Đan Đại Chí Tôn

Chương 930: Chuyện mới mẻ (2)




Khương Phàm nắm bả vai Phượng Bảo Nam, nói:

- Nơi này là nhà thứ hai của chúng ta, sao có thể không cần nhà.

- Vậy cũng đúng...

Phượng Bảo Nam giãn mặt ra mà cười, quay đầu nhìn Khương Phàm.

Trong lòng Khương Phàm khẽ run rẩy, tranh thủ thời gian vung hắn ra.

Chết tiệt, cảm giác này quá quái dị.

- Tuy nhiên ta vẫn phải nói chuyện với Linh Vận.

Phượng Bảo Nam không dám loạn quyết định chuyện này. Hắn đã mất đi tỷ tỷ, thật vất vả mới quyết định nhặt lại tình cảm, hắn thật không nguyện ý lại hủy đi nó.

- Cứ từ từ mà nói chuyện, không cần vội. Ngươi đã sinh sống tại Cổ Hoa mấy năm như thế, đối với từng chỗ trong hoàng thành hẳn là hiểu rất rõ. Đi, mang ta đến thương hội bán dược thảo đi dạo, ta cần chút dược thảo đặc biệt.

Khương Phàm vừa vặn cần có người chỉ dẫn.

- Muốn nói dược thảo đầy đủ nhất thì chỉ có hai chỗ, một là thương hội do Thiên Cung khống chế, một là thương hội do hoàng thất khống chế, chúng ta tới hai nơi đó nhìn xem trước. Nếu như không có, ta lại đưa huynh đi dạo chỗ khác.

Thiên Cung thương hội!

- Bảo Bảo?

Trong đại sảnh náo nhiệt, một nữ tử áo quần lộng lẫy đột nhiên chú ý tới Phượng Bảo Nam, hai mắt tỏa sáng, ngạc nhiên đi tới, bên cạnh còn có mẫy nữ tử trang điểm lộng lẫy đi theo.

- Tô Nhã cô nương, đã lâu không gặp.

Phượng Bảo Nam nho nhã lễ độ, mỉm cười gật đầu.

Bởi vì sinh ra ở gia tộc lớn như Phượng gia, ngôn ngữ hành động hay cử chỉ đều mang mấy phần khí chất quý tộc.

Chỉ là, ánh mắt Phượng Bảo Nam có chút trốn tránh, giật giật Khương Phàm, tiếp tục đi vào trong, bước chân đều nhanh hơn mấy phần.

- Đúng vậy, đã lâu không gặp. Đều đã năm ngày rồi.

Nữ tử bước liên tục nhẹ nhàng gọi Phượng Bảo Nam, môi đỏ nhấp nhẹ, mặt mày ngậm xuân, ngón tay tinh tế mềm mại nhẹ nhàng có một chút để trước ngực Phượng Bảo Nam.

Cái động tác mềm mại đáng yêu ẩn tình này để Khương Phàm ở bên cạnh đều nhíu lông mày một cái.

Xảy ra chuyện gì, Phượng Bảo Nam còn nuôi tình nhân ở bên ngoài rồi?

- Nhớ ta không? Nói, nhớ ta.

Nữ hài nhi hờn dỗi xấu hổ, gương mặt ửng hồng.

Ôi, ánh mắt Bảo Nam không tệ nha.

Khương Phàm đánh giá nữ hài nhi.

Nữ hài nhi mặc váy tơ lụa màu tím nhạt, vừa vặn phối hợp với dáng người thướt tha cao gầy của nàng.

Da thịt nàng rất trắng, trắng đến phát sáng, có cảm giác tuyệt vời như dương chi bạch ngọc(*).

(*) Đây là một loại đá quý.

Từ má ngọc xinh đẹp, đến tóc dài tới đủ eo, đều trải qua tân trang tỉ mỉ, đem ưu điểm của mình nổi bật ra hoàn mỹ, để nàng đã rất đẹp còn đặc biệt xinh đẹp hơn.

- Tô Nhã cô nương, ta còn có việc, hôm nào trò chuyện tiếp.

Phượng Bảo Nam xấu hổ, nắm cổ tay Tô Nhã, dịch chuyển sang bên cạnh, bảo Khương Phàm đi mau.

- Kiều Linh Vận cũng không đi theo, ngươi sợ cái gì?

Tô Nhã uốn éo thân thể mềm mại, giống như như hồ điệp ngăn ở trước Phượng Bảo Nam, lộ ra dáng tươi cười kiều mị, lần này hai tay đều đặt ở trước ngực Phượng Bảo Nam:

- Sợ ta sao, hay là sợ nhiều người ở đây?

Khương Phàm lại nhướng lông mày lên, đi qua bên cạnh xem kịch.

Phượng Bảo Nam bất đắc dĩ cười khổ.

- Tô Nhã cô nương, hay là chúng ta hơi khắc chế một chút.

- Ta luôn luôn nhắc nhở chính mình phải khắc chế, thế nhưng mỗi khi nhìn thấy huynh, ta liền khắc chế không được. Huynh nói, phải làm sao bây giờ?

Tô Nhã duỗi bàn tay tinh tế trắng nõn ra, nhẹ nhàng đặt trên môi Phượng Bảo Nam, manh mối ẩn tình, say mê khẽ nói:

- Huynh cười lên thật là dễ nhìn.

Cô nương Hoàng triều thật phóng khoáng!

Khương Phàm lắc đầu, ở trước mặt mọi người, đã vậy còn câu dẫn nam nhân. Lại là người đã có vợ.

Các bằng hữu của Tô Nhã cũng đều theo tới, vòng quanh Phượng Bảo Nam thưởng thức.

Có người đưa tay xẹt qua bờ vai của hắn, có người vuốt ve phía sau lưng của hắn, có người còn muốn đụng chút phía dưới.

Động tác to gan, biểu lộ kiều mị, bộ dáng tham lam để cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

- Bảo Bảo, Tô Nhã đề nghị, hay là huynh suy nghĩ một chút. Kiều Linh Vận có gì tốt, ngoại trừ dáng dấp ra thì tính tình quá kém.

- Tô Nhã chúng ta dáng dấp cũng không thể kém so với Linh Vận.

- Nếu ngươi đồng ý Tô Nhã, lấy được cũng không chỉ là nàng, nói không chừng... Còn có thể nếm thử chúng ta đây.

- Nghe nói Kiều gia mới tới một người điên, hôm qua đều đắc tội Đại hoàng tử, hôm nay Đường gia lại phái Đường Tư Đồ đi, thời gian sắp tới đây Kiều gia sẽ không dễ chịu đâu nha.

- Kiều gia đắc tội lớn với người khác, huynh ở lại nơi đó có gì tốt. Chỉ cần huynh gật đầu, chuyện kế tiếp, Tô Nhã và chúng ta sẽ ra mặt giải quyết, Kiều gia nơi đó cũng sẽ không dám nói gì.

Các nàng không chút kiêng kỵ mà vuốt ve Phượng Bảo Nam, còn tiến đến bên tai thổi nhẹ, thì thầm.

Ánh mắt kia, biểu tình kia, hận không thể lập tức ăn hắn.

Người đến người đi trong đại điện, lại đều không có người nào ngừng chân lại.

Có một số là không cảm thấy kinh ngạc, có một số là không dám chọc những cô nương có bối cảnh đặc biệt này.

Biểu lộ trên mặt Khương Phàm càng ngày càng đặc sắc, hôm nay xem như mở đã được mở mang tầm mắt.

Sắc lang không phân giới tính, lưu manh không hỏi xuất thân.

- Cảm tạ các vị tỷ tỷ, trái tim Phượng Bảo Nam ta đã thuộc về Linh Vận, còn xin hãy hiểu cho.

Mặt mũi Phượng Bảo Nam tràn đầy xấu hổ, muốn tránh ra, lại bị hai vị nữ hài nhi ở hai bên khoác lên bả vai.

Tô Nhã giơ cánh tay ngọc trắng như tuyết lên, quấn trên cổ Phượng Bảo Nam:

- Theo ta, ngươi muốn cái gì cũng đều được. Kiều Linh Vận có thể cho, ta có thể cho, Kiều Linh Vận không dám cho, ta cũng có thể cho.

Phượng Bảo Nam cưỡng ép rút hai tay từ trong ngực ấm áp mềm mại của hai nữ tử ra, nắm hai tay Tô Nhã, mở ra hai bên:

- Tô Nhã cô nương, thật là rất xin lỗi, Phượng Bảo Nam ta có Linh Vận là đủ rồi.

Mắt Tô Nhã như sao sớm, lóe ra sáng rực, thâm tình nhìn Phượng Bảo Nam, ôn nhu thì thầm:

- Theo giúp ta mười ngày, chỉ cần mười ngày. Mười ngày sau, nếu như ngươi còn muốn lấy Kiều Linh Vận, ta thả ngươi đi, tuyệt không dây dưa. Nếu như không muốn đi, Kiều gia bên kia, Tô Nhã ta giúp ngươi giải quyết.

Bọn tỷ muội bên cạnh hé miệng yêu kiều cười, con mắt cũng trở nên sáng rực.

Không cần mười ngày, chỉ cần năm ba ngày, cam đoan các nàng sẽ thư phục Phượng Bảo Nam để hắn quên mất Kiều Linh Vận.