Đan Đại Chí Tôn

Chương 933: Đẹp là một loại phiền não, dù nam hay nữ




Oanh!

Bảo điện bị kích phát cấm chế, cường quang hoa mỹ từ trên xuống dưới lao nhanh, giống như thác nước treo đầy cả tòa cung điện, xua tan tất cả năng lượng, dọn dẹp liệt diễm cuồn cuộn.

Thị vệ các tầng, số lượng cường giả lớn trấn thủ, liên tiếp bừng tỉnh.

Mười mấy loại khí tức cường thịnh giáng lâm xuống tầng một đại điện, ánh mắt lăng liệt tập trung vào Khương Phàm ở giữa sân.

Một vị nam tử ánh mắt như điện, khí tức khủng bố, vặn vẹo cả không gian, nhìn hằm hằm Khương Phàm:

- Ngươi là người phương nào, dám làm càn ở Thiên Cung.

- Kiều gia, Khương Phàm! Biểu hiện ra cho bọn thị vệ Thiên Cung biết cái gì gọi là không nói đạo lý!

Khương Phàm cường thế, nhưng lại rất bất đắc dĩ, rõ ràng là nữ lưu manh đùa giỡn Phượng Bảo Nam, làm sao đến cuối cùng lại dính đến hắn.

Khương Phàm?

Cái tên này hình như có chút quen thuộc?

Chờ chút, con rể Kiều gia?!

Các cường giả Thiên Cung cũng hơi có phản ứng, ánh mắt lăng lệ liếc nhìn thị vệ đại sảnh.

Chuyện phát sinh trước cửa Kiều gia vừa truyền đến chỗ bọn hắn nơi này, bọn hắn đang nghị luận ở phía trên, kết quả phía dưới liền đánh nhau cùng Khương Phàm?

- Con rể Kiều gia thì thế nào?

Các thị vệ đại sảnh nhíu mày, Thiên Cung chúng ta còn sợ con rể?

A? Khương Phàm?

Là tên gia hỏa hôm qua ở tửu lâu mạo phạm hoàng tử sao, lại còn dám đến thương hội Thiên Cung!

- Ngươi chính là nam nhân mà Kiều Vi Nhi mang về? Ta cứ không rõ, ở đâu ra một tên dã phách lối như vậy.

Tô Nhã quần áo tả tơi đi đến phía trước, không còn nửa điểm tôn quý và xinh đẹp, nàng tức giận đến không kềm được nữua.

Tiểu Nguyệt và các tỷ muội cũng đều một lần nữa đánh giá Khương Phàm.

- Đường gia không phải phái Đường Tư Đồ đến Kiều gia sao? Các ngươi là không có đánh nhau, hay là ngươi trộm đi ra rồi?

- Kẻ ở tửu lâu Thiên Cung cứng rắn đoạt Lý Tịch chính là ngươi sao? Quả nhiên giống như lời đồn, dã man phách lối.

- Vậy mà nha đầu Kiều Vi Nhi kia lại có thể chọn loại người như ngươi đây. Ngươi đã hạ thuốc cho nàng sao?

- Đều là con rể Kiều gia, so ra kém xa Bảo Nam.

- Nhìn dáng vẻ phách lối này của hắn, có bản lĩnh thì đánh với Đường Tư Đồ đi, đến trước cửa Hoàng Phủ gia kêu gào đi, chạy đến nơi đây khoe khoang cái gì. Phi.

Khương Phàm nghe được thì nhíu chặt mày lên, bọn nữ hài này vẻ ngoài thì thật đẹp đẽ, nói tới nói lui làm sao lại chanh chua như vậy.

Phượng Bảo Nam ở bên cạnh nói:

- Các ngươi còn không biết sao, Đường Tư Đồ đã thua.

Tô Nhã hừ nhẹ:

- Tại sao thua, bị mùi hương thô bỉ đầy người hắn hun choáng rồi?

Bọn người Tiểu Nguyệt cười ra tiếng, còn cố ý che cái mũi.

Phượng Bảo Nam lắc đầu nói.

- Tô Nhã cô nương, cô vẫn tới bên ngoài hỏi thăm tình huống một chút trước đi.

Cường giả Thiên Cung nói với Khương Phàm:

- Nghị công tử, còn xin cho một lời giải thích, tại sao lại tới nơi này phóng hỏa.

- Hay là ngươi hỏi thị vệ của các ngươi một chút trước, đến cùng là đã chuyện gì xảy ra đi.

Khương Phàm cười nói với vị đội trưởng đội thị vệ kia:

- Ngươi tự mình đến?

Đội trưởng đội thị vệ trầm giọng nói:

- Khương Phàm đánh người đả thương người, chúng ta ra mặt ngăn cản, Khương Phàm ngược lại điên rồi.

Khương Phàm duỗi cái ngón cái:

- Ừm! Không sai, nói rất đầy đủ!

Cường giả Thiên Cung nói:

- Nghị công tử thừa nhận mình gây loạn?

- Thừa nhận.

- Cho một lý do?

- Các ngươi nơi này còn cần lý do sao?

- Chúng ta đương nhiên cần lý do.

- Nhưng thị vệ của các ngươi vừa mới nói với ta, Thiên Cung chính là không nói đạo lý như thế! Các ngươi đều không nói đạo lý, ta nói cho ngươi biết đạo lý cái rắm!

Cường giả Thiên Cung lại lần nữa nhìn về phía đội trưởng đội thị vệ.

Đội trưởng đội thị vệ da mặt như bị phỏng:

- Lúc ấy ta không biết thân phận của ngươi.

Cường giả Thiên Cung nói:

- Thị vệ chúng ta xử lý không ổn thỏa, xin hãy tha lỗi, nhưng ngươi đã tổn hại cửa hàng, quấy nhiễu khách ở đây, cũng là có lỗi, cả hai giằng co, xin ngươi rời khỏi thương hội Thiên Cung.

- Mời!

Những cường giả Thiên Cung khác cũng đưa tay về phía trước.

- Cáo từ.

Khương Phàm nháy mắt với Phượng Bảo Nam, quay người rời đi.

- Tô Nhã cô nương, thái độ của ta đã rất rõ ràng, về sau đừng lại quấy rầy.

Phượng Bảo Nam lần nữa xác minh thái độ, theo sát Khương Phàm rời đi.

Tô Nhã hô to:

- Phượng Bảo Nam! Thái độ của ta cũng rất rõ ràng, thứ mà ta muốn, nhất định phải có được, không có được thì sẽ hủy đi.

Đoàn tỷ muội nhao nhao chỉ trích:

- Phượng Bảo Nam, ngươi đừng không biết điều. Chúng ta coi trọng ngươi, là phúc khí của ngươi.

Cường giả Thiên Cung đưa tay:

- Tô Nhã, các vị cô nương, cũng mời các ngươi rời đi.

Tô Nhã xấu hổ:

- Ngươi bảo ta rời đi? Là hắn đánh người đả thương người, liên quan gì đến Tô Nhã ta!

Tiểu Nguyệt và các tỷ muội cũng đều kêu gào.

- Tỷ muội chúng ta tiêu phí tiền tài tại thương hội này, đều đủ mua mười cái mạng của ngươi.

- Ngươi chỉ là một tên giữ cửa, ra vẻ cái gì.

- Cũng dám bảo chúng ta rời đi, ta thấy ngươi là không muốn đợi tại Thiên Cung. Gọi người phụ trách của các ngươi đi ra, ta xem là ai rời đi.

Sắc mặt các cường giả Thiên Cung trầm xuống:

- Mời ra ngoài cho ta!

- Các vị cô nương, mời!

Bọn thị vệ Thiên Cung lập tức mời về phía trước, đẩy ra phía ngoài.

- Đừng đụng vào ta! Lấy cái tay bẩn thỉu của ngươi ra!

- Ngươi chỉ là một tên hạ nhân cũng xứng đụng vào y phục của ta? Làm bẩn rồi ngươi bồi thường nổi không?!

- Ngươi thử đụng ta một chút xem? Ta chặt tay của ngươi!

- Ta muốn tìm người phụ trách của các ngươi!

- Ta nhớ kỹ mặt ngươi rồi! Từ hôm nay trở đi, ngươi tốt nhất nên một mực đợi tại Thiên Cung, chỉ cần ra ngoài, ta sẽ tìm người giết chết ngươi.

Trong sự hỗn loạn kêu to lung tung, bọn người Tô Nhã bị cưỡng ép đuổi ra ngoài.

Khương Phàm ở bên ngoài nhìn đến lắc đầu, tiểu thư khuê các cũng có thiếu giáo dưỡng.

- Rước lấy phiền phức cho huynh rồi.

Phượng Bảo Nam đuổi theo Khương Phàm, nói:

- Chúng ta đi thương hội hoàng gia, dược liệu nơi đó cũng rất nhiều.

- Cái cô nương Tô Nhã này thường xuyên quấy rối ngươi?

Khương Phàm nhìn khuôn mặt tươi cười đắng chát của Phượng Bảo Nam, nhịn cười không được.

Mặc kệ nam nhân hay nữ nhân, đẹp quá đều có phiền não.