Dẫn Dắt Từng Bước

Chương 2




Edit: Việt Quất

Beta: Thiên Điểu

Tiếng gió vù vù xẹt qua bên tai xen lẫn với giọng nói hờ hững và lạnh nhạt của Giang Tuân.

Sau vài giây đối mặt, Cố Ảnh lắc đầu với anh.

Lý Tư Di ở đầu dây bên kia vẫn nói chuyện: "Tớ cũng lên cầu rồi, sắp tụ họp với cậu, tắt máy trước đây."

Cố Ảnh hoàn toàn không nghe cô ấy nói gì, chỉ ậm ừ đáp lại.

Đằng sau bắt đầu có tiếng còi phát ra thúc giục, Giang Tuân nhìn cô một cái rồi xoay người cầm một chiếc áo khoác ở ghế sau ném qua, chuẩn xác không lệch.

Trước mắt Cố Ảnh tối sầm.

Đợi cô gỡ áo khoác trên đầu xuống, tầm mắt không còn bị cản trở nữa thì chiếc xe kia đã lái đi xa rồi.

Áo khoác trên tay ấm áp dễ chịu, không biết là nhiệt độ do điều hòa không khí dính vào hay là nhiệt độ cơ thể do anh vừa cởi ra còn lưu lại.

Trong vài giây ngắn ngủi do dự trước đó, suy nghĩ Cố Ảnh xoay vòng vòng, ban đầu là không muốn làm bẩn xe anh, giống như cô từ chối lòng tốt của người khác vậy. Sau đó cô lại nghĩ, tại sao cứ vào lúc cô chật vật thế này lại gặp được anh?

Với tình hình này, cô không thể đảm bảo não mình vận hành được bình thường, sợ nói sai hoặc nói không nên lời, thế nên từ chối lên xe là lựa chọn tốt nhất.

Cố Ảnh cởi áo khoác của mình xuống, cố nhịn đau lòng ném nó vào thùng rác ven đường.

Thứ Giang Tuân ném cho cô là một chiếc áo khoác dài màu đen, khi mặc lên người, vạt áo chạm tới vị trí bắp chân, áo không dày nhưng giữ ấm rất tốt.

Ngoại trừ tay áo hơi dài thì mặc cũng không có vẻ khác lạ gì cả, giống như áo khoác dài rộng thùng thình kiểu Hàn thôi.

Ít đi mấy ánh mắt khác thường kia, Cố Ảnh cảm giác tự tại hơn rất nhiều.

Có điều suy nghĩ của cô lại nhanh chóng bị một vấn đề khác chiếm lấy: Anh nhận ra cô nên tiện tay giúp đỡ bạn học chút chuyện hay là dùng lòng tốt đối với người xa lạ vừa làm chuyện tốt?

Trong trí nhớ của Cố Ảnh, hình như Giang Tuân không có kiểu lòng tốt này, nhất là với người xa lạ.

Nhưng ánh mắt của anh đúng là giống như ánh mắt nhìn người xa lạ.

Cố Ảnh có phần không xác định, từ khi cô ra nước ngoài năm lớp mười hai tới giờ, hai người đã không gặp nhau chừng bảy tám năm rồi.

Trước khi rời đi, cô để tóc ngắn ngang tai, bây giờ là mái tóc dài tới eo.

Theo lý thuyết thì anh không nhận ra cũng là bình thường.

Còn nếu nhận ra thì ánh mắt kia của anh cũng có vẻ bình thường.

Không lẽ cô còn trông mong anh nhiệt tình đối với mình sao?

Trong đầu đang suy nghĩ chuyện này nọ, Cố Ảnh không chú ý người đi tới đằng trước, đang định vượt qua đối phương thì tay bị kéo lại, cùng với đó là một giọng nói hài hước vang lên: "Mất hồn rồi?"

"Tư Di?" Cố Ảnh ngẩng đầu, mi mắt cong cong: "Cậu tới thế nào đó?"

"Nãy cậu đột nhiên cúp điện thoại, tớ gọi lại thì cậu không nghe, còn tưởng rằng cậu đã xảy ra chuyện gì."

Lý Tư Di quan sát cô một lượt từ đầu tới chân: "Không phải cậu vừa nói quần áo bị bẩn sao? Máu gì mà? Chiếc áo này..."

Cô ấy nói tới chỗ này, giọng nói trở nên sâu xa: "Không phải của cậu à?"

"Không phải, là của một..." Trong đầu Cố Ảnh hiện lên ánh mắt hờ hững của Giang Tuân, cô nhún vai một cái, nói cho qua chuyện: "Anh đẹp trai nhiệt tình."

"Trai đẹp à?" Lý Tư Di kéo tay cô lại: "Vậy có để lại số liên lạc hay không? Tớ nói với cậu nè, duyên phận thường bắt đầu như vậy đó."

Cố Ảnh sửa lại mái tóc bị gió thổi rối, cười nhẹ: "Không có."

Hai người cười cười nói nói, cuối cùng xuống cầu.

Sau khi xuống cầu, Lý Tư Di kéo Cố Ảnh băng qua đường: "Tớ nhắn tin cho Tiểu Kiệt đã."

Cô ấy chỉ một tòa nhà văn phòng đối diện: "Bọn mình sẽ đi về phố ăn vặt đằng sau tòa nhà kia ăn cơm, công ty Tiểu Kiệt ở trong tòa đó."

"Tiểu Kiệt còn chưa tan ca ư?" Cố Ảnh hỏi.

"Thời gian trước em ấy chuyển công ty mới, nói là hôm nay phải làm tăng ca." Lý Tư Di nói.

"Cậu biết vị trí cụ thể công ty em ấy không?" Cố Ảnh đề nghị: "Hay là chúng ta mua ít đồ uống lên đó thăm một lát, nhờ đồng nghiệp của Tiểu Kiệt chăm sóc em ấy."

"Được, vẫn là cậu suy nghĩ chu đáo." Lý Tư Di cầm điện thoại ra soạn tin nhắn: "Tớ hỏi thử xem."

"Nhớ hỏi bây giờ công ty của các em ấy có bao nhiêu người đang tăng ca." Cố Ảnh nhắc nhở.

Chỉ chốc lát, Lý Tư Di ngẩng đầu: "Đi thôi, đã hỏi được rồi."

Nửa giờ sau, hai người Cố Ảnh và Lý Tư Di xách mười mấy cốc đồ uống đứng ở cửa một công ty game, một chàng trai mặt mũi thanh tú từ bên trong đi ra.

"Không quấy rầy gì tới bọn em chứ?" Cố Ảnh nhìn thấy cậu, đầu tiên kiểm tra tai cậu, đến khi nhìn thấy máy trợ thính được đeo trên đó thì mới yên tâm mở miệng.

Dương Kiệt lắc đầu một cái, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn có vẻ rất cao hứng.

Cậu nhận đồ uống trong tay hai người rồi đi vào trong văn phòng trước.

Năm nay Dương Kiệt 20 tuổi, không thể nói chuyện, mất thính lực mức độ nặng.

Nghe nói cậu sinh ra rất bình thường, bởi vì dùng thuốc không phù hợp khi bị ốm mới dẫn đến bị câm điếc.

Các cô đi theo tới một văn phòng thật lớn, bên trong có chừng mười người ngồi trước máy tính tăng ca, thấy Dương Kiệt dẫn người đi vào thì cũng tạm ngừng công việc trong tay, đứng lên.

"Dương Kiệt," Có người hỏi: "Đây là chị cậu à? Cả hai hả?"

Dương Kiệt cười gật đầu, chia đồ uống các cô mua ra cho đồng nghiệp.

"Ôi chao, còn mua cà phê nữa, đây quả thật là giúp người đang gặp nạn, đúng lúc bọn tôi đang mệt."

"Thằng nhóc Dương Kiệt nhà cậu cừ nhỉ, có hai chị gái xinh đẹp như vậy."

"Cảm ơn đồ uống của các chị gái."

Trong lúc chia đồ uống anh một câu, tôi một câu, văn phòng dần dần náo nhiệt lên.

Mười mấy người ở đó đa số đều là đàn ông, chỉ có hai cô gái, nhìn qua tương tác của bọn họ, hẳn là quan hệ của Dương Kiệt và bọn họ cũng không tệ lắm.

Bọn họ không hiểu thủ ngữ nên Dương Kiệt thường trao đổi với bọn họ bằng việc nhắn tin hoặc là động tác chân tay.

"Tiểu Kiệt của chúng tôi vẫn phải nhờ các cậu để ý chút." Lý Tư Di thừa lúc yên tĩnh nói: "Trên mặt giao tiếp, có thể cần các cậu kiên nhẫn hơn chút."

"Chị gái yên tâm, bọn tôi nói chuyện rất ổn, chờ xong đợt này tôi còn định đi học thủ ngữ nữa ấy." Một chàng trai đeo mắt kính gọng đen ôm bả vai Dương Kiệt, cười ha hả nói.

Dương Kiệt khoát tay, vừa chỉ điện thoại di động, tỏ ý không cần phải thế, cậu có thể gõ chữ mà.

Cố Ảnh nhìn sơ quanh phòng, phát hiện trên bàn làm việc của mỗi người có chất không ít đồ ăn vặt: "Gần đây mọi người thường xuyên tăng ca sao?"

Bọn họ đồng loạt gật đầu: "Đúng vậy, mấy ngày nay đều có tăng ca."

Bên trong có bật lò sưởi rất đầy đủ, Cố Ảnh cởi áo khoác trên người xuống vắt lên khuỷu tay: "Vậy thì vất vả quá rồi!"

Những người khác nói đùa: "Đúng vậy chị gái, chị nhìn xem vành mắt Dương Kiệt đen rồi kìa."

"Bạn gái tôi cũng sắp chia tay với tôi rồi."

"Cả tôi nữa, tôi nữa, sự tích lập trình viên rụng tóc đã ứng nghiệm trên người tôi rồi."

Tuy bọn họ đang oán trách nhưng trên mặt mỗi người đều ngập tràn nụ cười trêu chọc, có thể thấy được bầu không khí trong công ty rất tốt, chắc là ông chủ cũng hào phóng, bọn họ mới cam tâm tình nguyện tăng ca như vậy.

Cố Ảnh dựa vào bên cạnh bàn làm việc, cũng bắt đầu đùa giỡn với bọn họ: "Gọi ông chủ của các cậu ra đây, tôi đòi công bằng thay mọi người."

Có người đang định nói ông chủ còn bận hơn bọn tôi thì một giọng nói rất trầm đột ngột xen vào: "Tìm tôi à?"

Cố Ảnh nhìn theo tiếng nói, ngoài ý muốn chạm vào một đôi mắt sâu thẳm, trong con ngươi không có độ ấm.

Giang Tuân lười biếng dựa lên khung cửa, không biết đã đứng bao lâu rồi.

Trong thời gian ngắn đã bất ngờ gặp nhau liên tiếp hai lần, Cố Ảnh nhất thời ngây người tại chỗ không phản ứng được.

Những nhân viên khác cũng trố mắt nhìn nhau, không ai chú ý tới, không biết ông chủ đã xuất hiện ở cửa văn phòng từ lúc nào.

Không phải nói đi công tác sao? Trở về lúc nào vậy?

Vẫn là Dương Kiệt kịp phản ứng đầu tiên.

Cậu vội vàng cúi đầu soạn chữ, đi tới trước mặt Giang Tuân, cười có lỗi với anh một tiếng, sau đó đưa đoạn chữ vừa soạn trên điện thoại di động cho anh xem: [Xin lỗi ông chủ, bọn em nói đùa, chị em không biết tình hình, em thay mặt chị ấy xin lỗi anh.]

Giang Tuân tùy ý nhìn lướt qua điện thoại, chẳng qua là rất nhanh, anh lại đưa mắt dừng trên người Cố Ảnh: "Em muốn đòi lại thế nào?"

Giọng Giang Tuân hờ hững, tầm mắt dừng lại trên áo khoác cô đang giữ một giây rồi lại nâng lên đối mặt với cô.

Cố Ảnh có chậm chạp cỡ nào thì lúc này cũng đã hiểu rõ được sự thật là Giang Tuân chính là ông chủ của Dương Kiệt.

Cô đột nhiên có cảm giác lúng túng bị bắt tại chỗ khi nói xấu sau lưng người khác.

Dương Kiệt vẫn đang dùng thủ ngữ với cô, nói cho cô rằng đây là ông chủ của bọn họ, gần đây công ty đang theo đuổi một hạng mục lớn nên toàn bộ nhân viên bộ phận nghiên cứu cũng phải làm thêm giờ, sau đó xong việc sẽ cho mọi người nghỉ ngơi.

"Tôi..." Cố Ánh liếm môi, đột nhiên không biết nói chuyện với anh thế nào.

Nếu như đổi lại là khi còn cấp ba, đoán chừng cô sẽ trả lời một câu: "Vậy tôi đành hôn cậu một cái nhé?"

Kết quả của việc trêu chọc như vậy thường đổi lấy một ánh mắt nhẹ bẫng của đối phương, chỉ có một lần ngoại lệ.

Ngày đó tự học buổi tối, Giang Tuân bị cô hỏi mấy câu tới phiền, yêu cầu cô đổi về vị trí cũ.

"Được." Cố Ảnh không nói hai câu đã đồng ý: "Chẳng qua là có một điều kiện, cậu phải hôn tôi một cái."

Khóe miệng thiếu nữ chứa ý cười, trong mắt lóe lên ánh sáng ranh mãnh.

Cứ tưởng là Giang Tuân sẽ mặc kệ không quan tâm đến yêu cầu này của cô, nhưng anh bỗng nghiêng đầu, chậm rãi đến gần cô.

Nhìn gương mặt cách mình càng lúc càng gần, trong lòng Cố Ảnh có vô số nai con chạy loạn, căng thẳng tới gần như nghẹt thở.

Hàng mi dài cong vút của thiếu niên, đôi mắt tựa như đá Obsidian, đôi môi rực rỡ, mỗi một chỗ đều sinh trưởng trong thẩm mỹ của cô, lúc nào cũng dụ dỗ cô.

Ai có thể ngờ tới, ở giây sau cùng, cô lại CHỊU! THUA! RỒI!

Gương mặt Cố Ảnh đỏ lên, chạy mất!

Cho nên cô không thấy ý cười thoáng qua rồi biến mất trong mắt thiếu niên sau lưng cùng với vẻ mặt 'Tôi đã sớm biết là sẽ như vậy".

Thu hồi suy nghĩ bay xa, chần chừ nhiều lần, Cố Ảnh lựa chọn chịu thua, cô chỉ hai cốc cà phê còn lại trên bàn làm việc, nói: "Tôi mời uống cà phê."

"..."

Lời của cô khiến chung quanh thoáng chốc đều chìm vào u mê yên tĩnh.

Sau chút yên lặng ngắn ngủi này, Giang Tuân "ừm" một tiếng.

Anh không đi lấy cà phê mà bỏ lại một câu với những người khác trong văn phòng trước khi xoay người: "Còn một lần kiểm tra cuối cùng, làm xong thì có thể tan làm."

Giang Tuân rời đi xong, bên trong phòng làm việc thi nhau vang lên tiếng 'phì phì'.

"..." Cố Ảnh nhìn đám người nén cười, trong lòng lại đang nghĩ xem nên trả lại áo thế nào.

Lý Tư Di thấy Cố Ảnh cúi gằm không nói lời nào, còn tưởng rằng cô đang không vui vì chuyện vừa rồi: "Không sao đâu, đùa thôi."

Cô ấy nói xong lại chuyển sang những người khác: "Ông chủ các cậu đẹp trai quá, có điều nhìn có vẻ hung dữ."

"Này mà đã hung dữ ư? Dáng vẻ không nói lời nào của anh ấy mới dọa người." Một chàng trai mập mạp vừa nói vừa cảnh giác nhìn về phía cửa, còn làm bộ ngồi xuống bắt chước động tác của Giang Tuân: Mặt không biểu cảm nhìn về đằng trước, tay gõ dọc theo bàn nhát có nhát không.

"Đúng, đúng, chính là như vậy, mỗi lần họp chỉ cần thấy anh ấy như vậy, tôi lập tức lạnh cả sống lưng."

"Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy."

Dương Kiệt cười cười không bàn luận thêm, tuy tính cách của ông chủ không tốt lắm nhưng bình thường cũng không đối xử với người lạ như vậy, có thể là do gần đây quá bận rộn.

Vì để bọn họ tập trung tăng ca, hai người Cố Ảnh và Lý Tư Di rời khỏi văn phòng đi tới khu ghế sofa ở bàn lễ tân đợi.

Cố Ảnh nhìn chằm chằm áo khoác trong tay rơi vào trầm tư.

Trả lại trước mặt nhiều người như vậy có vẻ không hay lắm, hơn nữa một lát nữa phải ra ngoài rồi, bên ngoài đang lạnh như vậy.

Nếu không hay là tìm một cơ hội khác trả anh?

Đợi một lúc, Cố Ảnh cảm thấy hơi đói, nhìn đồng hồ đã là tám giờ tối.

"Tớ đói rồi." Cố Ảnh rầu rĩ: "Bọn họ không đói bụng sao?"

"Tớ nghe Tiểu Kiệt nói mỗi ngày ông chủ của bọn họ đều sẽ gọi trà chiều cho bọn họ." Lý Tư Di đang nói chuyện với bạn trai, cũng không ngẩng đầu lên, nói.

Qua thêm mấy phút, cuối cùng cũng nghe được một trận tiếng hoan hô từ trong truyền ra, là tín hiệu kết thúc giờ tăng ca.

"Chị gái, tối nay ông chủ của bọn em mời ăn tiệc lớn, các chị đi cùng không?" Chàng trai đeo mắt kính trước đó nói phải đi học thủ ngữ khoác vai Dương Kiệt đi tới trước mặt các cô, đưa ra lời mời.

Cố Ảnh và Lý Tư Di đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy không tiện tham gia vào cuộc tụ tập của công ty người ta.

Dương Kiệt tâm lý, tinh tế, liếc mắt là đọc được ý nghĩ của các cô, cậu đi vào giải thích với đồng nghiệp và ông chủ một tiếng, sau đó bèn cùng Lý Tư Di và Cố Ảnh rời công ty trước.

Chỗ ăn cơm ngay ở con đường sau tòa nhà văn phòng này, kết quả ba bọn họ vừa tới chưa được bao lâu thì một đám người ở công ty Dương Kiệt cũng theo sát đằng sau vào nhà hàng.

Bọn họ được phục vụ dẫn vào phòng bao, giữa lúc đó có người phát hiện ba người nên có vẫy tay về phía bên đây.

Giang Tuân đi sau cùng cũng nhìn lại, chẳng qua là trong một giây đã dời đi.

Nhanh đến mức Cố Ảnh cũng không bắt được ánh mắt của anh.

Việc này khiến cô sinh ra ảo giác có phải anh đã quên vừa rồi bản thân cho cô mượn một chiếc áo ở trên cầu rồi hay không.

Lúc ăn cơm, Dương Kiệt kể rất nhiều chuyện ở công ty, nói công ty của bọn họ rất tốt, ông chủ và các đồng nghiệp đều vô cùng quan tâm cậu.

Qua lời cậu kể, Cố Ảnh hiểu được, Giang Tuân mở một công ty chế tạo game, game online hiện đang vô cùng nổi tiếng trên thị trường chính là xuất phát từ chỗ bọn họ, nhà thiết kế chính là Giang Tuân.

Nói tới Giang Tuân, trong mắt Dương Kiệt tràn ngập sự sùng bái.

Cố Ảnh không khỏi nhớ lại thời còn học cấp ba, rõ ràng người này không nói nhiều cũng không phải dễ nói chuyện nhưng mối quan hệ với người khác lại rất tốt, nam sinh trong lớp đều thích tìm anh chơi cùng.

Nhất là mỗi lần tới giờ học làm thí nghiệm Hóa học, trận đấu bóng rổ, tất cả bạn trong lớp đều muốn chung nhóm với anh, dường như có anh chính là yếu tố nắm chắc phần thắng, mọi người đều muốn nắm trong tay.

Trên người anh luôn có khí chất riêng đặc biệt có thể hấp dẫn người khác, điểm này Cố Ảnh vẫn luôn biết.

Rất lâu rồi ba người không gặp nên chỉ trong chốc lát đã trò chuyện rất nhiều.

Ăn xong bữa cơm đã là một tiếng đồng hồ sau.

Vừa ra khỏi cửa nhà hàng thì lại chạm mặt đám người công ty của Dương Kiệt, nghe nói bọn họ còn định đi tới một chỗ khác nữa.

Dưới sự mời mọc vô cùng hiếu khách của bọn họ, Cố Ảnh và Lý Tư Di mơ hồ cùng đi theo đến một quán bar ở trung tâm thành phố.

Đây là một quán bar kiểu Anh không quá ồn ào.

Chính giữa sân khấu có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang tự đàn tự hát, tiếng hát có vẻ hơi tang thương, cực kỳ không hợp với tuổi tác và vẻ bề ngoài của anh ta.

"Nghe nói toàn bộ chi tiêu tối nay đều là do ông chủ của bọn họ trả tiền đó." Lời nói của Lý Tư Di kéo tầm mắt của Cố Ảnh từ trên sân khấu lại: "Chi phí của quán bar này rất cao, chọn bừa một chai rượu cũng đã hơn mười nghìn, thật là hào phóng."

Cố Ánh hé môi cười, thầm nghĩ chút chi phí này đối với vị đại thiếu gia kia đơn giản là hạt cát trong sa mạc.

"Này, dáng cao, đẹp trai lại có tiền." Lý Tư Di đụng một cái vào tay Cố Ảnh, nhỏ giọng nói: "Có động lòng không?"

Chỗ các cô ngồi là một quầy bar loại nhỏ, nằm ở phía Tây của sân khấu, Giang Tuân ngồi chếch ở đối diện.

Cố Ảnh nhìn sang chỗ anh theo bản năng, trong tầm mắt, Giang Tuân chỉ mặc một chiếc sơ mi đen, người thong dong dựa vào cạnh quầy bar, vẫn đang cúi đầu nhìn điện thoại.

Chùm sáng có màu sắc rực rỡ từ đèn hình cầu tản ra thi thoảng lướt qua gương mặt anh, trong lúc ánh sáng đan xen, một cái ngước mắt ngẫu nhiên cũng vô cùng đẹp đẽ.

"Không cảm động." Cố Ảnh nói.

"Ai nói với cậu là cảm động? Tớ nói là động lòng." Lý Tư Di liếc cô một cái, một tay chống cằm: "Có điều là nhìn người đàn ông này có vẻ rất khó giải quyết."

Cố Ảnh lẩm bẩm nói nhỏ: "Thật ra thì... cũng không đến nỗi."

"Cậu nói gì?" Lý Tư Di nghe không rõ.

Nhưng không chờ Cố Ảnh trả lời, các cô đã bị Dương Kiệt rủ đi theo chơi trò chơi với đồng nghiệp cậu.

Cố Ảnh hơi mệt, không muốn đi bèn ngồi nguyên chỗ nghe nhạc.

Nghe xong một ca khúc quay đầu thì phát hiện người vốn bên cạnh cũng chạy đi chơi trò chơi từ lúc nào không biết.

Toàn bộ quầy bar hình chữ nhật chỉ còn lại hai người là cô và Giang Tuân.

Cố Ảnh đang chú ý nghe nhạc dần dần không cách nào tập trung được nữa, đuôi mắt không tự chủ liếc qua người Giang Tuân.

Lúc này không có ai chú ý đến bên này là thời cơ tốt nhất để trả áo, Cố Ảnh đang định hành động thì có người đã đi tới trước mặt Giang Tuân trước cô một bước.

Người tới mặc một bộ đồ vest, hẳn là người quen của anh.

Giang Tuân để điện thoại xuống, bưng một ly rượu vang với cụng ly với người kia.

Trò chuyện mấy câu, người kia vẫy một cô gái trẻ tuổi cách đó không xa, cô gái đó mặc một bộ váy ngắn bó liền thân màu kem, vừa nóng bỏng lại có khí chất.

Người quen nhỉ, cô gái lại ngồi xuống bên cạnh anh.

Giang Tuân xắn tay áo sơ mi tới khuỷu tay, tay cầm một chiếc ly đế cao khẽ lắc lư, ánh mắt nhìn chằm chằm chất lỏng trong ly rượu màu đỏ, vừa có vẻ phóng túng lại thờ ơ.

Không biết cô gái kia nói câu gì, anh cười, tiếng cười trầm thấp lộ ra vẻ lười biếng khó tả.

Ánh mắt cô gái nhìn chằm chằm Giang Tuân không chớp mắt, được ánh sáng mờ ảo của quầy bar tôn thêm trở nên cực kỳ quyến rũ, xinh đẹp tự nhiên.

Cô nhìn lại Giang Tuân, thấy vẻ mặt anh vẫn như bình thường, còn có cả vài phần lười biếng mất hết hứng thú.

Cố Ảnh dời tầm mắt, bỗng dưng có cảm giác hơi khát.

Nhưng tất cả thứ đặt trước mặt cô đều là rượu, chỉ có ở bàn cách Giang Tuân khá gần có một ly đồ uống nhìn có vẻ giống nước chanh.

Cô đứng lên, duỗi dài cánh tay chuẩn bị bưng lấy.

Ai dè tay cô vừa đụng vào thành ly thì chiếc ly đã bị người ta đè xuống.

Mà người đè lên chiếc ly ấy vẫn tỏ như không có chuyện gì xảy ra, nói chuyện với người khác.