- Ai, Tô Nhã là Nhị tiểu thư Tô gia, đám tiểu thư kia cũng đều là nữ nhi của những nhân vật lớn, ta thật không thể trêu vào.
Phượng Bảo Nam cũng đành chịu, tại Phượng gia là công tử, tại Kiều gia là con rể.
Bởi vì tư thái xử sự của Kiều gia, hắn ở bên ngoài cũng phải cẩn thận ở khắp nơi, tránh chọc phiền phức cho Kiều gia.
Đối với những cô nương này cũng là có thể tránh thì tránh, tận lực giữ một khoảng cách.
Tuy nhiên, bây giờ thì tốt rồi.
Rốt cuộc cũng thoát khỏi.
- Còn có những nữ nhân khác truy cầu ngươi sao?
- Có. Buồn rầu thật.
- Cũng quấy rối như thế?
- Còn có người càng nhanh nhẹn dũng mãnh hơn. Năm ngoái tại một chỗ trong rừng có cây bị chuốc thuốc, kém chút thất thân.
- Nữ nhân Cổ Hoa nhanh nhẹn dũng mãnh.
Khương Phàm đang muốn trèo lên Xích Viêm Điêu chờ ở phía trước lại bị Tô Nhã bỗng nhiên kinh hô lên.
- Đông Hoàng Như Ảnh?
- Tô Nhã muội muội, đã lâu không gặp.
Một thân ảnh ôn nhu mềm mại lượn lờ, gót sen uyển chuyển đi qua cánh rừng xanh biếc, đi qua bụi hoa ngào ngạt ngát hương, xuất hiện ở phía trước thương hội.
Nàng mang theo mạng che mặt, lại khó nén được dung nhan tuyệt mỹ, ngược lại càng tăng thêm một vòng phong tình mông lung.
Dáng người nàng thướt tha, cử chỉ ưu nhã, từ trong ra ngoài tản ra ưu nhã cùng mị lực.
Chỉ vừa đứng ở nơi đó cũng làm cho người ta hoa mắt thần mê, vì đó mà khuynh đảo.
Cũng làm cho Tô Nhã và các tỷ muội mỹ mạo nhiều hơn mấy phần dung tục.
- Như Ảnh tỷ tỷ, tỷ chủ trì công đạo cho ta!
Tô Nhã bước nhanh về phía trước, chỉ vào các cường giả Thiên Cung trong đại điện nói:
- Bọn hắn lại đánh chúng ta ra.
Đông Hoàng Như Ảnh thản nhiên nhìn các cường giả cùng đi ra:
- Các ngươi thô lỗ.
Các cường giả Thiên Cung cuống quít cúi đầu, không dám nhiều lời.
Tiểu Nguyệt chỉ vào Khương Phàm hô to:
- Còn có hắn, Khương Phàm của Kiều gia. Thô bỉ không chịu nổi, ngang ngược càn rỡ, lại còn đánh nữ nhân!
Tô Nhã cũng nói:
- Như Ảnh tỷ tỷ, hắn suýt chút đã đốt đi thương hội của các ngươi, nên nghiêm trị!
Đông Hoàng Như Ảnh ôn nhu động lòng người, có khí chất cùng mị lực làm cho không người nào có thể kháng cự được.
- Nghị công tử, lần trước đã vội vàng gặp tại tửu lâu một lần, Như Ảnh không thể giữ lại, đúng là tiếc nuối. Hôm nay phong thái ở trước cửa Kiều gia để Như Ảnh khâm phục, không biết Như Ảnh có vinh hạnh, xin mời Nghị công tử đến tửu lâu một lần hay không?
Biểu lộ phẫn uất của Tô Nhã và các nàng dần dần cứng ở trên mặt.
Không nghe lầm chứ?
Đông Hoàng Như Ảnh đang mời Khương Phàm?
Vị nữ tử ưu nhã nhất xinh đẹp nhất, có khí chất nhất Cổ Hoa này vậy mà đang mời một tên hỗn đản dã man như thế?
Còn há miệng ngậm miệng Như Ảnh?
Càng làm cho các nàng khó có thể tin hơn chính là, Khương Phàm bên kia lại há miệng tới một câu:
- Hôm nào lại hẹn, hôm nay ta còn có việc.
- Bây giờ đã giữa trưa, chỉ một bữa cơm rau dưa mà thôi, không chậm trễ bao nhiêu thời gian của Nghị công tử.
- Giữa chúng ta hình như không có gì để nói.
- Nói không chừng sẽ có chung một chủ đề thì sao? Ví dụ như, quê hương của ngươi. Ví như, tại sao ngươi lại tới nơi này?
Đông Hoàng Như Ảnh mỉm cười, môi hồng răng trắng sau mạng che mặt lại như ẩn như hiện, lông mi thật dài kích động, một đôi mắt mê người giống như những ngôi sao đang tỏa sáng.
Khương Phàm nhìn chằm chằm Đông Hoàng Như Ảnh:
- Mời!!
Đông Hoàng Như Ảnh mỉm cười gật đầu:
- Phượng công tử, cũng xin mời.
Bọn người Tô Nhã khó mà nhìn Đông Hoàng Như Ảnh dáng dấp yểu điệu mang Khương Phàm cùng Phượng Bảo Nam đi.
- Nàng đã xảy ra chuyện gì? Thích khẩu vị thế này sao?
- Hình như nàng có biết một chút bí mật của Khương Phàm.
- Khương Phàm có thể có bí mật gì, hắn đánh bại Đường Tư Đồ thật sao? Sao ta lại không thể tin như vậy.
Các cường giả Thiên Cung ở ngoài điện nói:
- Các vị cô nương hay là về nhà xem lại tình xuống đi, Khương Phàm, các cô xác thực không thể trêu vào! Lấy chuyện hắn làm trước cửa Kiều gia, không có chặt mấy người các ngươi coi như rất kiềm chế.
…
Trong sương phòng tầng mười chín.
Cỏ thơm um tùm, hơi nước mịt mờ.
Đông Hoàng Như Ảnh sai người an bài tốt thịt rượu, mời Khương Phàm cùng Phượng Bảo Nam ngồi xuống.
Trong đôi mắt Khương Phàm lấp lóe linh lực, ánh mắt vô cùng sáng, muốn xem thấu hình dáng sau mạng che mặt.
Nhưng hình như mạng che mặt lại có năng lực kỳ diệu, hoàn toàn chặn ánh mắt của hắn lại.
- Nghị công tử, bộ dáng nhìn một cái nữ hài tử như thế, thích hợp không?
Đông Hoàng Như Ảnh duỗi bàn tay tinh tế ra, rót rượu mời Khương Phàm, yên nhiên cười khẽ, ôn nhu động lòng người.
- Tại nói chuyện trước đó, có phải trước tiên Như Ảnh cô nương nên tháo mạng che mặt xuống, lấy đó làm thẳng thắn hay không.
- Nói như vậy, Nghị công tử nguyện ý thẳng thắn?
- Ha ha... phải xem tình huống.
Khương Phàm cầm chén rượu lên, ngửi nhẹ hai cái, lại buông xuống:
- Có thể đổi thành nước không?
- Đây là rượu trái cây, có hiệu quả tẩm bổ.
- Ta vừa phát d.ục, uống rượu ảnh hưởng lớn.
- Phốc...
Phượng Bảo Nam vừa uống rượu vào trong miệng trực tiếp phun ra, liên tục xin lỗi Đông Hoàng Như Ảnh.
- Nghị công tử là sợ ta hạ độc trong rượu?
Đông Hoàng Như Ảnh ôn nhu cười nói, dung nhan chim sa cá lặn cũng sẽ ở trước mặt mà ảm đạm phai mờ.
- Hiểu lầm rồi, ta xác thực đang lớn.
- Vậy vì sao khi Nghị công tử đi vào gian phòng liền nín thở? Không phải sợ trong hơi nước gian phòng có độc sao?
- Cô nương muốn nói chuyện gì với chúng ta?
Khương Phàm ngượng ngùng cười khẽ, tiếp tục ngừng thở, kích thích linh lực tăng tốc chạy trong kinh mạch, để tránh bị nữ nhân này hạ độc ảnh hưởng.
Không có ý gì khác, chỉ là có cảnh giác đối với Thiên Cung.
Đông Hoàng Như Ảnh thay nước cho Khương Phàm xong, đôi mắt giống như tinh thần sáng ngời nhìn Khương Phàm:
- Nghị công tử là đệ tử thánh địa Nam Bộ, vì sao lại muốn đến phương bắc?
- Làm sao cô nương biết ta đến từ thánh địa?
Khương Phàm tiếp tục đánh giá nữ tử trước mặt, bất luận như thế nào đều nhìn không thấu dung mạo, nhưng cho dù là như thế, cũng có loại mị lực không cách nào nói rõ được.