậy."

Thằng nhóc mập lùn liếc nhìn tiền trên tay bé trai: "Không phải ở đây mày có 20 tệ sao? Đủ rồi."

Thấy bé trai còn đang chần chừ, nhóc mập cao vô cùng khinh bỉ nói: "Đâu phải bọn này không đưa mày đâu, chỉ để mày trả trước thôi."

Cố Ảnh thực sự không nhìn nổi, tiến lên hai bước: "Vậy tại sao hai đứa không tự trả đi? Sợ ông chủ không thối lại được à?"

Ông chủ nghe câu này thì thuận miệng tiếp lời: "Thối được, thối thoải mái."

Hai nhóc mập xoay người lại đồng loạt trợn mắt nhìn Cố Ảnh, cô lại mỉm cười với bọn nó.

Sau khi bọn nó trả tiền rồi đi, bé trai nói cảm ơn với Cố Ảnh: "Cám ơn chị."

Cố Ảnh khom người, sờ đầu bé trai, dường như cô thấy được Dương Kiệt khi còn bé, khi đó cậu bị người khác bắt nạt cũng là cô ra mặt giúp đỡ.

"Không cần cảm ơn, em phải nhớ kỹ, không phải lần nào cũng sẽ có người giúp đỡ em." Lời nói Cố Ảnh rất chân thành: "Em phải học cách tự phản kháng, học cách từ chối, thái độ cứng rắn lên chút, không nên để người khác cảm thấy em dễ bắt nạt."

Bé trai gật đầu cái hiểu cái không.

"Về nhà đi, chị cũng phải đi rồi." Cố Ảnh vẫy tay với bé trai, vòng qua cửa hàng tiện lợi đi lên sườn núi.

Đường sườn núi này khá hẹp, chỉ có thể cho một chiếc xe đi qua, xung quanh đều là lùm cây.

Gió bấc xuyên qua lùm cây phát ra tiếng nức nở, nghe có vẻ dọa người.

Hôm nay Cố Ảnh chủ yếu đến thăm mẹ viện trưởng, cũng chính là viện trưởng được bổ nhiệm nhiệm kỳ đó của Cô nhi viện Thiên Kiêu - Cố Từ, bây giờ tuổi tác đã cao lại bị mắc hội chứng Alzheimer.

Chồng của Cố Từ qua đời từ năm xưa, dưới gối không có con gái ruột.

Cũng may có đám trẻ ở cô nhi viện trước kia thường xuyên đến thăm bà.

Cố Ảnh đi vào cô nhi viện, xuyên qua vùng đất bằng đằng trước đi tới vườn hoa nhỏ thì thấy mẹ viện trưởng đang cầm chiếc xẻng nhỏ ngồi xổm dưới đất xới đất đúng như dự đoán.

Nơi đây vốn có một bàn bóng bàn được xây bằng đá, bởi vì để thời gian quá dài, sau một ngày mưa như thác đổ nào đó thì nó bị sụp một nửa, sau đó lại có nhà hảo tâm với xã hội quyên tặng một bàn bóng bàn mới tinh, chỗ này lại được dùng để trồng rau ăn.

Cố Ảnh lặng lẽ đi tới sau lưng Cố Từ ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm bà từ đằng sau: "Đoán thử xem con là ai?"

Cố Từ vốn đang tập trung xới đất cho mầm cải trắng thì cứng người, chậm chạp quay đầu thấy Cố Ảnh, trên mặt bà chỉ có mờ mịt và thắc mắc.

"Không nhớ con à?" Cố Ảnh thở dài, nhận lấy chiếc xẻng nhỏ trên tay bà rồi giúp xới đất, còn không quên nhỏ giọng thầm thì: "Hôm trước còn nói làm cho con thịt xào ớt đó mà!"

"Con cũng thích thịt xào ớt à?" Cố Từ nghe vậy thì cười rất vui vẻ: "Dì* có cô con gái cũng thích ăn đó."

*Vì mẹ viện trưởng Cố Từ bị Alzheimer lúc nhớ lúc quên, nên lúc bà quên Cố Ảnh mình sẽ để xưng hô của bà với Cố Ảnh là dì - con nhé.

Cố Ảnh khẽ cười một tiếng: "Cô con gái kia của mẹ tên là gì thế?"

"Tên là Nhóc Trùm." Cố Từ nhìn vào khoảng hư không nào đó, trên mặt lộ nụ cười cưng chiều: "Con bé khá nghịch ngợm."

"..." Cố Ảnh không nhịn được cười: "Nào có cô gái nào tên là Nhóc Trùm chứ, vậy chắc chắn là cô ấy rất xấu."

"Nói bậy." Cố Từ cực kỳ không đồng ý liếc cô một cái: "Con gái dì khá đẹp, so với con..."

Ánh mắt quan sát cô của Cố Từ trở nên phức tạp.

Lúc Cố Ảnh tưởng là bà sắp nhận ra mình thì nghe được bà dùng giọng nói vô cùng trẻ con, nói: "Dù sao cũng dễ nhìn hơn con!"

"..." Được rồi, tội gì mình phải ăn giấm của mình.

Trời mùa đông tối sớm, sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống.

Cố Ảnh không chống cự nổi trong không khí ướt lạnh, đỡ mẹ viện trưởng dậy rồi đưa về trong phòng: "Mẹ nói với con về con gái mẹ chút đi?"

"Con nói là cô con gái kia à?"

"..." Cố Ảnh tức giận nói: "Thì cái cô Nhóc Trùm đó."

"Con bé hả, ra nước ngoài du học rồi." Cố Từ cười nói xong lại lập tức lạnh mặt xuống: "Không được gọi nó là Nhóc Trùm, gọi Tiểu Ảnh, cô gái xinh đẹp như vậy tên Nhóc Trùm gì đâu."

"..." Cổ họng Cố Ảnh hơi chát, nói lại theo bà: "Được được, không gọi Nhóc Trùm, vậy cô ấy ở nước ngoài, mẹ có nhớ cô ấy hay không?"

"Nhớ chứ." Giọng nói hiền lành của Cố Từ ngập tràn phiền muộn: "Có điều dì thường xuyên gọi video với con bé, con bé khá hiểu chuyện, nói trở lại sẽ giúp dì trồng răng."

Trên thực tế, ngày thứ hai Cố Ảnh nhậm chức ở bệnh viện đã dẫn bà đi trồng răng rồi.

Cố Từ nói lan man một vài chuyện khi cô còn bé.

Cố Ảnh nở nụ cười nhưng trong mắt thấp thoáng ánh nước.

"Đúng rồi, dì nói cho con một bí mật." Cố Từ bỗng nhiên cảnh giác, hai mắt nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có những người khác mới hạ thấp giọng, nói: "Tiểu Ảnh nhà chúng ta có người mình thích."

"..." Nước mắt trong mắt Cố Ảnh bị ép nén lại, cô cố làm vẻ tò mò 'ồ' một tiếng: "Là ai ạ?"

"Một chàng trai vô cùng đẹp trai." Cố Từ nhếch môi cười một tiếng: "Tên Giang Tuân."

"..." Cố Ảnh hoàn toàn không nhớ ra mình đã từng nói chuyện này với mẹ Cố.

Bây giờ cô quan tâm một vấn đề khác hơn: "Mẹ không nói chuyện này với những người khác đó chứ? Đây chính là bí mật của Tiểu Ảnh đó."

"Không, dì rất kín miệng." Cố Từ làm động tác khóa miệng.

"Vậy không phải bây giờ mẹ đang nói với con đó sao?" Cố Ảnh khóc không ra nước mắt: "Chẳng lẽ tất cả mọi người trong cô nhi viện đều biết rồi sao?"

Cố Từ bị cô hỏi đến rơi vào trầm tư.

Có phải người ở cô nhi viện đều biết chuyện này hay không, Cố Ảnh không thể nào biết được nhưng cô có thể khẳng định là Lý Tư Di biết.

Trên đường về nhà, cô nhận được điện thoại của Lý Tư Di.

Cô ấy tỏ vẻ rất kích động: "Cố Ảnh, cậu giấu kỹ quá nhỉ!"

Câu nói không đầu không đuôi này khiến Cố Ảnh ngơ ngác toàn tập: "Tớ giấu cái gì?"

"Ông chủ của Tiểu Kiệt chính là người cậu thích thời học sinh chứ gì?"

Những lời này giống như tiếng sấm bổ vào đầu Cố Ảnh, đầu óc cô trống rỗng trong chớp mắt, mãi lâu sau mới lên tiếng: "Tại sao cậu hỏi như vậy?"

Ngày hôm qua cô không có giao lưu gì với Giang Tuân đâu nhỉ?

Dưới mí mắt của Lý Tư Di, giao lưu chính là đoạn đối thoại không hiểu đầu cua tai nheo ra sao lại kinh sợ trong văn phòng kia.

Rốt cuộc là sao mà đoán được chuyện này vậy?

"Đương nhiên là có đầy đủ chứng cứ." Trong giọng của Lý Tư Di có vài phần đắc ý.

Ngày hôm qua sau khi cô ấy biết được tên Giang Tuân thì lập tức có cảm giác đã từng nghe đâu đó rồi, cho tới buổi chiều nay nghe được Dương Kiệt nói Giang Tuân cũng học Nhất Trung, còn cùng khóa với Cố Ảnh thì cô ấy đột nhiên nhớ lại bản thân đã từng nghe ở đâu đó người Cố Ảnh thích có tên này.

"Ngày hôm qua cậu hơi khác thường." Lý Tư Di thoáng nhớ lại.

"Tớ khác thường á?" Cố Ảnh không cảm thấy vậy, ít nhất là ngoài mặt không có.

"Cậu cam chịu á." Lý Tư Di cười.

"Tình huống đó vốn là tớ đuối lý, tớ cam chịu không phải rất bình thường sao?" Cố Ảnh hỏi.

"Nếu như đổi lại là người khác, hẳn là cậu sẽ bình tĩnh giải thích." Lý Tư Di nói.

"..." Cô ấy nói như vậy cũng không sai.

Cố Ảnh và Lý Tư Di không học cùng cấp ba, cô chỉ nói cho cô ấy biết là cô có người mình thích, chứ không nói tên.

Chắc chắn chuyện này cô ấy nghe được từ mẹ viện trưởng rồi, cũng không biết bà ấy đã nhắc đến với bao nhiêu người rồi.

Cố Ảnh yên lặng thở dài, may là người đến thăm mẹ viện trưởng cũng chỉ có mấy người quen.

"Ây dô, theo sự phân tích của tớ, lúc hai người chia tay không vui lắm đúng không! Nhìn... giống như là cậu phũ với anh ta à?" Giọng Lý Tư Di chứa ý cười: "Nói chút đi, có chuyện gì thế?"

"Xin hỏi cô Lý căn cứ vào cái gì mà phân tích ra kết luận này?" Cố Ảnh không tưởng tượng nổi hỏi ngược lại.

"Thứ nhất, hai người ngay cả chào hỏi cũng không. Thứ hai, cách anh ta nói chuyện với cậu---" Lý Tư Di chợt dừng lại, giống như đang tìm một từ để mô tả một cách hợp lý: "Nói thế nào đây, nghe không thân thiện lắm, cảm giác này giống như người yêu đang lúc cãi nhau, em làm chuyện có lỗi với anh nên em phải chịu thái độ không thân thiện này của anh ý."

Là như thế ư?

Trái lại Cố Ảnh cảm thấy Giang Tuân không phải là người tính toán xét nét như vậy, nói chính xác hơn là anh khinh thường so đo với người khác.

Lại nói, đã qua nhiều năm như vậy rồi, chắc là anh đã sớm quên những chuyện năm đó rồi.

"Không có không vui." Cố Ảnh nói: "Bọn tớ cũng chưa từng yêu đương."

Lý Tư Di 'ồ' một tiếng: "Chưa yêu á? Nhìn không giống đâu."

"Thật sự không có mà." Cố Ảnh nói.

Giữa cô và Lý Tư Di gần như không có gì không kể, nhưng đối với Giang Tuân này, Cố Ảnh cảm thấy giữa bản thân và anh sẽ không có qua lại gì nữa cho nên không muốn nói nhiều.

"Vậy bây giờ cậu thì sao?" Lý Tư Di cười hỏi: "Còn thích không? Có tim đập thình thịch lần hai hay không?"

"Không có đâu." Cố Ảnh đi tới trạm xe bus nhìn dòng xe chạy tới chạy lui trên đường, nhẹ nhàng nói: "Chuyện này đã qua bao lâu rồi."

"Có thật không?" Lý Tư Di nói: "Tớ không tin."

"Lỗ Dự* nhập hồn cậu à?" Cố Ảnh cười cười: "Được rồi, đừng hóng nữa, cũng đừng nói với Tiểu Kiệt, tránh tạo thành phiền nhiễu cho nó."

*Lỗ Dự: MC người Trung nổi tiếng với chương trình 'Có hẹn với Lỗ Dự' - chương trình thực tế mà tại đây các khách mời nổi tiếng sẽ cùng chia sẻ, tâm sự những câu chuyện, cảm giác của bản thân cùng nữ MC Lỗ Dự.

Lý Tư Di nhận ra cô không muốn trò chuyện về việc này bèn lập tức chuyển đề tài, chờ Cố Ảnh lên xe bus thì qua loa kết thúc cuộc nói chuyện.

Trên xe bus không ít người, không có chỗ ngồi trống.

Cố Ảnh tìm một vị trí cạnh cửa đứng ngay ngắn, cô tựa đầu vào cửa kính, nhìn ánh đèn đường lướt qua nhanh bên ngoài mà xuất thần.

Mặc dù cô vừa nói năm đó lúc rời đi không có ầm ĩ không vui với Giang Tuân nhưng trên thực tế, trước đó có một lần không vui.

Ngày đó, thời tiết giống như hôm nay vậy, mặt trời rực rỡ chiếu trên cao.

Tiết thể dục cuối cùng của lớp mười một, Cố Ảnh bị Giang Tuân gọi tới dưới tàng cây đại thụ bên cạnh sân bóng rổ.

Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá vẩy ra một mảng loang lổ trên đất.

Gương mặt thiếu niên lạnh lùng đứng đối diện cô, giọng nói khá là không vui: "Cậu không nhận được tin nhắn thật à?"

Cố Ảnh dời mắt, lắc đầu: "Không có."

Yên lặng mấy giây, Giang Tuân chợt cười một tiếng: "Cậu giỏi lắm, Cố Ảnh."

Anh nói xong cũng không quay đầu lại mà nghênh ngang rời đi, để lại cho cô một bóng lưng quyết tuyệt.

Sau đó một thời gian rất dài, Giang Tuân không để ý tới cô nữa.

Tiếng xe bus báo dừng kéo Cố Ảnh từ trong ký ức trở lại, cô vội vàng đi xuống xe.

Trở lại căn phòng tối thui, Cố Ảnh bật sáng đèn phòng khách, mở tivi rồi đi tới trước ghế sofa ngồi xuống.

Ánh mắt cô không dừng trên màn hình tivi mà nhìn chằm chằm vào tờ danh thiếp đơn giản trang nhã nào đó trên bàn uống trà nhỏ.

Áo đã đưa đi giặt khô, vài ngày nữa là có thể lấy về.

Ban đầu Cố Ảnh định nhờ Tiểu Kiệt mang cho Giang Tuân nhưng nếu làm như vậy, cô lại phải giải thích một lượt với Tiểu Kiệt, không chừng cuối cùng lại phải giải thích một lượt với Lý Tư Di, như vậy sẽ thành một câu chuyện vô cùng nhức đầu.

Giữ vững nguyên tắc thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, Cố Ảnh quyết định tự liên lạc với anh.

Cầm lấy tấm danh thiếp kia lo trái nghĩ phải một trận thì không khỏi cảm thấy xấu hổ, cô từ bỏ ý định gọi điện thoại, quyết định gửi một tin nhắn ngắn qua.

Lúc tự giới thiệu bản thân, Cố Ảnh thoáng do dự.

Ban đầu cô định soạn tên, nghĩ nghĩ một lát, lại xóa đi, đổi thành: [Chào anh, tôi là chị của Tiểu Kiệt, xin hỏi tôi trả áo lại cho anh thế nào đây?]