Đan Đại Chí Tôn

Chương 922: Phách lối không thôi




- Đã nói là ngày mai, ngươi nhất định phải đến hôm nay, không có để cho ngươi đợi đến buổi chiều coi như đã khách khí. Hôm nay là ngươi muốn đại biểu Đường gia khiêu chiến?

Khương Phàm vừa dứt lời, Đường Tư Đồ còn chưa lên tiếng, ngược lại trong rừng rậm lại vang lên trận trận nghị luận trước.

- Thật cuồng, không có chịu qua đánh đi.

- Kiều gia không giới thiệu tình huống của Đường Tư Đồ cho hắn sao?

- Ngươi nhìn hắn biểu lộ, nhìn hắn ánh mắt, thật mẹ nó cần ăn đòn.

- Kiều gia mặc dù âm thịnh dương suy, nóng lòng tìm dương cương trấn tràng, nhưng cũng không thể tìm người như vậy đi, đây không phải dương cương, đây là phách lối.

- Ha ha, Đại hoàng tử tự mình đánh giá, hắn giống như không có coi Cổ Hoa là hoàng tộc, không biết hai chữ hoàng tộc đại biểu cho ý nghĩa gì.

- Cường giả ẩn thế bồi dưỡng ra được đệ tử không phải đều rất điệu thấp sao? Sao Hắn lại quái dị như thế.

- Hắn là tự phụ, là tự cho là đúng, là chưa có chết qua, chưa thấy qua việc đời.

- Chí Tôn thánh văn, phách lối có thể hiểu, nhưng đối mặt với cửu đại gia Cổ Hoa đều phách lối như vậy, thật là có chút không biết trời cao đất rộng.

Những lời nghị luận trong rừng cây không che giấu chút nào, thậm chí có người còn trực tiếp hô to:

- Đường Tư Đồ công tử, phế hắn đi!

Khương Phàm không quan tâm, nói với Đường Tư Đồ:

- Nếu như ta thắng, Đường gia nguyện ý xác nhận có xếp vào Luyện Đan sư tiến vào Kiều gia?

- Điều kiện tiên quyết là ngươi có thể thắng!

- Đường gia các ngươi là cửu đại gia Cổ Hoa, hẳn là có chữ tín, xác nhận liền sẽ xác nhận toàn bộ. Ta, tin tưởng ngươi.

- Nếu như ngươi thua, lập tức cùng ta về Đường gia, còn có Kiều Vi Nhi và con hồ ly kia?

- Không sai.

- Vậy thì bắt đầu đi!

Đường Tư Đồ đưa tay chỉ Khương Phàm, khí lạnh dâng lên, tinh quang lấp lóe, trong tay ngưng tụ thành một thanh trường mâu, óng ánh sáng long lanh, lại có khí lạnh bốn phía.

Từng loại năng lượng kỳ dị hiện ngoài thân thể của hắn, xẹt qua da thịt, hội tụ nơi cánh tay, cuối cùng quấn lên băng mâu, tại mũi nhọn băng mâu xen lẫn thành một bảo thạch màu lam giống như tinh thể.

Tinh thể mượt mà, màu lam tinh khiết, nhưng khi tinh thể thành hình trong chốc lát, băng mâu phát ra thanh âm vô cùng rung động, một cơn khí lạnh kinh người quét sạch xung quanh hơn một ngàn mét.

Chỗ khí lạnh qua, hơi nước trong không khí cấp tốc kết tinh, rơi xuống mặt đất, mặt đất đông kết, sụp ra vết nứt, cây cối ven rừng cũng đông cứng.

- Tinh phách! Đó chính là Cực Hàn Tinh Phách!

- Đây không phải là Cực Hàn Tinh Phách thật sự! Tinh phách thật sự đã dung nhập khí hải Đường Tư Đồ, đây là khí tức tinh phách hắn điều động từ trong khí hải tới. Cảnh giới càng mạnh, điều động khí tức tinh phách càng nhiều, uy lực càng khủng bố hơn.

Đám người kinh hô, vội vàng lui lại, ngay cả tộc nhân Đường gia đều lui đến trong rừng cây phía sau.

Kiều Vô Song và Kiều Vi Nhi đều khẩn trương, khí lạnh tinh phách vô cùng nguy hiểm, có thể đông kết linh lực, còn có thể tổn thương linh hồn, ngay cả đại tỷ của các nàng đều bị tinh phách đánh bại.

Toàn thân Khương Phàm dâng lên cơn sóng nhiệt, chống cự lại khí tức cực hàn xâm nhập, quay đầu về phía Kiều Thiên Mạch hô:

- Trước khi chúng ta bắt đầu, mời tất cả Luyện Đan sư Kiều gia đi ra.

- Ngươi ở đâu ra tự tin?

Đường Tư Đồ nắm chặt băng mâu, tinh phách vang vọng tiếng thanh thúy, khí tức cực hàn quét sạch toàn trường.

Nhiệt độ đất trời tiếp tục hạ xuống!

Khương Phàm nhắc nhở Kiều Thiên Mạch:

- Đừng lo lắng, kêu toàn bộ Luyện Đan sư đi ra.

- Nhanh đi xin mời.

Kiều Thiên Mạch phân phó hai bên.

Sau đó không lâu, các Luyện Đan sư trên núi liên tiếp đi xuống, tụ tập đến trước cửa phủ.

Cảnh giới bọn hắn cao có thấp có, linh văn có mạnh có yếu, nhưng tư thái đều cao ngạo, có chi khí tôn quý từ trong ra ngoài.

- Để chúng ta ra ngoài làm gì, nhìn hai hài tử luận võ?

- Chúng ta không có hứng thú đối với mấy chuyện chém chém giết giết này.

- Trường Sinh đại điển đã sắp bắt đầu, Kiều gia các ngươi không lo chuẩn bị cho tốt, còn có tâm tư luận võ?

Có Luyện Đan sư vô cùng bất mãn, quở trách người của Kiều gia quấy rầy hắn chuẩn bị cho Trường Sinh đại điển.

- Người đều đến đông đủ?

Khương Phàm hỏi Kiều Thiên Mạch.

Kiều Thiên Mạch gật đầu:

- Đến đông đủ. Có Luyện Đan sư của Kiều gia chúng ta, cũng có mời từ bên ngoài, tổng cộng ba trăm ba mươi bảy vị.

Khương Phàm đảo qua ánh mắt các Luyện Đan sư phía sau.

- Các Luyện Đan sư do Đường gia xếp vào, chuẩn bị sẵn sàng.

- Nhân tài, còn chưa có đánh mà đã coi như mình thắng.

Người bên ngoài cánh rừng vô tình chế giễu.

- Hiện tại có thể bắt đầu rồi?

Đường Tư Đồ nắm chặt băng mâu, chỉ Khương Phàm:

- Lại kéo dài thời gian, coi như ngươi sợ.

- Những đại gia tộc các ngươi đây am hiểu chơi xấu nhất. Trước tiên ta phải nói rõ ràng, tính như thế nào mới là thắng, tính như thế nào mới là thua.

Khương Phàm run run hai vai, ngọn lửa màu vàng óng lao ra, cháy hừng hực, chống cự lại nhiệt độ cực hàn xung quanh.

- Ngươi có thể làm ta bị thương, liền coi như ta thua, ngươi có thế để cho ta ngã xuống, cũng tính là ta thua.

Đường Tư Đồ cao giọng quát lớn, cộng minh cùng không gian cực hàn ngàn mét xung quanh, thanh âm to lớn hùng hậu, đánh rách tả tơi băng phong cùng cây cối trên mặt đất.

Đáy mắt hắn lấp lóe ý lạnh, dẫn theo băng mâu lao thẳng tới Khương Phàm.

Một thương đột kích, tinh phách lấp lóe, khí tức cực hàn tăng vọt, đối diện bao phủ Khương Phàm.

Toàn thân Khương Phàm bốc lên Thánh Viêm, ngưng tụ hỏa dực phóng lên trời, tránh khỏi băng thương.

Thánh Viêm sôi trào, kim quang rợp trời đánh về phía Đường Tư Đồ, ánh sáng ngưng tụ, biến thành mấy trăm sợi hỏa vũ, như lưỡi kiếm sắc bén trùng kích xuống.

Đường Tư Đồ bạo động khí lạnh toàn thân, vô số băng tinh bay lên không, tinh chuẩn lại lăng lệ đối kích hỏa vũ.

Dưới sự khống chế mãnh liệt của Đại Thừa thánh văn, không hề bỏ sót nửa cái.

Băng tinh cùng hỏa vũ kịch liệt đối oanh, đinh tai nhức óc, khí lạnh và liệt diễm giao hòa, hai nhiệt độ cực hạn cuồn cuộn giữa không trung.