- Cổ Hoa vẫn là hoàng tộc sao, tất cả thiên tài đều là phế vật sao! Tên trước một quyền đấm chết, tên này lại cá biệt tự mình đánh chết. Thi đấu bài vị không phải luận bàn biểu hiện ra sao, không phải nói thánh văn đấu với thánh văn, lục phẩm đối với lục phẩm sao? Liên tiếp an bài thế này, là xem thường Khương Phàm ta sao, người an bài vị trí bị đổ nước vào não sao?
Tiếng gào thét cao vút, tức giận lên án để ba trăm ngàn khán giả toàn trường còn chưa có lấy lại tinh thần đều vội vàng không kịp chuẩn bị.
Đã giết người làm sao còn tức giận.
Mà, nội dung hắn lên án còn trực chỉ hoàng thất!
Kịch liệt tương phản để bầu không khí toàn trường tiếp tục an tĩnh.
Bọn người Đường Nguyên Bá đều trừng to mắt, một hồi nhìn Đường Nguyên Hồng vỡ vụn trên đài, buồn giận đan xen, một hồi tức giận nhìn Khương Phàm đang lên án, lên cơn giận dữ.
Lồng ngực bọn hắn cuồn cuộn lên, hô hấp dồn dập, miệng liên tiếp đóng mở, lại nhất thời không biết phải nói gì.
Ngay cả người trấn thủ hoàng thất ở không trung đều sửng sốt, khốn kiếp, ta lại không kịp phản ứng?!
Trên đài cao, Kiều Vạn Niên cũng vỗ bàn đứng dậy, cao giọng giận dữ mắng mỏ:
- Các ngươi quá mức! Còn muốn dùng người chết tới áp chế Kiều gia chúng ta tới bài vị cuối cùng sao?
- Một lần là đủ rồi, lại còn lần thứ hai. Nhân Hoàng, xin hãy vì Kiều gia thần làm chủ, nghiêm tra hai nhà Tô, Đường, vấn trách người phụ trách bài vị của hoàng thất.
- Ác nhân cáo trạng trước!
- Kiều Vạn Niên, há miệng nói lời bịa đặt, hôm nay ngươi thật không biết xấu hổ sao?
Hai vị gia chủ Tô gia Đường gia liên tiếp bừng tỉnh, nhao nhao giận dữ mắng mỏ Kiều Vạn Niên, cũng ngay sau đó góp lời với Nhân Hoàng:
- Xin vì hai nhà chúng thần làm chủ!
Tộc trưởng các tộc chau mày, đều nhìn về lôi đài.
Quá độc ác, quá phách lối, tên Khương Phàm này rõ ràng là lên đài giết người.
Cái này là có thù sao?
Hay là trong lòng tàn nhẫn khát máu!
Mà, đây quả thực là đại bất kính.
Cố ý giết người, chính là phá hư quy tắc bài vị, là khiêu khích hoàng thất!
Bọn hắn lại nhìn về phía Kiều Vạn Niên trước mặt, lão tặc này hôm nay vì bảo đảm cho Khương Phàm, mặt cũng không cần? Hay là Kiều Vạn Niên mới là kẻ chủ mưu, bằng không sao hắn có thể phản ứng nhanh như vậy!
Hai tay Nhân Hoàng nắm chắc ghế đá, sắc mặt dần dần âm trầm.
Hắn bỗng nhiên có cảm giác, tại thời điểm bỏ mặc các gia tộc Hoàng Phủ động tay chân trên việc tuyển chọn vị trí thi đấu bài vị liền đã mất đi quyền khống chế thi đấu bài vị này rồi.
Mặc cho ai đều có thể nhìn ra được, an bài đối thủ lục phẩm cho Khương Phàm là cố ý gây nên, phía sau an bài lục phẩm linh văn cho bọn người Đường Tư Đồ là để bảo toàn thực lực, cũng là vì trận "Chém giết" cuối cùng kia.
Nếu như Khương Phàm và Đường Tư Đồ đều có thể an phận, người bên ngoài cho dù nhìn ra cái gì cũng sẽ không quá để ý, sẽ chỉ chờ mong trận chém giết cuối cùng.
Nhưng, Khương Phàm hiển nhiên sẽ không an phận.
Hắn sai lầm rồi!
Vậy mà lại sai lầm trên thân một hài tử trong trường hợp quan trọng như vậy.
- Nhân Hoàng, xin lập tức bắt lấy người phụ trách bài vị hoàng thất! Nghiêm tra phải chăng hắn đã cấu kết cùng hai nhà Tô Đường!
- Không nhìn thi đấu bài vị công bằng liêm chính, một mình cùng các tộc xâu chuỗi, vì mình mưu lợi, là vô pháp vô thiên!
- Xin lập tức chém đầu, lấy đó làm công chính, chấn chỉnh hoàng quyền.
Kiều Vạn Niên không để ý sắc mặt Nhân Hoàng, càng không để ý ánh mắt tộc trưởng các tộc, quỳ một gối xuống, cao giọng gào thét, không che giấu thanh âm chút nào, rung động đài cao, truyền khắp diễn võ trường rộng rãi.
Diễn võ trường lại tiếp tục an tĩnh, mấy chục vạn người đồng loạt đưa hai mắt sáng ngời nhìn về phía đài cao.
Xảy ra chuyện gì?
Kiều Vạn Niên đang kêu cái gì? Đem ai chém đầu!
- Nhân Hoàng! Thi đấu bài vị tranh tài sắp xếp tuyệt đối công bằng!
Tộc lão phụ trách của hoàng thất lập tức quỳ xuống đất, cao giọng giải thích.
- Xin lập tức chém đầu!!
Kiều Vạn Niên lên tiếng gào thét.
- Nhân Hoàng...
- Xin lập tức chém đầu! Chém đầu! Chém đầu!!
Kiều Vạn Niên gào thét từng tiếng, chấn động bầu trời, khí thế kinh khủng, giống như núi lửa phun trào, khí thế cuốn cả không trung.
Mây mù đầy trời đều băng diệt, trời quang không mây, chiếu sáng lôi tràng.
Tộc trưởng các tộc nhìn Kiều Vạn Niên đang tức giận, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Gia hỏa này điên rồi?
Cái này không phải vấn trách người phụ trách hoàng thất, đây là vấn trách Nhân Hoàng.
Ngay trước con dân toàn thành, vấn trách Nhân Hoàng, không cho mặt mũi Nhân Hoàng chút nào.
Thiên Cung, Thiên Lân thánh địa và các thế lực khác cũng đều nhìn sang.
Khương Phàm giết người trước mặt mọi người, ngược lại Kiều Vạn Niên lại quát lên, còn giống như đã chịu phải ủy khuất.
Trận thi đấu bài vị năm nay, sao có cảm giác muốn nháo kịch ra.
Kiều Vạn Niên ngẩng đầu, nghênh tiếp ánh mắt Nhân Hoàng, tiếng như lôi đình, chấn động không trung cao trăm dặm:
- Kiều gia xưa nay không tranh không đoạt, không kết thù kết oán cùng các tộc, không gây tai hoạ cho hoàng thất. Gia chủ các đời Kiều gia, cũng đều trung thủ hoàng quyền.
- Từ thi đấu bài vị trước đây, mặc dù có thực lực tranh đoạt bài vị cao hơn, cũng cam nguyện điệu thấp đứng hàng thứ chín. Xin hỏi Nhân Hoàng, phải hay không phải!
- Nhưng hành động của Kiều gia cũng không đổi lấy được tôn trọng của các tộc, ngược lại càng làm trầm trọng thêm. Thi đấu bài vị lần này cùng Trường Sinh đại điển Kiều gia nổi xung đột, Kiều gia vẫn đồng ý phái tới toàn bộ tử đệ, phối hợp bài vị.
- Nhưng, các nhà dùng hết thủ đoạn, phong tỏa Luyện Đan sư, hãm hại Trường Sinh đại điển Kiều gia. Kiều gia có nói lời oán giận hay không? Không có!
- Kiều Vạn Niên thần có từng tiến cung tố khổ với Nhân Hoàng? Không có!
- Cho đến khi sau khi bất đắc dĩ, phái Khương Phàm tuyên cáo các tộc. Kết quả, vẫn không đổi lấy được các tộc nhìn thẳng vào.