Một tờ huyết thư, định sinh tử (3)Năm đó hắn vì luyện chế đan dược phẩm cấp càng cao, truy tìm qua vô số linh vật dược liệu, mới có thể có hiểu biết rất sâu đối với các loại Thượng Cổ Yêu Thụ như Thiết Long cổ thụ, Vạn Linh Huyết Thụ, Đại Đạo Thánh Thụ.
Đại Đạo Thánh Thụ rõ ràng đã sớm mất hẳn tung tích, tại sao có thể còn sót lại vỏ cây, lại làm thế nào có khả năng giữ lại sinh mệnh?
Chờ chút!!
Làm sao Ác Nhân cốc lại biết vỏ cây này là rơi xuống từ bên trên Đại Đạo Thánh Thụ?
- Khương Phàm, ngươi đứng lại đó cho ta! Đại ca, hắn chính là Khương Phàm.
Tô Nhã vì để kìm nén tức giận mới đến nơi đây giải sầu, không nghĩ tới lại đụng phải Khương Phàm.
Mặc dù nàng đã nghe nói qua chuyện của Khương Phàm, nhưng đại ca nàng, Tô Cao Nghĩa cũng là thiên tài nổi danh tại hoàng thành, địa vị Tô gia bọn hắn càng vượt qua Kiều gia.
Đêm nay có đại ca ở đây, ai nàng cũng không sợ.
- Khương Phàm, ngươi khi dễ muội muội ta?
Tô Cao Nghĩa chống thân thể hùng tráng lên, con ngươi biến thành mắt dọc, toàn thân tản mát ra sát khí đáng sợ. Giống như một con cự thú kinh khủng đột nhiên thức tỉnh, những người bên cạnh kinh hãi đều hốt hoảng lui lại, mặt mũi trắng bệch.
- Hắn là Tô Cao Nghĩa? Mang theo mặt nạ không nhận ra được.
- Nhanh lui lại, chớ chọc tới con mãnh hổ này.
Đám người bạo động, nhanh chóng mở ra vòng tròn mấy chục mét.
- Dừng lại! Ta đang tra hỏi ngươi, ngươi khi dễ muội muội ta?
Tô Cao Nghĩa hét lớn, thô cuồng hùng hồn, giống như tiếng hổ gầm, vang vọng cung điện, rất nhiều người kinh hãi theo bản năng liên tục lùi lại.
Khương Phàm lắc đầu, đứng vững:
- Ta một không có mắng nàng, hai không có đánh nàng, trừng nàng hai mắt coi như khi dễ? Vậy bây giờ ngươi gọi ta tên, coi như mạo phạm!
- Cuồng ngạo! Một đứa con rể mà thôi, thật xem mình là chủ nhân?
Tô Cao Nghĩa cau chặt lông mày, quả nhiên cuồng ngạo, cũng dám kêu gào cùng hắn.
- Ha ha, Cổ Hoa hoàng thành mấy ngàn năm bình tĩnh, thật đúng là dưỡng đủ những tử đệ thế gia các ngươi đây cảm thấy ưu việt. Từng kẻ không hiểu kính sợ, chỉ biết ngang ngược càn rỡ, hô to mình là quý tộc.
- Ngươi còn dám nói một lần? Thế gia Cổ Hoa không phải để ngươi nói này nói kia?
Tô Cao Nghĩa phát sáng hai mắt, năng lượng mãnh liệt phóng ra, khí lãng cuồn cuộn, hóa thành một con cự hổ uy mãnh, nó cao tới mấy chục mét, sinh động như thật, sôi trào sát khí đáng sợ, cứ như thật sự thả ra một con Bạo Phong Cự Hổ.
Tô Nhã cao ngạo ngẩng đầu, khiêu khích Khương Phàm.
Thấy được chưa, đây chính là đại ca của ta, hù chết ngươi.
Khương Phàm cười lạnh hai tiếng, đưa tay chỉ về Tô Cao Nghĩa:
- Ta ở trước cửa Kiều gia đã nói rất rõ ràng. Những tử đệ thế gia các ngươi đây cao quý cũng được, phách lối cũng được, cứ tùy tiện, nhưng đừng có dùng tại chỗ ta đây, Khương Phàm ta không hầu hạ!
- Ngươi hoặc là thành thành thật thật chơi đấu giá của ngươi, đừng ở không đi gây sự. Hoặc là, bây giờ ngươi liền ở trước mặt mọi người lập xuống giấy sinh tử, đi theo ta so đấu một trận ra dáng. Ngươi giết ta, hoặc là ta giế.t chết ngươi.
- Giấy sinh tử?
Đám người bạo động, tên điên này xác thực quá điên, dám nói như vậy với đại công tử Tô gia.
- Đại ca, ký! Giết hắn!
Tô Nhã chưa từng thấy người nào phách lối như vậy, càng không có thấy ai dám ở trước mặt Tô gia bá khí như thế.
Phách lối, bá khí, đây đều là những thứ mà cửu đại gia bọn hắn mới có tư cách.
Tên con rể này cũng dám lên mặt với bọn hắn.
Không thể tha thứ!
- Ở trước cửa Kiều gia giết đỏ cả mắt rồi? Dám khiêu chiến Tô Cao Nghĩa ta!
Giọng Tô Cao Nghĩa vang dội, cùng năng lượng cự hổ sau lưng chiếu rọi, phảng phất tiếng hổ gầm, đinh tai nhức óc, mang cho tất cả mọi người áp bách cường đại.
- Đừng hiểu lầm, ta không có xem ngươi là gì cả. Thời gian của ta quý giá, ngươi muốn chết, ta thành toàn, ngươi muốn đánh nhau phải không, ta không hầu hạ. Đến? Đến! Đến đây!
Khương Phàm chỉ vào Tô Cao Nghĩa quát lớn, Chí Tôn thánh văn toàn diện thức tỉnh, liệt diễm mãnh liệt quét sạch kinh mạch lao ra, kim quang sáng chói, Thánh Viêm cuồn cuộn, con mắt sắc bén phun trào kim quang, khóa chặt Tô Cao Nghĩa.
Tô Cao Nghĩa cau chặt lông mày, linh văn rung động, huyết mạch đều cảm thấy từng chút khẩn trương.
Nhưng Khương Phàm cường thế cũng đã chọc giận hắn, hắn gào thét cuồng liệt, sát khí tăng vọt, cuồng phong gào thét, quấn quanh cự hổ.
Hình dáng cự hổ bỗng nhiên rõ ràng, như có linh hồn, bá thế kinh người, răng nanh um tùm, một đôi Hổ Dực khổng lồ giương cánh cuồng kích, nhấc lên gió mạnh.
Đại điện lập tức hỗn loạn, đám người hốt hoảng lui lại, nhất là đám người có được Thú linh văn, cứ như đang nhìn thấy hai con Thú Vương đối kháng, bước chân bọn hắn như nhũn ra, suýt chút nữa quỳ ở nơi đó.
- Tốt, có gan phách! Đến đây! Ký kết sinh tử! Ta giết chết ngươi, Tô gia không được báo thù! Ngươi giết ta, Kiều gia tuyệt đối không truy cứu! Phượng Bảo Nam, chuẩn bị kỹ càng huyết thư, trực tiếp đưa lên hoàng thất!
Khương Phàm cường ngạnh gào thét, thanh âm bén nhọn chói tai, phảng phất có được uy lực đáng sợ, kinh hãi cả tòa cung điện.
Phượng Bảo Nam rất phối hợp xuất ra tấm da quyển, tự mình cắn ngón tay, nhanh chóng viết xuống huyết thư sinh tử, đón sát khí mãnh liệt của Tô Cao Nghĩa đi tới.
- Mời! Ký xong chữ, tùy tiện đánh! Đánh cho thật thống khoái!
- Làm thật sao?
Đám người bạo động, thể hiện đều rất quái dị.
Tô Cao Nghĩa hôm nay đá trúng hòn đá, không, là đá trúng miếng sắt!
Vị công tử gia này mỗi ngày làm mưa làm gió, rất có thể chỉ là theo thói quen muốn đánh ép Khương Phàm, không nghĩ tới Khương Phàm lại đủ hung ác đủ mãnh liệt như thế, nửa điểm không hầu hạ, nửa câu không nói nhảm, trực tiếp đưa cho hắn một lá thư sinh tử.
Bây giờ đâm lao thì phải theo lao đi.
Tô Nhã có chút há mồm, cũng cảm giác tình huống đã phát triển theo phương hướng không đúng.
Mặc dù rất chán ghét Khương Phàm, nhưng bên ngoài đều đang đồn chuyện hắn đã nhẹ nhõm đánh bại Đường Tư Đồ. Nếu quả thật đánh nhau, ca ca liền xem như thắng, cũng có thể là thắng thảm, thi đấu bài vị còn đánh thế nào?
Tô Cao Nghĩa thể hiện dữ tợn, ánh mắt hung tàn, khí thế vẫn rất mạnh.
- Ngươi chỉ là một đứa con rể từ bên ngoài đến, một kẻ tiện mệnh, có tư cách gì liều sinh tử cùng ta!