Đan Đại Chí Tôn

Chương 953: Tiềm lực khủng bố




Không khí náo nhiệt càng ngày càng an tĩnh, mọi người chỉ nhìn nơi đó cũng cảm giác được có một luồng hơi lạnh.

- Ác Nhân Vương? Vương trong bóng tối của Cổ Hoa hoàng thành?

- Nhìn rất trẻ.

- Đây là tân vương sao?

Các đại biểu cường tộc đến từ phương bắc cũng đang nhỏ giọng nghị luận.

Cổ Hoa đổi thành hoàng tộc, các mặt đều được các phương chú ý, ngoại trừ cửu đại gia tộc ra, Ác Nhân cốc không thể nghi ngờ chính là tồn tại đặc thù nhất.

Trải qua mấy trăm năm phát triển, nó đã không còn là thế lực hắc ám đơn giản như vậy nữa.

Nó càng ngày càng đen tối, càng ngày càng thần bí, càng ngày càng kinh khủng. Thậm chí có cường tộc phân tích, nếu như Ác Nhân cốc không phải bị hoàng thất bí mật khống chế, chính là đã thoát khỏi sự của khống chế hoàng thất.

Ác Nhân Vương nhếch miệng, lắc lắc ngón tay đối với đài cao đối diện, ra hiệu Nhân Hoàng cứ nói bắt đầu.

- Phụ hoàng, mời hắn rời khỏi không?

Đại hoàng tử cau mày.

Quá không biết nhìn tình cảnh tốt xấu, loại trường hợp này là hắn có thể tới sao?

- Nghĩ rõ ràng lại nói tiếp.

Nhân Hoàng đứng dậy, không để ý đến Ác Nhân Vương, trực tiếp bắt đầu giới thiệu tân khách các phương.

Đại hoàng tử thoáng tỉnh táo, lập tức đã hiểu.

Nếu Ác Nhân Vương tới, muốn mời đi ra ngoài, chẳng khác nào biểu thị với tất cả mọi người rằng hoàng thất đang kiêng kị Ác Nhân cốc.

Mà Ác Nhân Vương không phải người lương thiện, nếu đã tới, há lại có thể để bọn hắn muốn mời ra ngoài liền mời đi ra ngoài, nếu như náo lên, khó chịu vẫn là hoàng thất.

Cho nên biện pháp xử lý tốt nhất chính là, không nhìn.

- Thi đấu bài vị, sắp bắt đầu! Xin mời đệ tử các tộc, nhận trình tự lên đài.

Theo Nhân Hoàng ra hiệu, tộc lão hoàng thất phụ trách trấn thủ lôi đài cao giọng tuyên bố.

Cửu đại gia tộc tổng cộng có chín mươi vị trí xếp hàng lên đài, được hoàng thất sớm an bài tốt trình tự lên đài, cũng chính là chọn lựa đối thủ.

Dựa theo quy củ, mỗi vị đệ tử đều phải lên đài hai lần, cùng đối thủ khác nhau luận bàn, lấy tính công chính để tỷ võ.

- Khương Phàm? Con rể Kiều gia, Khương Phàm?

Bọn người Lan Nặc, Lan Dận hơi kinh ngạc.

Hôm nay là nhận lời mời của Đông Hoàng Như Ảnh tới đây.

Lúc đầu cảm giác không có ý gì, thế nhưng khi đệ tử các tộc lên đài chợt nghe được đệ tử Thiên Cung phía dưới nghị luận.

Đông Hoàng Lăng Tuyệt mặc trang phục lộng lẫy, phong thần như ngọc, dáng vẻ phi phàm, nàng nói:

- Kiều gia chiêu con rể mới, là Tam tiểu thư Kiều gia, Kiều Vi Nhi gặp được ở bên ngoài. Linh Hồn cảnh nhất trọng thiên, Chí Tôn thánh văn, cá tính trương dương(*), làm việc bá đạo.

(*) Tính cách trương dương: Tính thích phô trương, thích khoe khoang, khoe mẽ.

Đông Hoàng Lăng Mộng nói:

- Cửu tộc thi đấu bài vị, chính là nhìn thực lực cùng tiềm lực. Kiều gia có Chí Tôn thánh văn này cũng đủ để thoát khỏi xếp hạng thứ chín, lại có ba thánh văn Kiều Linh Vận kia phối hợp, thứ sáu đã ổn thỏa.

- Muốn tiến vào vị trí thứ năm thì phải nhìn biểu hiện của bọn hắn.

- Ngươi nói kiểu này, ta mới chú ý tới. Kiều gia lại có bốn thánh văn. Hai trực hệ, hai con rể từ bên ngoài đến.

Đông Hoàng Lăng Tuyệt nói xong, lại cởi mở cười nói với Lan Nặc ở bên cạnh:

- Nhìn thấy không, đây chính là nội tình "Hoàng tộc". Mỗi đời chín đại gia tộc đều cam đoan thức tỉnh Thánh linh văn, có một số còn có thể thức tỉnh hai ba người, lại tính cả con rể mời chào hoặc con nuôi, chỉ là số lượng thánh văn này cũng đủ để chấn nhiếp thế lực khác.

- Cho nên ba mươi lăm năm Cổ Hoa luận võ một lần, nói đây là bài vị cửu tộc, không bằng nói là đang giới hiện với bên ngoài cơ thể của bọn hắn. Cơ bắp này... đủ phấn khích...

Đông Hoàng Lăng Mộng cũng nói:

- Tên Hoàng tộc cũng không phải gọi không.

- Ai là Khương Phàm?

Lan Nặc hỏi.

Mặc dù cảm thấy hoang đường, không thể nào là Khương Phàm của thánh địa Nam Bộ, thế nhưng đột nhiên nghe được cái tên này, vẫn có chút mẫn cảm.

- Không có tới. Ha ha, mấy ngày trước giận dữ mắng mỏ hoàng tộc, hôm nay dứt khoát không đến, gia hỏa này quả thực đúng là đang khiêu chiến sự kiên nhẫn của hoàng thất.

- Hắn trông như thế nào?

Lan Dận cũng hỏi.

Đông Hoàng Lăng Tuyệt nghiêng đầu nhìn bọn họ một chút, lộ ra nụ cười quái dị:

- Rốt cuộc cũng có chuyện các ngươi cảm thấy hứng thú?

Lan Dận nói:

- Chúng ta chỉ hiếu kỳ, một đứa con rể mà thôi cũng dám trực diện chủ nhân hoàng tộc.

- Ta còn không có gặp qua, chỉ biết là hỏa văn, Thánh Hỏa màu vàng.

- Thánh Hỏa màu vàng? Trùng hợp như vậy?

- Cái gì trùng hợp?

- Không có gì.

Lan Nặc lắc đầu, lại càng cảm thấy kỳ quái, cũng càng cảm thấy hoang đường.

Trùng tên có thể hiểu được, cái tên Khương Phàm ở Thương Huyền không có một trăm ngàn thì cũng có tám mươi ngàn.

Nhưng tên Khương Phàm lại là ngọn lửa màu vàng, hẳn là không bao nhiêu.

Tuy nhiên Khương Phàm nơi này là Chí Tôn thánh văn, cái tên ở Nam Bộ kia là Đại Thừa thánh văn.

- Mấy ngày nay hắn không đến, hẳn là đang bế quan tu luyện. Không nôn nóng, ngày thứ sáu hắn sẽ tới. Lan Nặc muội muội, cứ từ từ thưởng thức tiềm lực Cổ Hoa, nhất là linh văn cửu đại gia tộc Cổ Hoa, từng người đều có chỗ phi phàm, là tiêu chí đặc hữu của Cổ Hoa hoàng tộc.

Đông Hoàng Lăng Tuyệt không thuộc về Thiên Cung thứ chín, đối với thi đấu bài vị Cổ Hoa cũng chỉ là nghe nói qua mà thôi, khó được đụng phải, cho nên tràn đầy phấn khởi.

Đông Hoàng Như Ảnh mang theo mạng che mặt, không để ý đến bọn hắn nghị luận, đôi mắt mỹ lệ giống như sao trời lóe ra ánh sáng, cẩn thận quan sát đến Kiều Linh Vận ở xa xa.

Nàng và Kiều Linh Vận là bằng hữu không tệ, đối với tình huống của Kiều Linh Vận cũng rất quen thuộc. Cho nên hôm nay khi Kiều Linh Vận mới xuất hiện, nàng đã mẫn cảm phát giác được có chút khác biệt, giống như không phải Kiều Linh Vận mà nàng biết kia.

- Luận võ, chính thức bắt đầu!

Người trấn thủ lôi đài hô to lên.

Thi đấu bài vị lần này chính thức bắt đầu.

Tử đệ Linh Nguyên cảnh bát trọng thiên liên tiếp lên đài.