Đan Đại Chí Tôn

Chương 965: Trận chiến cuối cùng (1)




Kiều Linh Vận đột nhiên vỗ cánh, nhào về phía Hoàng Phủ Nguyệt Thiền.

- Hoàng Phủ Nguyệt Thiền, rời khỏi! Rời khỏi!

Hoàng Phủ Chính Thiên ở phía xa hô to.

Các tộc nhân Hoàng Phủ gia cũng nhao nhao quát tháo để Hoàng Phủ Nguyệt Thiền mau rời khỏi.

Không đánh, cũng không cách nào đánh được, Kiều Linh Vận này căn bản không phải Kiều Linh Vận mà bọn hắn biết kia.

- Ngươi... Ngươi...

Hoàng Phủ Nguyệt Thiền khiếp sợ nhìn Kiều Linh Vận giết tới, cắn răng một cái, quay người phóng đi.

- Nam tử của ngươi đang ở trong tay Khương Phàm, ngươi không cần hắn nữa sao?

Kiều Linh Vận huy động sáu cánh, tốc độ liên tục tăng lên, liệt diễm cuồn cuộn, hung uy tràn ngập, tốc độ cao nhất truy kích Hoàng Phủ Nguyệt Thiền.

Hoàng Phủ Nguyệt Thiền cắn răng chạy đi, phóng tới bên bờ lôi đài.

Một màn này lần nữa oanh động toàn trường, đã nói là chém giết, làm sao lại thành săn giết rồi.

Hoàng Phủ Nguyệt Thiền trước đó mang theo khí thế hung hăng, vậy mà giờ phút này lại đang đào mệnh?

Hoàng Phủ Nguyệt Thiền tức giận lại sốt ruột, cắn răng một cái, lại lần nữa phóng thích Tiểu Quang Mang Thánh Pháp, tốc độ bỗng nhiên tăng lên, xông ra khỏi lôi đài.

Cũng chính là tại thời khắc này, Kiều Linh Vận đã kịp giết tới, móng vuốt sắc bén, hung hăng quét về Hoàng Phủ Nguyệt Thiền.

- Rời khỏi lôi đài, tức là nhận thua.

Người trấn thủ hoàng thất quả quyết ra tay, tại giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, ngăn cản Kiều Linh Vận.

Phốc phốc!

Kiều Linh Vận nâng móng vuốt quét qua phần gáy Hoàng Phủ Nguyệt Thiền, một vết thương nơi cổ khiến máu chảy dầm dề, thẳng tới cái ót.

Suýt chút nữa đã lấy được đầu của nàng.

- Aaa…!

Hoàng Phủ Nguyệt Thiền thét lên, phía sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.

- Chết một tên, chạy hai tên. Các ngươi ngay cả ta đều ép không được, còn xứng khiêu chiến Khương Phàm? Thi đấu bài vị năm nay, Kiều gia ở vị trí đầu tiên, đã sớm định!

Kiều Linh Vận phát ra tiếng gáy to sắc nhọn vang tận mây xanh, liệt diễm cuồn cuộn, huyết nhục vặn vẹo, một lần nữa trở về hình người.

Chiến y đỏ tươi theo liệt diễm nở rộ, bảo vệ thân thể, phác hoạ ra độ cong nóng bỏng.

Tư thế hiên ngang, xinh đẹp đứng giữa trời cao.

Thắng?

Toàn trường xôn xao.

Linh Nguyên cảnh có khả năng thua nhất, lại bị Kiều Linh Vận diễn dịch đặc sắc lại rung động như vậy.

Mặc dù vẫn sống sờ sờ đứng đấy, nhưng bọn hắn vẫn còn có chút khó có thể tin.

Trên đài cao, tộc trưởng các tộc nhao nhao nhìn về Kiều Vạn Niên, đây là Kiều Linh Vận sao?

Mặc dù Kiều Linh Vận là Đại Thừa thánh văn, trong đại tân sinh nàng có thiên phú rất cao, nhưng cũng không mạnh đến nỗi có thể ngạnh kháng Chung Ly Dịch, kinh sợ lui Mục Vân Phi.

Kiều Vạn Niên mặt ngoài rất bình tĩnh, nhưng chấn kinh trong lòng cũng không hề ít hơn so với bọn hắn.

Đây cũng là công lao của Khương Phàm và vị lão tổ tông kia, bọn hắn giữ Kiều Linh Vận ở lại phía sau núi ba ngày ba đêm, rất có thể là giúp nàng rèn luyện huyết mạch, thức tỉnh truyền thừa cường đại.

Không sai, Kiều Linh Vận thi triển không phải võ pháp, mà là đẳng cấp huyết mạch truyền thừa cao hơn.

Đông Hoàng Như Ảnh nhẹ giọng tự nói.

- Kiều Linh Vận đã thức tỉnh Kim Kiêu truyền thừa? Không, đây không phải Kim Kiêu truyền thừa. Kim Kiêu tuy là hung cầm cường đại, nhưng Chung Ly Dịch là Thương Vân linh văn, có thể mượn dẫn lực lượng thiên địa, Thương Vân linh văn càng đã từng là linh văn đầu tiên của cửu đại tộc.

- Kiều gia hôm nay xem như hót lên một tiếng làm kinh người sao?

Đông Hoàng Lăng Tuyệt lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, nữ hài nhi này quả thật có chút mạnh, lại có thể để hắn có chút ngứa tay.

Thi đấu bài vị năm nay, so với mong muốn còn đặc sắc hơn rất nhiều.

- Trận đầu tiên, Kiều gia, Kiều Linh Vận chiến thắng. Trận thứ hai, Linh Hồn cảnh luận võ, chuẩn bị bắt đầu.

Nhân Hoàng tự mình tuyên bố kết quả.

Đại hoàng tử nhìn Nhân Hoàng, lại nhìn về phía Kiều Vạn Niên, vẻ mặt dần dần nghiêm trọng lên.

Thì ra Kiều gia là có chuẩn bị mà đến, bọn họ thật sự muốn tranh đoạt vị trí đầu tiên.

Bọn hắn đã đánh giá thấp Kiều gia, đánh giá thấp năng lượng hậu tích bạc phát lần này của Kiều gia.

Nhưng, cục diện lại càng mất khống chế, ngoài ý muốn lại càng thêm nghiêm trọng, mặt mũi hoàng thất thì càng nhận khiêu chiến.

Hắn có thể rõ ràng cảm giác được, phụ hoàng đang kiềm chế tức giận.

- Trận thứ hai, xin mời Khương Phàm lên đài.

Người trấn thủ hoàng thất hô to.

- Làm tốt lắm.

Khương Phàm giẫm lên bậc thang, đi đến lôi tràng.

Kiều Linh Vận từ phía trên đi xuống, đang thời điểm sượt qua người Khương Phàm, có chút cúi đầu, kính sợ không thôi.

Cử động nhỏ xíu này lại rơi vào trong mắt người có tâm.

Kiều Linh Vận đang hành lễ cùng Khương Phàm sao? Chủ nhân, hành lễ với con rể?

- Tỷ tỷ, tỷ đã làm như thế nào vậy?

- Linh Vận, muội đã tu võ pháp gì?

- Mấy ngày nay muội ở sau núi làm cái gì?

Kiều Vô Song và bọn người Kiều Thiên Mạch đều kích động vây tới.

- Ta đã cam đoan với lão tổ phía sau núi, cái này cần giữ bí mật.

Kiều Linh Vận cũng kích động, nhưng càng nhẹ nhàng thở ra nhiều hơn, không để cho Khương Phàm thất vọng.

Nàng không cho bọn người Phượng Bảo Nam cơ hội hỏi lại, chỉ vào lôi đài:

- Khương Phàm sắp bắt đầu rồi.

Khương Phàm đứng trên lôi đài, quan sát mặt trời nóng bỏng trên bầu trời, đưa tay khiêu chiến:

- Ai đến nhận lấy cái chết!

Hoàng Phủ Chính Thiên, Tô Cao Nghĩa, Đường Tư Đồ đều đứng trong đội ngũ tộc nhân các tộc, vẻ mặt nghiêm trọng, không có vội vã lên đài.

Kiều Linh Vận đột nhiên bộc phát, không chỉ có chấn kinh những người khác, cũng kinh đến bọn hắn.

Ngay cả Kiều Linh Vận đều cường đại như vậy, thực lực thật sự của Khương Phàm sẽ là mạnh bao nhiêu?

Hoàng Phủ Nguyệt Thiền thúc giục nói:

- Đại ca, huynh là Chí Tôn thánh văn, huynh sợ cái gì? Đường Tư Đồ là Đại Thừa thánh văn, trước đó đã lĩnh giáo qua thực lực của Khương Phàm, có kinh nghiệm. Tô Cao Nghĩa là Càn Nguyên linh văn, nhưng cảm giác được Bạch Hổ truyền thừa, thực lực hoàn toàn có thể chống lại Chí Tôn thánh văn.

- Vừa rồi là ba người chúng ta chủ quan, không có chuẩn bị sẵn sàng mới bị Kiều Linh Vận chiếm được tiên cơ. Chỉ cần các huynh ổn định trước thì có thể khống chế lại lôi tràng, sau đó giết Khương Phàm.