Đan Đại Chí Tôn

Chương 977: Cái tát vang dội (3)




Kiều Thiên Mạch cười hắc hắc, thuận tay đụng đụng Kiều Vi Nhi bên cạnh.

Kiều Vi Nhi kỳ quái nhìn đại ca, không hiểu được.

- Kéo Khương Phàm đi, giả vờ giả vịt.

Kiều Thiên Mạch nhỏ giọng nhắc nhở.

- A a a.

Gương mặt xinh đẹp của Kiều Vi Nhi chợt ửng đỏ, tiểu hồ ly phóng tới trên vai, bước nhanh đuổi theo Khương Phàm, hơi chần chờ, e lệ kéo Khương Phàm lại.

- Chớ khẩn trương, xem ta là ca ca là được.

Khương Phàm thấp giọng an ủi Kiều Vi Nhi.

Tiểu hồ ly đứng trên vai Kiều Vi Nhi, vểnh lên đầu tràn đầy phấn khởi nhìn trai thanh gái lịch bên trong Thanh Bình uyển, hai con mắt cũng tỏa ánh sáng.

Bởi vì Trường Sinh đại điển chuẩn bị kết thúc, nó cũng không có chuyện gì làm, đêm nay cũng cùng đi theo tham gia náo nhiệt.

Không nghĩ tới, quá đáng giá.

- Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống trước...

Kiều Thiên Mạch đang muốn dẫn bọn người Khương Phàm đi vào trong góc, Hoàng Phủ Nguyệt Thiền đột nhiên đi nhanh mấy bước, tới đón.

Tộc nhân Hoàng Phủ gia đuổi theo sát, khí thế hùng hổ.

Thanh Bình uyển đang muốn khôi phục náo nhiệt lại lần nữa an tĩnh, đám người hai mặt nhìn nhau.

Trò hay sắp diễn ra sao?

Hoàng Phủ Nguyệt Thiền làm rất tốt, không có để bọn hắn đợi lâu.

Bọn thị vệ bên trong Thanh Bình uyển khẽ nhíu mày, trước đó khi vào cửa đều đã cam đoan không được nháo chuyện, Hoàng Phủ Nguyệt Thiền đây là muốn làm gì?

Hoàng Phủ Nguyệt Thiền trực tiếp đi đến trước mặt Khương Phàm, trên dưới dò xét vài lần:

- Tối nay là yến hội hoàng thất, những người tới đều là con em quý tộc, ngươi mặt bộ màu áo đen là đến đưa thọ?

- Ngươi có biết nói chuyện hay không...

Kiều Linh Vận tức giận.

Khương Phàm ngăn lại nàng, thản nhiên nói:

- Nguyệt Thiền cô nương hỏa khí thật là lớn?

- Nguyệt Thiền là để ngươi gọi?? Cút về, thay y phục khác! Nếu như Kiều gia không có tiền mua, ta thưởng ngươi mấy bộ.

Khương Phàm nhìn nữ tử ở gần ngay trước mắt, ha ha cười.

- Ngươi cười cái gì...

Hoàng Phủ Nguyệt Thiền vừa muốn chất vấn, Khương Phàm liền vung lên một bàn tay, quất vào trên mặt Hoàng Phủ Nguyệt Thiền.

Mặt Hoàng Phủ Nguyệt Thiền hung hăng quăng qua một bên, thân thể cũng đều lảo đảo mấy bước.

Thanh Bình uyển triệt để an tĩnh, tất cả mọi người đều trừng to mắt, khó có thể tin được mà nhìn một màn này.

Mặc dù rất chờ mong có trò hay diễn ra, nhưng không nghĩ tới lại có thể bạo như vậy.

Người củua Hoàng Phủ gia ngây ngẩn cả người, người của Kiều gia cũng trừng to mắt.

- Khương Phàm! Ngươi dám ở hoàng cung đánh người!

- Hỗn đản không có giáo dưỡng, ngươi phách lối cũng phải phân trường hợp.

Người của Hoàng Phủ gia giận tím mặt, đỡ lấy Hoàng Phủ Nguyệt Thiền chỉ vào Khương Phàm la mắng.

- Ta đây là đang giúp các ngươi.

Khương Phàm lung lay tay, cười lạnh:

- Các ngươi không phải là đang kìm nén lửa trong lòng, muốn gây chuyện à. Bắt y phục của ta để nói đúng là quá ngây thơ, ta thẳng thắn tạo cho các ngươi một cơ hội. Một bàn tay đủ không, không đủ còn có thể lại đánh.

- Khương Phàm, ngươi muốn chết!

Hoàng Phủ Nguyệt Thiền căm tức nhìn Khương Phàm, từ trong hàm răng gạt ra âm thanh.

Thương thương thương.

Toàn bộ người của Hoàng Phủ gia đều kích phát linh văn, giằng co với Khương Phàm.

Bọn người Kiều Linh Vận lập tức bước về phía trước, đứng bên cạnh Khương Phàm cường thế giằng co.

- Tất cả dừng tay!

Bọn thị vệ hoàng thất ở các nơi quát tháo.

- Các ngươi đã quên bảo đảm trước khi tiến cung rồi sao?

Đại hoàng tử dáng dấp hiên ngang, có kỳ quang vòng ở quanh người, bước đi oai vệ, tự mình đi tới.

- Điện hạ, Khương Phàm vô cớ đánh người, tổn hại hoàng uy, còn xin nghiêm trị.

Tộc nhân Hoàng Phủ gia lập tức bẩm báo.

Đại hoàng tử cảnh cáo:

- Khương Phàm, nơi này không phải diễn võ trường, đêm nay cũng không cần có biểu diễn luận võ, quản tốt tay của ngươi. Nếu như không quản được, người của Kiều gia giúp đỡ, người của Kiều gia làm không được, thị vệ hoàng cung có thể giúp một tay.

- Kiều gia chúng ta rất nguyện ý tuân thủ hoàng cung quy củ, cũng hy vọng có thể giữ gìn tốt hình tượng, nhưng một số gia tộc còn giống như đắm chìm bên trong ân oán thi đấu bài vị, cũng xin mời Đại hoàng tử cảnh cáo bọn hắn.

- Đại hoàng tử thực sự không yên lòng về chúng ta, có thể an bài mấy vị thị vệ làm bạn toàn bộ hành trình. Nếu như Kiều gia có bất kỳ hành vi khiêu khích đối với bất kỳ người nào, Kiều gia nguyện ý công khai xin lỗi, cũng nguyện ý tiếp nhận trừng phạt cần thiết. Nhưng, nếu có ai đó cố ý khiêu khích, Kiều gia tuyệt đối không nuông chiều.

Khương Phàm mỉm cười, thanh âm trong sáng, làm rõ thái độ.

- Tối nay là tiệc ăn mừng, nơi này không có ân oán, cũng không có khiêu khích. Đều nghe rõ cho ta.

Đại hoàng tử nhìn Khương Phàm, cũng nhìn quanh toàn trường, cảnh cáo Tô gia và các gia tộc.

Tô gia, Đường gia, còn có Chung Ly gia đều âm trầm sắc mặt.

Gia hỏa này xác thực không dễ chọc, vốn nghĩ sẽ thay phiên kích thích nhục nhã, không nghĩ tới vừa đi lên liền cho Hoàng Phủ Nguyệt Thiền một bàn tay.

- Mọi người tiếp tục.

Các tộc nhân Hoàng thất nhắc nhở ở các nơi.

Thanh Bình uyển dần dần khôi phục náo nhiệt, chỉ là ánh mắt của rất nhiều người vẫn tấp nập nhìn về phía nơi này.

Vốn cho rằng nương theo một cái tát kia của Khương Phàm sẽ có trò hay diễn lên, kết quả lại kết thúc như thế.

Khương Phàm mang theo người của Kiều gia lách qua Hoàng Phủ Nguyệt Thiền đang tức giận, đi đến con đường nhỏ trong Thanh Bình uyển.

Bọn người Kiều Thiên Mạch theo ở phía sau, bỗng nhiên có chút bội phục Khương Phàm.

Mặc dù làm người làm việc đều giống như rất rầm rĩ, nhưng kỳ thật lại rất khôn khéo cay độc, am hiểu chủ động xuất kích hơn.

Đại hoàng tử cực lực mời Khương Phàm đến, rất có thể muốn hắn kéo tới nơi này, mặc cho các tộc nhục nhã khiêu khích, kết quả một bàn tay liền giải quyết xong.

Khương Phàm đi đến thạch đình trong rừng trước mặt, nhìn đình viện náo nhiệt, thuận miệng nói:

- Nhớ kỹ một câu, ác nhân đều là sợ người quen đi ra. Chim sẻ tuy nhỏ, còn có đủ can đảm, huống chi Kiều gia chúng ta. Nhưng, làm bất cứ chuyện gì đều phải rõ ràng mình đang làm cái gì, muốn đạt tới mục đích, đừng mù quáng trương dương. Chim sẻ tuy nhỏ, nhưng can đảm đều đủ.