Kiều Vạn Niên đã cảm giác bị quở mắng thành thói quen, không có mâu thuẫn, nhưng lần này hắn lại gọi Khương Phàm đang muốn rời khỏi, đi mau hai bước về phía trước, một mực cung kính hành lễ.
- Tiểu tổ có lệnh, Kiều Vạn Niên sẽ ổn thỏa toàn lực chấp hành, không phụ nhờ vả. Nhưng, còn xin tiểu tổ chỉ rõ cho Kiều Vạn Niên, rốt cuộc ngài là ai, vì sao lại muốn Kiều gia chúng ta! Ta là gia chủ, ta là người chấp hành hành động thực tế của Kiều gia. Tình huống không rõ, ta thực sự khó mà bố trí. Ta đã từng hỏi qua các lão tổ phía sau núi, nhưng lấy được chỉ là chờ chỉ thị của ngài.
Kiều gia có lực lượng bí ẩn, Kiều Vạn Niên cũng có thể điều động, nhưng thật cần một lời giải thích hợp lý.
- Đêm nay ngươi đi lật qua lịch sử điển tịch Kiều gia, mặc dù khả năng đã bị cưỡng ép hủy đi một số, nhưng hẳn là cũng có còn sót lại. Ngàn năm trước, Thương Huyền phát sinh qua một sự kiện, liên luỵ qua Kiều gia. Lần này, ta sẽ ta tận hết khả năng để lịch sử không còn tái diễn. Ngươi hỏi vì sao muốn Kiều gia, rất đơn giản, cùng ta trở lại Thiên Khải, trở lại Bách Tộc chiến trường. Nhớ kỹ, chuyện này chính ngươi biết là được.
Khương Phàm nói xong liền rời khỏi điện.
Kiều Vạn Niên hành lễ đưa tiễn, nhưng có chút cúi eo xuống thật lâu không có thẳng lên, cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng.
Ngàn năm trước?
Hắn biết Trường Sinh đại điển là bắt đầu từ ngàn năm trước. Hắn biết linh văn Kiều gia phát sinh thay đổi là bắt đầu từ ngàn năm trước. Hắn biết Kiều gia thay đổi phương thức xử sự, cũng là bắt đầu từ ngàn năm trước. Hắn còn biết có đoạn lịch sử ngàn năm trước đã bị che giấu.
Hắn đã từng hoài nghi, cũng nghĩ sẽ điều tra, nhưng mỗi đời tộc trưởng tại thời điểm giao thế, đều sẽ bị tự mình căn dặn, không được đụng tay truy tra lịch sử ngàn năm trước.
Nguyên nhân là vì an toàn của Kiều gia, có một số việc tạm thời quên sẽ tương đối tốt.
Bách Tộc chiến trường?
Hắn đương nhiên biết đó là nơi nào.
Đó là chiến trường mà Thiên Khải Hoàng Đạo mới có tư cách đăng lâm, nơi đó là mộ tràng hoàng tộc thiên hạ chinh chiến chém giết.
Nơi đó thần thánh, nơi đó khủng bố, nơi đó... Là thế giới trên thế giới.
Thế giới nơi đó tồn tại cấm kỵ mà dân chúng khó đụng vào!
Mấy ngàn năm trước, Cổ Hoa hoàng triều đã từng phong vị Thiên Khải Hoàng Đạo, cường hãn không ai bì nổi, còn kiêu ngạo giết vào Bách Tộc chiến trường.
Nhưng chỉ mấy tháng ngắn ngủi mà thôi, Cổ Hoa liền bị trọng thương ở nơi đó, để trên dưới hoàng triều kiêu ngạo cái gọi là thiên kiêu, cái gọi là lão tổ, chết thảm hơn phân nửa, lại còn liên luỵ Cổ Hoa hoàng triều suýt nữa lọt vào diệt quốc.
Nơi đó khủng bố, vượt qua tưởng tượng.
Tiểu tổ vừa mới nói là muốn dẫn bọn hắn trở lại Bách Tộc chiến trường?
Trở lại?
Chẳng lẽ Kiều gia đã đi qua nơi đó sao?
Tiểu tổ thật chẳng lẽ chính là tiên tổ chuyển thế sao?
- Ngàn năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Kiều Vạn Niên không có vội vã đi đưa huyết thư, mà là rời khỏi đại điện, chạy tới bí địa phía sau núi.
Nơi đó hình như có giữ một quyển sách cổ, có ghi chép liên quan với ngàn năm trước.
Trước đó không thể đụng vào, bây giờ đã được tiểu tổ cho phép, là thời điểm tháo bỏ bí mật đoạn lịch sử kia.
- Tiểu tổ.
Trong u cốc, Kiều Linh Vận đang tu luyện đứng dậy hành lễ với Khương Phàm.
- Thế nào?
Khương Phàm đã rõ ràng cảm giác Kiều Linh Vận có thay đổi, ánh mắt sáng tỏ, nhuệ khí bức người, khí thế tràn ngập, có loại dã tính cùng uy thế khó mà ức chế.
Cường đại, tự tin, kiêu ngạo.
Giống như ngay cả bộ dáng đều hơi có chút thay đổi, ngũ quan càng thêm sáng, hốc mắt càng thâm thúy hơn, so với trước đó càng đẹp hơn.
Cũng không phải là vẻ đẹp yếu đuối nghiêng nước nghiêng thành kia, mà là vẻ đẹp Thánh Linh, là tự tin, là dã tính, vừa thần bí lại đặc biệt mỹ cảm, để cho người ta khắc sâu ấn tượng, gặp qua là khó quên.
Dáng người Kiều Linh Vận đã trội hơn, thanh âm đều trở nên to rõ:
- Bẩm tiểu tổ, hai Thiên Hoàng truyền thừa. Một Chu Tước truyền thừa.
Khương Phàm kinh ngạc:
- Chu Tước Bác Thiên Thuật?
Toàn thân Kiều Linh Vận bộc lộ ra sự tự tin mạnh mẽ:
- Linh Vận chưa hẳn có thể phát huy ra thực lực mạnh như ngài, nhưng ta tuyệt đối sẽ không đọa danh uy Chu Tước Bác Thiên Thuật.
Khương Phàm gật đầu:
- Linh văn có thay đổi gì không?
- Có thay đổi! Biên giới Kim dực biến thành huyết sắc! Ta có loại cảm giác, ta giống như đạt tới Đại Thừa đỉnh phong!
Kiều Linh Vận thật sự ép không được kích động cuồn cuộn trong thân thể, liên tiếp thức tỉnh ba truyền thừa to lớn, uy lực cường đại, võ pháp siêu việt, thể chất trở nên cường đại kiên nghị, mỗi tế bào đều khuấy động mênh mông lực lượng, linh văn đều có dị biến.
Càng vui mừng hơn chính là linh văn, lại có xu thế bước lên Chí Tôn.
Mặc dù chỉ là xu thế, nhưng có thể trước hai mươi tuổi đụng chạm đến cảm giác này, mang ý nghĩa tương lai nàng sẽ có thành tựu cao hơn.
Hai ngày ngắn ngủi, nói là thay xương đổi thịt cũng không chút quá đáng nào!
- Ở lại nơi này tiếp tục tu luyện, một mực chờ đến thi đấu bài vị. Vô Hối, tiếp tục chỉ đạo nàng.
Khương Phàm để Kiều Vô Hối tiếp tục chỉ đạo Kiều Linh Vận, mình lại đi đến đại điện, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
- Sư phụ, Hoàn Hồn Châu dùng như thế nào?
Khương Phàm đứng trước quan tài ngọc, nhìn Kiều Hinh ngủ yên bên trong, bỗng nhiên có chút khẩn trương.
Đan Hoàng nói:
- Lấy máu tươi của nàng, lại trộn vào máu tươi của ngươi, sau đó đem Hoàn Hồn Châu đặt ở trong miệng nàng. Tiếp theo là có thể nói chuyện với nàng. Ta không rõ ràng viên Hoàn Hồn Đan này đã rời khỏi U Minh bao nhiêu năm tháng, khó xác định công hiệu cụ thể, ngươi tận lực nói nhiều lời, nói chút ký ức khắc sâu, nói để linh hồn có thể xúc động.
Khương Phàm đẩy nắp quan tài nặng nề ra, khí lạnh bên trong phiêu đãng, tràn ra ngọc quan.
Hai tay Kiều Hinh chồng trước người, ngủ rất say, rất an bình, khóe miệng hồng nhuận phơn phớt ôm lấy nụ cười nhạt, giống như đang cố gắng hiện ra một mặt tốt đẹp nhất của mình.
Thế nhưng… linh hồn của nàng đang giãy dụa trong đau đớn cả ngày lẫn đêm.
Một ngàn năm, vòng đi vòng lại, tuần hoàn vô hạn.
Khương Phàm nhìn một chút, hai mắt lần nữa đẫm lệ, hắn dựa theo chỉ dẫn của Đan Hoàng dung nhập máu tươi, sau đó đem Hoàn Hồn Châu dịu dàng đặt vào trong miệng Kiều Hinh.