Dẫn Dắt Từng Bước

Chương 12




Edit: Việt Quất

Beta: Thiên Điểu

Sau loạt hiệu ứng âm thanh rùng rợn với âm lượng cao kết thúc, ánh đèn trong rạp bỗng sáng lên.

Lông mi Cố Ảnh chớp chớp vài cái, chầm chậm tỉnh táo lại.

Đầu óc vừa tỉnh lại vẫn chưa hoàn toàn hồi phục lại suy nghĩ, mờ mịt một thoáng, cô mới ý thức được là mình đang dựa vào bả vai của một người khác.

Ngước mắt lên, mắt cô bỗng chống lại một đôi mắt như cười như không.

"Có vẻ rất đúng lúc." Giang Tuân.

"..."

Trong rạp chiếu phim còn đang vọng lại khúc cuối của bộ phim, người xem đằng trước lục tục rời khỏi rạp.

Màn ảnh phát ra ánh sáng chiếu trên gương mặt hai người, biến hóa lúc sáng lúc tối theo cảnh phim.

Cố Ảnh ngồi thẳng người, lúng túng sửa lại tóc của mình.

Hồi lâu, cô hắng giọng, hỏi: "Phim hay không?"

Giang Tuân khoác một tay lên ghế dựa, ánh mắt và giọng nói anh cùng lúc dồn tới: "Em lịch sự à?"

---

Hạt mưa gõ tí tách dọc theo cửa sổ, cùng với gió bấc vù vù thay nhau xông tới càng làm nổi bật sự yên tĩnh trong phòng.

Cố Ảnh nằm trên giường xem điện thoại, trên màn hình là trang bìa vòng bạn bè của Giang Tuân.

Số lần anh đăng trên vòng bạn bè rất ít ỏi, cũng không cần lướt nhiều đã thấy bài cuối cùng.

Nội dung rất đơn giản, chỉ có mấy bài, hình như là ảnh phong cảnh chụp lại khi đi du lịch bên ngoài.

Ánh mắt cô khựng lại trên một bức ảnh ráng chiều, hơi thở cô cũng nghẹn lại, nghĩ đến gì đó lại cảm thấy không có khả năng.

Sau đó cô lập tức lắc đầu, phủ định ý nghĩ hoang đường đột nhiên xuất hiện.

Thoát khỏi vòng bạn bè quay lại khung chat WeChat của hai người, trên đó có tin nhắn Cố Ảnh đã gửi từ mười phút trước: [Hôm nay rất xin lỗi, tối qua tôi tăng ca tới rạng sáng, thật sự không kìm được cơn buồn ngủ nên đã ngủ thiếp đi.]

Ở rạp chiếu phim, sau khi Giang Tuân hỏi câu kia xong, đầu óc Cố Ảnh trực tiếp chết máy.

Có cảm giác luống cuống giống như bị thầy giáo phê bình chỉ đích danh khi châu đầu ghé tai thuở còn nhỏ.

Sau đó Giang Tuân nhận một cuộc điện thoại công việc, nói chuyện rất lâu.

Đã qua thời gian tốt nhất để giải thích, Cố Ảnh cũng không nói tiếp đề tài này nữa, cho đến tận khi được anh đưa về nhà.

Về đến nhà, cô trái lo phải nghĩ vẫn cảm thấy chuyện này là cô làm không đúng, nếu đổi lại là bất cứ người nào gặp phải loại chuyện này cũng đều có cảm giác không được tôn trọng.

Cho nên cô mới nhắn qua WeChat để giải thích.

Cố Ảnh cũng rất bất ngờ với hành vi phát sinh này.

Bởi cô đã quen sống một mình, ý thức an toàn rất mạnh, nhất là giao thiệp với phái nam.

Thế mà hôm nay cô lại có thể để mình ngủ ở nơi công cộng, nguyên nhân đổ tội chỉ có thể nói rằng bản thân cô quá tin tưởng vào Giang Tuân.

Màn hình điện thoại lại sáng lên, có một cuộc gọi đến, là của Lý Tư Di.

Cố Ảnh nghe máy: "Còn chưa ngủ à?"

"Tớ thế này không phải là vì cố ý đợi tin của cậu sao?" Lý Tư Di cười đùa nói: "Nói thử nghe đi, hôm nay xem mắt thế nào rồi?"

Cố Ảnh trở mình trong chăn, cô đang do dự không biết có nên nói Lý Tư Di biết đối tượng xem mắt của cô hôm nay chính là Giang Tuân hay không.

Cô có thể cảm nhận được, Giang Tuân đồng ý tới xem mắt cũng là bị ép bất đắc dĩ không biết làm sao, nếu không cũng không đến mức tới nơi rồi mới kết bạn WeChat.

Nhất là hôm nay anh nhìn thấy lại là cô, đoán chừng là cuộc xem mắt này cũng chỉ dừng ở bước này rồi.

Cố Ảnh cảm thấy không nói thật vẫn tốt hơn: "Rất ổn, vừa cao vừa đẹp trai, còn có tiền."

"Đây đúng cao phú soái chuẩn chỉnh rồi, thế hai người nói chuyện sao?" Lý Tư Di cười hỏi: "Không phải còn đi xem phim đó sao? Có xảy ra chút gì đó hay không?"

Cố Ảnh bật cười: "Đúng là đã xảy ra chút gì đó."

"Là chuyện gì? Nói mau!" Giọng nói của Lý Tư Di trở nên hưng phấn: "Nắm bàn tay nhỏ à?"

"Tớ ngủ quên." Cố Ảnh nghĩ lại cứ cảm thấy buồn cười: "Vừa bắt đầu bộ phim thì tớ ngủ mất, cho tới tận khi kết thúc."

"..." Dường như bị cô làm cho cạn lời, đầu dây điện thoại bên kia im lặng vài giây, Lý Tư Di mới khó khăn thốt ra tiếng: "Cậu chắc chắn là người xem mắt với cậu là cao phú soái hả? Đối mặt với một người đàn ông, cao lại đẹp trai như vậy, cậu lại chọn ngủ ư?"

"... Buồn ngủ quá." Cố Ảnh cũng rất bất đắc dĩ.

"... Lui mười nghìn bước mà nói, nếu anh ta lại là người bên ngoài đẹp trai trong lại bỉ ổi thì biết làm sao?" Lý Tư Di đã hỏi tới điểm chính.

"Tớ cảm thấy anh ấy không phải." Cố Ảnh nói: "Sự thật chứng minh anh ấy không phải thật."

"Thì ra cậu ngủ như vậy là đang thử người ta sao?"

"... Sao có thể!"

"Vậy sau đó thì sao?" Lý Tư Di cười cười: "Có lẽ anh ta cảm thấy cậu rất đáng yêu."

"Anh ấy cảm thấy tớ không lịch sự." Cố Ảnh nói tới đây cũng bật cười.

"Ha ha ha, không phải anh ta là kiểu người nghiêm túc đó chứ?" Lý Tư Di đoán, "Chính là cái kiểu vô cùng nghiêm túc, cũng không đùa giỡn ấy?"

"Không phải." Giang Tuân không phải kiểu người như vậy, lúc anh hỏi câu kia, mặt không chút thay đổi, giống như mang theo chút cáu kỉnh.

"Vậy cậu cảm thấy hai người các cậu còn cơ hội để tiếp tục hiểu nhau không?" Lý Tư Di hỏi.

"Chắc là không có đâu, vừa rồi tớ nhắn WeChat cho anh ấy nói xin lỗi còn chưa được trả lời nữa." Cố Ảnh nói đúng sự thật.

"Thôi thôi, đoán chừng là đại thiếu gia nhà có điều kiện, bình thường được người người vây quanh, chúng ta không chiều theo anh ta, cách xa thôi."

Cố Ảnh "ừm", tính giải thích vài câu cho Giang Tuân lại cảm thấy không cần thiết lắm.

"Vậy cậu đi ngủ sớm chút đi, ngủ ngon."

Vừa kết thúc cuộc nói chuyện với Lý Tư Di xong, Cố Ảnh định tắt đèn đi ngủ, tay vừa chạm vào công tắc thì tin nhắn WeChat của Giang Tuân gửi tới: [Ừm.]

Cố Ảnh: "..."

Một chữ vô cùng đơn giản, Cố Ảnh lại có thể từ đó nhìn thấy một câu: [Đã duyệt, em có thể lui được rồi.]

Cô cũng không định nhắn lại, trực tiếp tắt đèn đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, nhiệt độ không khí ở thành phố Vân lại hạ lần nữa, lúc Cố Ảnh ra cửa, trời vẫn đang mưa.

Mưa nhỏ tuôn rơi xen lẫn đám bông tuyết nhỏ xíu, vừa rơi xuống mặt đất thì lập tức tan vào trong nước mưa.

Bệnh viện này, dù thời tiết nào đều kín người hết chỗ, đặc biệt là khoa Sản của các cô.

Bình thường luân phiên khám bệnh và trực, ngay cả cơ hội uống miếng nước cũng khó mà có được.

Cố Ảnh bận tới trưa, vừa tới thời gian nghỉ trưa, cửa văn phòng đã truyền tới một giọng nói: "Bác sĩ Cố, hết bận chưa?"

Cô vừa ngẩng đầu thì thấy Trương Nghi Đình ở ngoài cửa ló nửa người vào, sau lưng chị ấy còn cả chồng chị ấy đi cùng.

"Sao chị lại tới đây?" Cố Ảnh đứng lên: "Chị chưa hết cữ mà nhỉ?"

"Hôm nay chị tới đây khám, nhân tiện đưa cái này cho em." Trương Nghi Đình đưa một tấm thiệp mời qua: "Mời em tới tiệc đầy tháng của Táo Nhỏ."

Cố Ảnh duỗi tay nhận lấy: "Đương nhiên là em sẽ đi rồi, không phải chị đã nhắn qua WeChat cho em rồi sao? Sao còn có lòng tới đưa nữa?"

"Thế này không phải thuận tiện đó sao. Đúng rồi ---" Trương Nghi Đình chớp mắt với cô: "Có lẽ Khâu An Nam cũng đến."

"Đàn anh Khâu về nước ạ?" Cố Ảnh hoàn toàn không đọc ra thâm ý khác trong ánh mắt chị ấy.

"Vẫn chưa, có điều cậu ấy nghe lời chị sẽ cố về gấp." Trương Nghi Đình thấy vẻ mặt Cố Ảnh không có sự thay đổi quá lớn thì bèn thu lại ý định đùa giỡn: "Vậy đến lúc đó gặp nhé, nếu không tìm thấy chỗ thì có thể nhắn hoặc gọi điện thoại cho chị nha."

Lúc này Thẩm Dập ở bên cạnh vẫn luôn giữ chức người trong suốt cười nói chen vào một câu: "Không tìm thấy chỗ có thể đi cùng với Giang Tuân tới đây."

"Cũng đúng ha." Không đợi Cố Ảnh mở miệng, Trương Nghi Đình giống như đột nhiên nghĩ tới chuyện này, hơi rầu rĩ: "Em và Giang Tuân là bạn học, sao hôm đó tới kiểm tra phòng không nghe em nói thế?"

Cố Ảnh mỉm cười, trả lời một cách không rõ ràng: "Lâu lắm rồi không gặp mặt."

"Thế à, Giang Tuân cũng được coi như trợ công của chị và Thẩm Dập thì phải?" Trương Nghi Đình liếc Thẩm Dập: "Không biết hình dung thế nào, tóm lại nếu không có Giang Tuân thì có lẽ bọn chị đã mỗi người đi một ngả rồi."

Sự chờ mong và tò mò trên gương mặt Cố Ảnh khiến Trương Nghi Đình vốn định rời đi lại giải thích nhiều hơn một câu: "Năm ấy thi nghiên cứu sinh, chị và Thẩm Dập cãi nhau chia tay, vốn tưởng hai bọn chị cứ thế là thôi rồi, kết quả không được bao lâu thì anh ấy tới nước M tìm chị quay lại, sau chị mới biết là Giang Tuân sống chết kéo anh ấy tới."

Cố Ảnh rất bất ngờ, đây không giống như là việc Giang Tuân sẽ làm, đương nhiên cũng không loại trừ việc anh làm xuất phát từ tình nghĩa anh em.

Trương Nghi Đình sợ cô ăn cơm muộn, không dám nói chuyện tiếp nữa, sau đó lập tức rời văn phòng.

Sau khi chị ấy rời đi, Cố Ảnh nghỉ một lát rồi mới đứng dậy tới căn tin dùng cơm, trên đường đi, cô nhận được điện thoại của Lâm Dạ Dung: "Tiểu Ảnh à, hôm qua thế nào rồi?"

Cố Ảnh mỉm cười, biết ngay là bà hỏi tới chuyện này: "Rất ổn ạ."

"Ổn nhỉ, dì đã nói là thằng nhóc này không tồi, còn tự mở một công ty, tướng mạo kia thì khỏi phải nói." Dì Lâm hỏi tiếp: "Vậy ấn tượng của con với nó thế nào? Có vừa ý không?"

"..." Cố Ảnh không biết trả lời thế nào, đây không phải vấn đề hài lòng hay không vừa lòng: "Con cảm thấy anh ấy rất tốt, con không đủ tốt, dì, dì cũng biết hoàn cảnh của con."

"Chuyện này thì có liên quan gì? Không phải dì đã nói với con rồi sao? Hoàn cảnh gia đình không ảnh hưởng lớn tới sự ưu tú con đâu." Lâm Dạ Dung bật cười: "Vừa ý là tốt rồi, các con có thể tiếp tục nói chuyện, có thời gian thì gặp mặt nhiều chút."

"Dạ con biết rồi, cảm ơn dì."

Trước khi điện thoại ngắt kết nối, Cố Ảnh còn nghe được tiếng cười ha hả của dì Lâm: "Vừa ý là tốt rồi, vừa ý là tốt rồi."

"..." Nói như thể coi việc cô vừa ý đã là thành vậy.

Nói thật, lần xem mắt này với Giang Tuân cũng không khiến Cố Ảnh cảm thấy khoảng cách giữa cô và anh ngắn lại.

Anh trong lòng cô vẫn là một sự tồn tại xa không thể với tới.

Hơn nữa cô của hiện tại đã không phải là Cố Ảnh kia bị thần linh tịch thu sự sợ hãi thời cấp ba, không thể không nề hà cứ thế về phía trước giống như trước kia được nữa.

Bây giờ mỗi khi cô muốn làm chuyện gì đó sẽ suy xét tới kết quả trước hết.

Đây cũng là phương pháp đúng đắn mà người trưởng thành suy xét vấn đề.