- Mạo muội hỏi một chút, ngươi là từ đâu tới?
- Nam Bộ.
- Ngươi liên quan như thế nào với Kiều gia chúng ta?
- Liên quan rất sâu.
- Sâu đến trình độ gì?
- Nói không rõ ràng. Tóm lại, ta không phải người ngoài. Ta sẽ tham gia thi đấu bài vị.
- Ngươi không phải Luyện Đan sư sao?
- Ta luyện đan cũng tu võ.
- Ngươi liền không thể nói rõ ràng...
Bọn hắn còn đang muốn hỏi tiếp, kết quả trên đỉnh núi truyền đến giọng phụ thân uy nghiêm hô to:
- Không được vô lễ! Tôn trọng chút cho ta!
Bọn người Kiều Thiên Mạch vô ý thức rụt cổ một cái.
Trước cửa phủ Kiều gia.
Đường gia tới càng nhiều tộc nhân, càng nhiều thị vệ hơn hôm trước.
Đường Tư Thượng tái nhợt sắc mặt đứng ở phía trước, mắt đầy sát khí.
Người của Mục gia cũng tới, tuy nhiên chỉ đứng ở bên cạnh, bày ra tư thái xem kịch vui.
- Bọn hắn ra rồi!
Trước cửa phủ rối loạn tưng bừng.
- Coi như bọn họ thức thời.
Đường Tư Thượng nhìn bọn người Kiều Thiên Mạch áp lấy Khương Phàm đi tới, sắc mặt hơi chậm.
Đường Nguyên Nghiêu đi đến phía trước, ngửa đầu, ngạo nghễ nói:
- Giao người cho chúng ta, đừng quên con hồ ly kia. Kiều Vi Nhi cũng phải cùng chúng ta đi đến Đường gia một chuyến, đem chuyện nói cho rõ ràng. Còn Đường gia chúng ta thẩm phán nàng như thế nào, chờ tin tức đi.
- Ai nói muốn đem người cho các ngươi?
Kiều Thiên Mạch, Kiều Linh Vận theo thói quen đi đến phía trước, tuy nhiên rất nhanh đã kịp phản ứng, lại lui lại hai bước, đứng ở Khương Phàm bên cạnh, thấp giọng nói:
- Ngài đến xử lý.
Khương Phàm giẫm lên thềm đá, đi ra khỏi cửa Kiều phủ:
- Lại là ngươi. Hôm trước không có đánh thống khoái, hay là bị đánh cho nghiện rồi?
Đường Tư Thượng chú ý tới thái độ của bọn người Kiều Thiên Mạch, ha ha cười:
- So với hôm trước lại càng kiên cường hơn nhỉ. Kiều gia thu ngươi rồi? Thánh phẩm Luyện Đan sư, ừm, xác thực đáng để thu. Tuy nhiên, thật coi mình tiến vào Kiều gia, liền có thể muốn làm gì thì làm, khiêu khích Đường gia chúng ta?
- Nếu không ngươi muốn như nào?
- Ngươi chung quy vẫn chỉ là một người ngoài, là một tên gia nô!
- Ngươi ngay cả người ngoài là ta đây đều không giải quyết được, còn ở nơi này kêu gào?
- Ha ha thật đúng là không biết trời cao đất rộng. Mới tới Cổ Hoa hoàng thành, ngươi hẳn là còn không hiểu quy củ nơi này.
- Ngươi nói xem?
Đường Tư Thượng có chút ngẩng đầu, phách lối lại kiêu ngạo:
- Ta kể cho ngươi một cố sự, cố sự ghi vào bên trong gia quy Đường gia chúng ta.
Khương Phàm cười khẽ:
- Gia quy lại viết cố sự? Lão tổ Đường gia chỉ sợ là kẻ lắm lời rồi.
- Làm càn! Chỉ bằng một đứa nhà quê như ngươi cũng xứng vọng nghị tiên tổ Đường gia!
Đám người Đường gia giận dữ quát tháo.
- Ta sắp nói đây, nghe cho kỹ.
Đường Tư Thượng chắp tay sau lưng, vòng quanh Khương Phàm, vừa đi vừa nói:
- Ở trong một vùng rừng rậm, có một con thỏ rất phách lối, đi khiêu khích khắp nơi, trêu đến các động vật khác rất bất mãn, nhưng không có cách nào cả, nó chạy rất nhanh, ai cũng đuổi không kịp nó. Đột nhiên có một con rùa đen không biết tự lượng sức mình nhảy ra, khiêu chiến con thỏ. Con thỏ cảm giác thú vị, liền tùy tiện đồng ý.
Khương Phàm cười, lắc đầu:
- Đây là cố sự chó má gì.
Đường Tư Thượng tự mình nói:
- Tranh tài bắt đầu, rất nhiều động vật trong rừng rậm đều đi ra vây xem. Con thỏ cố ý chế giễu rùa đen, tranh tài ngay từ đầu liền toàn lực xông ra rất xa. Nhưng ở trên đường cảm giác nhàm chán, cũng muốn khoe khoang, liền ngủ gật mà. Kết quả chờ lúc nó tỉnh lại, đã chậm, rùa đen đã chạy tới điểm cuối cùng.
- Những động vật trong rừng đều đang hoan hô, cũng đang cười nhạo con thỏ. Rùa đen trở thành tiêu điểm, được ca ngợi, được ủng hộ, cảm giác mình thành anh hùng, làm đại sự không tầm thường.
- Lúc buổi tối, rùa đen ngồi trong nhà cơm nước xong xuôi, kiêu ngạo giảng cho con mình, chỉ cần có mộng tưởng, chỉ cần không buông bỏ, bất kỳ động vật cường đại nào cũng có thể khiêu chiến.
Đường Tư Thượng nói, ha ha cười, nhếch miệng lên một đường cong tàn nhẫn:
- Lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra. Con thỏ đứng ở bên ngoài, trong tay mang theo đao. Rùa đen thấy thế, hô to chạy mau, thế nhưng nó sao có thể chạy qua được con thỏ? Con thỏ không vội vã, mang theo đao chém chết rùa cái, chém chết tiểu quy, lại đi đến trước mặt nó chém chết nó! Sau đó, con thỏ ngồi trên mai rùa, ăn bữa tối mà bọn chúng tỉ mỉ chuẩn bị.
Khương Phàm khẽ nhíu mày, nhẹ gật đầu:
- Như thế này đến xem, vẫn thật có ý tứ.
- Chỉ là có ý tứ? Ha ha, ngươi nghe rõ không? Cổ Hoa chính là rừng rậm, chúng ta là con thỏ, ngươi lại là con rùa kia. Hôm trước chính là trận đấu kia, hôm nay chính là bữa tối.
Đường Tư Thượng đến trước mặt Khương Phàm, mang theo nụ cười tàn nhẫn:
- Đạo lý của cố sự này chính là, Đường gia ta mặc kệ làm cái gì, mặc kệ có bao nhiêu phách lối, đều là bởi vì có tư cách! Ai không phục? Kìm nén! Ai khiêu khích, chết!
Mấy trăm vị tộc nhân Đường gia đứng trước cửa Kiều phủ cùng hét to:
- Người khiêu khích Đường gia, chết!
Khương Phàm rung động:
- Tốt thay cho một tên cố sự mang máu, tốt thay cho một gia quy phách lối.
- Phách lối? Chúng ta có tư cách! Đây là trên dưới tiên tổ Đường gia mấy ngàn năm tranh thủ cho chúng ta! Chúng ta chính là phách lối, bởi vì chúng ta cao quý! Chúng ta chính là có thể tùy tiện giết người, bởi vì tại Cổ Hoa hoàng thành này, chúng ta chính là quý tộc! Chúng ta chính là vương hầu! Ngươi giết Đường Tư Minh, một khắc này ngươi đã chết rồi, bởi vì ngươi giết người nhà họ Đường!
Đường gia triển khai hai tay, lên tiếng hô to!
Chính là kiêu ngạo như vậy, chính là bá đạo như vậy!
Bởi vì hắn có tư cách!
Tộc nhân và bọn thị Đường gia vệ đều cao ngạo ngẩng đầu, gia quy này chính là lực lượng làm việc của Đường gia, cố sự này chính là linh hồn của Đường gia.
Bên kia, các tộc nhân Mục gia đều có mấy phần cười lạnh, đây nào chỉ là gia quy Đường gia, cửu đại gia Cổ Hoa đều có gia quy tương tự.
Bọn hắn phách lối, bọn hắn cao ngạo, bởi vì bọn hắn sinh đã tôn quý, bọn hắn truyền thừa mấy ngàn năm, gia nghiệp khổng lồ, thực lực khủng bố, chính là lực lượng để bọn hắn phách lối cao ngạo!