Đan Đại Chí Tôn

Chương 886: Tổ tiên




Khí thế bức người bao phủ Khương Phàm, giống như trọng chùy đánh vào trên người hắn, chấn động đến khí huyết hắn không khoái, liên tiếp lui về phía sau.

Cửa sổ, cửa phòng đại điện lay động lịch liệt, để thị vệ phía ngoài đều cảnh giác, nhìn chằm chằm cửa phòng tùy thời chuẩn bị xông đi đến.

Miệng mũi Khương Phàm chảy máu, nhưng vẫn nghênh tiếp ánh mắt Kiều Vạn Niên:

- Xin hỏi Kiều gia trang, ai đang dùng Huyền m Đan!

- Ngươi rốt cuộc là ai! Nói!!

Hai con ngươi Kiều Vạn Niên như đao, phảng phất có thể trực tiếp giết người.

Khí thế tràn ngập trên người hắn càng ngày càng mạnh, chật ních cả đại điện rộng rãi.

Liệt diễm màu vàng mãnh liệt bạo động, ở phía trên ngưng tụ thành một con mãnh cầm đang giương cánh, móng vuốt nhọn, hung quang như điện, bộ dáng cực kỳ doạ người.

- Tộc trưởng nổi giận?

Hắc bá ở ngoài điện sốt ruột, đã nhắc nhở qua hài tử kia không được khiêu khích tộc trưởng, làm sao lại còn chọc giận tộc trưởng.

- Bên trong xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc bằng hữu này của huynh tới đây làm gì?

Kiều Thiên Mạch hãi hùng khiếp vía, thấp giọng thét hỏi Phượng Bảo Nam.

Ở bên ngoài đả thương người thì cũng thôi đi, lại còn chạy đến trong đại điện gia tộc chọc giận phụ thân.

Thật đúng là không sợ chết.

Phượng Bảo Nam chau mày, Khương Phàm đang làm gì, điên rồi sao?

Đây chính là gia chủ Kiều gia, tương đương với vương hầu trong hoàng tộc!

Trong điện, khí lãng, sóng nhiệt cuồn cuộn.

Khương Phàm gian nan ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt Kiều Vạn Niên:

- Xin hỏi Kiều gia chủ, Kiều Hinh... Đã hoàn hảo?

Kiều Vạn Niên tức giận đến sắc mặt lại lần nữa kịch biến, là loại thay đổi mãnh liệt khó mà khống chế được.

Liệt diễm toàn thân hắn nổ tung, biến mất tại chỗ, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Khương Phàm, khí thế kinh khủng giống như là Giang Hà cuồng nộ, suýt chút nữa chấn vỡ Khương Phàm:

- Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là ai! Ai phái ngươi tới!

Khương Phàm miệng mũi chảy máu, sắc mặt tái nhợt.

- Không biết Kiều gia chủ, có thể mang ta đến gặp một lần hay không.

Đùng!

Kiều Vạn Niên một tay bóp lấy cổ Khương Phàm, mênh mông liệt diễm phun trào tại năm ngón tay, tùy thời có thể phun ra ngoài:

- Nói!! Là ai phái ngươi tới! Nói! Nói! Nói!

Tiếng gầm thét cuồng bạo, chấn động cung điện! Khí thế kinh khủng, cuồn cuộn khắp cả đỉnh núi nguy nga! Toàn bộ bọn thị vệ trên quảng trường trước điện kinh động, nhao nhao vọt tới trước điện, chờ điều lệnh.

Các tộc lão ở các nơi đại sơn cũng đều liên tiếp bay lên không, phóng tới đỉnh núi.

Bọn hắn đều không rõ tình huống như thế nào, còn tưởng rằng Đường gia phái nhân vật nào đó tới gây sự.

- Tộc trưởng bớt giận!

Hắc bá kiên trì mở cửa lớn ra, khí lãng kinh khủng đập vào mặt, cùng với dào dạt liệt diễm, quét sạch vài trăm mét quảng trường.

- Khương Phàm là bằng hữu của ta, hắn không có ý mạo phạm gia chủ, còn xin gia chủ bớt giận!

Phượng Bảo Nam chịu đựng hỏa diễm mãnh liệt, vọt tới trong điện.

- Biến ra ngoài!

Đáy mắt Kiều Vạn Niên bùng lên cường quang, cuồn cuộn trong liệt diễm đột nhiên xông ra hỏa quang, hóa thành hỏa điểu khủng bố, giương cánh gáy to, đối diện đâm vào trên thân Hắc bá cùng Phượng Bảo Nam.

Sắc mặt Hắc bá kịch biến, kêu thảm bay ra ngoài.

Phượng Bảo Nam toàn thân run rẩy, máu thịt be bét bị đập ra đi, liên tiếp nảy lên mấy chục mét.

- Bảo Nam!

Kiều Linh Vận kêu lên đầy sợ hãi, vội vàng nhào tới, kiểm tra thương thế của Phượng Bảo Nam, cũng khiếp sợ nhìn qua đại điện.

Rốt cuộc tên hỗn đản kia đã nói cái gì mà lại có thể chọc giận phụ thân thành như thế này.

Nàng đã lớn như vậy, còn chưa bao giờ từng thấy phụ thân mất khống chế như vậy.

Ngoài điện, bọn thị vệ liên miên quỳ xuống, sợ hãi khó có thể bình an.

- Xảy ra chuyện gì?

Các tộc lão Kiều gia liên tiếp đuổi tới đỉnh núi.

- Hình như Hắc bá mang theo hài tử trở về. Là Luyện Đan sư Thánh phẩm kia, Hắc bá đã mang về.

- Mới vừa đi đến không bao lâu đi, đột nhiên đã như vậy.

Bọn thị vệ quỳ trên mặt đất, vẻ mặt nghiêm trọng cảnh giác đại điện.

- Một hài tử?

Các tộc lão hai mặt nhìn nhau, bước nhanh đi đến đại điện.

- Đều đứng ở bên ngoài cho ta!

Trong đại điện đột nhiên truyền ra tiếng thét tức giận của Kiều Vạn Niên.

Thanh âm hùng hậu, khí thế dữ dằn.

Các tộc lão tâm cũng không khỏi run lên, liên tiếp ngừng lại.

Bọn thị vệ cẩn thận từng li từng tí trao đổi ánh mắt, đây là thế nào?

Gia chủ trực tiếp quát tháo các tộc lão?

Những tộc lão này đều là trưởng bối của gia chủ, nhân vật tầng cao nhất trong tộc.

- Gia chủ?

Các tộc lão Kiều gia mặc dù đã dừng ở bên ngoài, nhưng vẫn muốn hỏi thăm tình huống.

Kết quả cửa điện ầm ầm đóng lại.

Lần này tất cả mọi người đều ngây ra.

- Xảy ra chuyện gì?

Hai đoạn liệt diễm xông lên đỉnh núi, bên trong đi ra hai bóng người.

Một hùng tráng uy mãnh, bộ ng.ực khuếch trương, dáng dấp hiên ngang. Một phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp khuynh thành.

- Vạn Sơn! Phương Hoa! Mau đi xem một chút đã xảy ra chuyện gì!

Các tộc lão tranh thủ thời gian chào hỏi hai người của Kiều gia, cũng chính là thân đệ đệ của Kiều Vạn Niên, Kiều Vạn Sơn, cùng muội muội Kiều Phương Hoa.

- Ta hỏi đã xảy ra chuyện gì?!

Kiều Vạn Sơn long hành hổ bộ, bước nhanh đi đến đại điện.

- Cái gì cũng không biết, đi xem một chút.

Các tộc lão tranh thủ thời gian thúc giục.

Kiều Vạn Sơn và Kiều Phương Hoa đẩy cửa điện ra, vậy mà không có động được, hai người trao đổi ánh mắt, bỗng nhiên phát lực mới đẩy ra được.

Nhưng hai người mới vừa đi đến, cửa điện lại bị cưỡng ép đóng lại.

- Đại ca, là chúng ta!

- Xảy ra chuyện gì, tiểu tử này là ai?

Kiều Vạn Sơn cùng Kiều Phương Hoa đều rất kinh ngạc, còn tưởng rằng là đại nhân vật nào đó của Đường gia tới, làm sao lại bóp lấy hài tử này, còn để đại ca tức giận đến mặt mũi đều dữ tợn như thế.

Kiều Vạn Niên gắt gao bóp lấy cổ Khương Phàm, cơ hồ muốn đem nghiền nát cổ của hắn:

- Hắn biết Huyền m Đan! Hắn biết tổ tiên!

- Cái gì?

Kiều Vạn Sơn và Kiều Phương Hoa bỗng nhiên biến sắc, khí thế kinh khủng trong chốc lát phá thể mà ra, nhãn thần đều trở nên cực kỳ lăng lệ, giống như hung cầm ác thú đáng sợ, gắt gao tiếp cận Khương Phàm.

Kiều Vạn Niên hung tợn nhìn chằm chằm Khương Phàm:

- Ta cho ngươi một cơ hội, tự ngươi nói! Là ai phái ngươi tới, có mục đích gì! Ngươi cũng có thể không nói, Kiều gia ta có là thủ đoạn, để cho tất cả mọi thứ trong miệng ngươi đều phun ra!