Nàng không thể để cho Hoàng Phủ gia trực tiếp xung đột với Kiều gia, cho nên vẫn muốn dây dưa trên việc "Mất trí nhớ", tốt nhất có thể đứng vững chân trên đạo nghĩa.
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền phản kích:
- Chúng ta nguyện ý chiếu cố Lý Tịch, nguyện ý bồi Lý Tịch khôi phục ký ức. Nhưng, chúng ta không thể để cho người có dụng tâm khác tổn thương Lý Tịch. Các ngươi muốn khôi phục ký ức cho hắn, vậy thì đến Hoàng Phủ gia tộc đi.
- Khương Phàm trước đó đã thỉnh cầu qua, nhưng thái độ của các ngươi lại vô cùng ác liệt. Cho nên, Hoàng Phủ gia tộc không an toàn.
- Hiện tại đối với Lý Tịch mà nói, chỗ an toàn nhất là Hoàng Phủ gia! Ta hoài nghi Kiều gia các ngươi đang dùng thủ đoạn hèn hạ, quấy nhiễu thi đấu bài vị sắp bắt đầu.
- Chúng ta quấy nhiễu bài vị thi đấu có chỗ tốt gì, chúng ta lại có thể được cái gì? Muốn tìm lý do, tìm chút bình thường đi.
- Không được ầm ĩ! Nhìn bộ dáng các ngươi đây còn ra thể thống gì! Các ngươi là hài tử cửu đại gia Cổ Hoa, đại biểu cho hình tượng cửu đại gia của Cổ Hoa, không được như một bát phụ!
Một vị lão giả gia tộc Hoàng Phủ chạy tới nơi này, ngẩng đầu nhìn qua nhóm tộc lão Kiều gia trước cửa phủ.
- Kiều Vạn Niên đâu, chớ núp làm gì! Đây không phải việc nhỏ, đám hài tử các nàng đây ở chỗ này tranh cãi ngất trời đều không giải quyết được, ra đây, cùng ta tỏ thái độ.
Tộc lão Kiều gia nói:
- Tộc trưởng còn đang ở đỉnh núi, chúng ta có thể đại biểu Kiều gia. Ngươi tỏ thái độ trước, chúng ta đi theo.
- Ta chờ Kiều Vạn Niên. Hoàng Phủ Hùng Kiệt ta có tư cách đàm phán cùng vị gia chủ hắn đây!
Lão nhân tuổi tác đã cao, tóc hoa râm, nhưng tinh thần tinh nhanh, đáy mắt lăng lệ.
Hắn là Nhị thúc gia chủ Hoàng Phủ gia đương đại, là lão nhân lần trước thay mặt lần lượt quy ẩn, về sau là người duy nhất ở lại chủ sự cũng phụ tá gia chủ.
Hắn bước đến trước, toàn bộ người của Hoàng Phủ gia lui đến đằng sau, thái độ cung kính.
Tộc lão Kiều gia nhỏ giọng nghị luận một lát, xoay người đi mời Kiều Vạn Niên.
Kiều Vạn Niên cố ý đợi một chút, mới đi đến trước cửa phủ:
- Làm phiền Hùng Kiệt thúc, chút chuyện nhỏ này còn cần ngài đích thân tới.
Hoàng Phủ Hùng Kiệt đi về phía trước hai bước:
- Cướp người ở trước mặt mọi người, mặc kệ là nguyên nhân gì, đều đã phá hư quy củ. Chúng ta không nhiều lời, một câu, thả người?
Kiều Vạn Niên ngữ khí lạnh lùng:
- Chuyện xảy ra là có nguyên nhân, quy củ xấu một chút cũng không sao. Kiều gia chỉ có một thái độ, không thả.
Hoàng Phủ Hùng Kiệt nhìn Kiều Vạn Niên thật sâu:
- Khương Phàm cưỡng ép cướp người, bất luận như thế nào, đều là mạo phạm Hoàng Phủ gia. Gia quy Hoàng Phủ gia, sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào có bất cứ hình thức khiêu khích gì. Ngươi nhất định phải dùng lực lượng Kiều gia bảo vệ hắn?
- Gia quy Kiều gia, máu Kiều gia chảy trong Kiều gia, người Kiều gia chết tại Kiều gia. Khương Phàm là người của Kiều gia, máu và mệnh đều chỉ có thể thẩm phán tại Kiều gia. Ai dám đụng hắn, chính là đụng gia quy của Kiều gia, Kiều gia bảo vệ đến cùng!
- Nói như vậy, chúng ta đều hiểu được chuyện phát sinh, cùng hậu quả?
- Đã hiểu.
- Kiều gia đã chuẩn bị xong?
- Kiều gia chưa từng sợ qua bất cứ kẻ nào?
Hoàng Phủ đực kiệt chậm rãi gật đầu, phất tay ra hiệu đám người rời đi, chỉ để lại một câu nói:
- Trong vòng ba ngày, Khương Phàm hẳn phải chết! Người nào cản trở kẻ đó chết!
Kiều Vạn Niên cũng ra hiệu toàn bộ tộc nhân về núi:
- Trong vòng ba ngày, ai dám đụng một người một chỗ của Kiều gia, hoàn trả gấp mười!
Bầu không khí trước cửa Kiều gia lập tức náo động.
Đây là đang hạ chiến thư sao?
Hai đại tộc muốn khai chiến?
Mặc dù Kiều gia ở vị trí thứ chín, Hoàng Phủ gia ở vị trí thứ nhất, nhưng là hai đại gia tộc cùng là cửu đại gia Cổ Hoa, nội tình thực lực đều vô cùng hùng hậu, số lượng cường giả cũng không có quá chênh lệch. Nếu quả thật muốn đánh nhau, Kiều gia chắc chắn bị thương, Hoàng Phủ gia cũng sẽ không dễ chịu.
Rất nhiều người nhìn toàn bộ gia tộc Hoàng Phủ rời đi, vừa nhìn về phía Đại hoàng tử xa xa.
Để ngươi đứng đấy xem kịch, để ngươi không tiện nhúng tay, hiện tại thì tốt rồi, hai đại gia tộc trực tiếp tuyên chiến.
Sắc mặt Đại hoàng tử âm trầm, mới vừa ở quán rượu nhắc nhở các tộc phải giữ gìn khắc chế, hiện tại thì tốt rồi, hai đại gia tộc trực tiếp tuyên chiến.
Khoảng cách thi đấu bài vị chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu, rất nhiều thế lực phía ngoài đã lần lượt vào thành, thế lực trong thành cũng chuẩn bị xem chiến, nếu lúc này lại đánh nhau thật, ảnh hưởng quá ác liệt.
- Điện hạ, chuyện này rõ ràng là Khương Phàm đang mạo phạm Hoàng Phủ gia, Kiều Vạn Niên coi như muốn bao che, cũng phải dựa theo quy củ. Vậy mà hắn lại trực tiếp chuyển ra tộc quy.
- Kiều Vạn Niên thật vất vả mới thu được con rể Chí Tôn Thánh văn, hưng phấn quá mức sao? Chẳng lẽ hắn thật muốn khai chiến với Hoàng Phủ gia?
Sắc mặt bọn thị vệ ở hai bên trở nên khó coi, hai đại gia tộc này quá hồ nháo, rõ ràng không để ý mặt mũi hoàng thất.
- Ta đi chiếu cố tên Khương Phàm này.
Đại hoàng tử nhất định phải ra mặt giải quyết, nếu không phụ hoàng trách tội, hắn trốn không thoát trách nhiệm.
- Đại điện hạ.
Khương Phàm đã đứng ở bên cạnh phủ cửa, chờ đợi Đại hoàng tử.
- Hành lễ!
Thị vệ Hoàng thất quát tháo.
Đại hoàng tử đưa tay ngăn thị vệ lại:
- Ngươi biết ta sẽ đến?
Khương Phàm mang theo nụ cười nhàn nhạt trên mặt:
- Ta biết điện hạ không nguyện ý nhìn thấy hai tộc khai chiến.
- Chín đại tộc là nền tảng Cổ Hoa Hoàng Triều, bọn hắn cần phải cường đại hơn, càng cần đoàn kết hơn. Nhất là trước khi bắt đầu thi đấu bài vị, ở giữa chín đại tộc bất luận có tranh đấu gì, đều sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi hoàng thất. Nếu như ngươi đã rõ điểm này, vậy thì thả Lý Tịch ra.
- Tốt thay cho một câu cần đoàn kết. Vậy điện hạ đối đãi như thế nào khi thấy các tộc liên thủ quấy rối Trường Sinh đại điển của Kiều gia?
Đại hoàng tử không nghĩ tới Khương Phàm cũng dám trực tiếp hỏi lại hắn:
- Thời gian Trường Sinh đại điển diễn ra vừa khớp với thi đấu bài vị, các tộc làm như vậy, chỉ là nhắc nhở Kiều gia, cái nào quan trọng hơn.