Đan Đại Chí Tôn

Chương 887: Ngàn năm đau khổ (1)




Kiều Vạn Sơn cùng Kiều Phương Hoa thể hiện lạnh lẽo, dùng sức nắm chặt nắm đấm.

Đây chính là bí mật to lớn của Kiều gia! Càng là bí mật Kiều gia cực lực phong tỏa!

Ngàn năm, bình yên vô sự.

Đứa nhỏ này là ai, vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây, lại còn ngay lúc này.

Chẳng lẽ là gia tộc khác tra được cái gì?

Khương Phàm gian nan mở miệng:

- Dẫn ta đi gặp nàng, các ngươi tự nhiên biết... Ta là ai...

- Ta là đang cùng ngươi bàn điều kiện sao? Nói!

Kiều Vạn Niên bóp lấy Khương Phàm hung hăng đánh tới mặt đất, nhưng đúng vào lúc này, một khí tức làm cho người ta muốn ngạt thở đột nhiên tràn ngập trong cung điện.

Kiều Vạn Niên, Kiều Vạn Sơn, còn có Kiều Phương Hoa sắc mặt đột nhiên biến đổi, toàn bộ nhìn về phía trong góc cung điện.

Đứng nơi đó là một lão nhân gầy gò còng xuống lại mặt mũi nhăn nheo, nhìn già lọm khọm, nhưng khí tức đang tràn ngập trong đại điện để cho người ta hít thở không thông, lại đến từ hắn.

- Lão tổ!

Ba người kinh hô, cuống quít quỳ xuống hành lễ.

Hai mắt lão nhân đục ngầu, nhìn chằm chằm thiếu niên đang đứng lên trên mặt đất.

- Lão tổ?

Ba người mặt mũi tràn đầy kính sợ, cẩn thận giương mắt nhìn, đã quá lâu chưa thấy qua lão tổ.

Lão nhân không để ý đến bọn hắn, trong mắt đều là Khương Phàm, khí tức của hắn loạn, ánh mắt của hắn hoảng hốt, hắn nện bước chân mệt mỏi, từng bước từng bước đi đến chỗ Khương Phàm.

Bọn người Kiều Vạn Niên tranh thủ thời gian đứng dậy, muốn đỡ lấy lão nhân.

Lão nhân lại đột nhiên rơi lệ, quỳ xuống trước Khương Phàm.

- Lão tổ!

Ba người luống cuống tay chân, cũng tranh thủ thời gian quỳ xuống với lão nhân.

Bọn hắn xoay người nhìn lão tổ quỳ xuống, vừa nhìn về phía thiếu niên trước mặt, có một chút há mồm, toàn thân nổi lên cơn gió lạnh.

Khương Phàm nhìn quỳ gối lão nhân trước mặt mình, lông mày càng nhăn càng chặt.

Huyết dịch trong thân thể của hắn dần dần ấm áp lên, vậy mà tuôn ra một cảm giác kỳ quái loại không thể nào nói được.

Lão nhân hai mắt đẫm lệ, run rẩy giơ tay lên, đến trước mặt Khương Phàm.

Khương Phàm thể hiện quái dị, chần chờ đưa tay ra.

Hai tay lão nhân già nua run rẩy bưng lấy tay Khương Phàm, nước mắt lần nữa tràn mi, nhẹ giọng một câu, để cho Khương Phàm như bị năm tia sét đánh vào trên đầu, càng làm cho ba người Kiều Vạn Niên hít vào khí lạnh.

- Phụ thân...

Lão nhân cầm lấy tay Khương Phàm, cúi đầu thật sâu, nước mắt rơi như mưa.

Mắt Khương Phàm trừng lớn, đầu đều rỗng.

Phụ thân?

Hài tử của ai! Kiều Hinh?

Lão nhân dẫn Khương Phàm rời khỏi từ cửa sau đại điện, để lại ba người Kiều Vạn Niên ngồi liệt trong đại điện trống trải, đầu trống rỗng một hồi, ông ông một hồi, điên cuồng mơ màng một hồi, lại chết lặng cứng ngắc một hồi.

Những người ở bên ngoài đang lo lắng chờ đợi bọn họ chợt phát hiện trong điện đã an tĩnh lại. 

Không còn táo bạo, không có lửa ánh sáng, cũng không có bất kỳ âm thanh gì.

- Thế nào?

- Đứa nhà quê kia đã chết rồi sao?

Bất luận là tộc lão hay là bọn thị vệ đều cảm giác kỳ quái.

Hôm nay là thế nào đây, một hồi xao động không hiểu thấu, lại một hồi an tĩnh không thể tưởng tượng nổi.

Khương Phàm theo lão nhân đi đến bí cảnh bí ẩn nhất của Kiều gia phía sau núi, trong đầu cũng vang lên giọng Đan Hoàng.

- Trường Sinh Đan, đại biểu cho sinh chi cực, xin Thương Thiên sống tạm bợ, hướng đại đạo đoạt mệnh. Huyền m Đan, thì tượng trưng cho tử chi cực. Có thể khiến người ta mất mạng trong nháy mắt, bất luận là Linh Nguyên cảnh, Linh Hồn cảnh hay là Sinh Tử cảnh. Ngay cả một vài cường giả Niết Bàn cảnh sau khi dùng, đều sẽ để lại tổn thương khó mà xóa đi!

- Nhưng Huyền m Đan còn có tên gọi khác, Ách Linh Đan. Cao giai Niết Bàn cảnh trở lên, trong thân thể sẽ xuất hiện khí tức Thánh Linh, nếu như cảnh giới này dùng, có thể lựa chọn dùng khí tức Thánh Linh triệt tiêu tử khí, lâm vào ngủ say vĩnh cửu.

Là thân thể ngủ say, giữ vững nguyên dạng, nhiều nhất có thể đạt tới trăm năm, chỉ là trong lúc đó linh hồn sẽ ở trong thân thể tiếp nhận đau đớn vô tận. Giống như là giả chết, lại đau đớn hơn so với đã chết!

- Cơ hồ là sống không bằng chết.

- Cao giai Niết Bàn cảnh, nếu như trong vòng mười năm có thể dùng thuốc giải, liền sẽ thức tỉnh, hơi điều trị, có thể khôi phục đỉnh phong. Thánh Linh cảnh, khí tức Thánh Linh càng đầy, nếu như trong vòng trăm năm dùng thuốc giải, liền có thể khôi phục, chỉ là linh hồn sẽ có tổn thương.

- Nhưng, còn có tình huống, nếu như trong vòng trăm năm không có thuốc giải, hoặc là bởi vì nguyên nhân gì đó mà không nguyện ý thức tỉnh, thì cần tiếp tục dùng Huyền m Đan giữ vững bộ dáng thân thể, cũng tiếp tục đang say giấc nồng chịu đựng đau đớn.

- Nhưng cứ như vậy, linh hồn lại nhận tổn thương nghiêm trọng hơn, dùng càng nhiều, tổn thương càng nghiêm trọng. Nếu như vượt qua năm lần, cho dù có được thuốc giải, cũng có thể chỉ là sống ba ngày năm ngày, hoặc tầm năm ba tháng, tình huống rất khó xác định. Chờ thời gian vừa đến, nàng sẽ... Thần hồn câu diệt, không còn luân hồi.

Đan Hoàng nói rất kỹ càng, cũng nói rất cẩn thận.

Đây chính là "Mong muốn đơn phương" trước đó của hắn, nhưng cũng là chuyện hắn lo lắng nhất.

Luyện chế Huyền m Đan, nói rõ là cho Kiều Hinh dùng.

Kiều Hinh dùng, nói rõ là đã ngủ say giả chết.

Nếu như Kiều Hinh dùng vượt qua năm lần, ý nghĩa tồn tại cũng chính là muốn nhìn thấy Khương Phàm, sau đó triệt để chết đi, ngay cả hi vọng luân hồi đều không có.

Sắc mặt Khương Phàm càng ngày càng nghiêm trọng, hô hấp đều khó mà bình tĩnh, hắn dùng sức nắm chặt nắm đấm, mới có thể khống chế lại cảm xúc.

- Đến đây.

Lão nhân mang theo Khương Phàm đi đến tổ địa Kiều gia.

Nơi này là tòa thạch điện độc lập với cung điện tổ từ bên ngoài, tọa lạc ở bên trong thâm cốc u tĩnh.

Lão nhân đẩy cửa điện ra, khom người, cúi đầu, mời Khương Phàm đến trong điện.

Cẩn thận từng li từng tí, lại rất cung kính.

Thạch điện thanh lãnh sạch sẽ, ngoại trừ một tòa ngọc quan đẹp đẽ, thì chính là bồ đoàn đơn sơ.

Khi Khương Phàm nhìn thấy ngọc quan, một khắc này, đầu hắn ông một tiếng, nắm đấm nắm chặt lại buông ra, buông ra lại nắm chặt, con mắt dần dần bịt kín hơi nước.

Lão nhân đi đến bên cạnh ngọc quan, lần nữa quỳ xuống với Khương Phàm:

- Trước lúc mẫu thân ngủ say đã từng nhắc nhở. Nếu có hạnh gặp lại phụ thân, trước tiên phải quỳ lại nói... Thật xin lỗi...