- Ta là Luyện Đan sư.
Khương Phàm giật giật bạch bào của mình.
- Kiều gia mời chào ngươi rồi?
Bọn thị vệ đánh giá hắn.
- Ta không có nhận.
Khương Phàm còn muốn rời khỏi.
- Chậm đã! Chúng ta nói, để cho ngươi đi, ngươi lại đi!
Nam tử nói:
- Ngươi không có nhận lời mời?
- Thật không có.
- Ha ha, ngươi thông minh đấy. Đi theo ta, đến Đường gia chúng ta ở vài ngày.
- Tạ ơn có ý tốt, ta xin nhận.
- Ai có ý tốt! Cùng ta về Đường gia, trước khi Kiều gia kết thúc luyện đan, ngươi thành thật ngốc ở đó cho ta.
Khương Phàm lắc đầu nói:
- Ta chỉ tới đây tùy tiện đi dạo, không muốn xen vào chuyện của các ngươi, cũng không muốn gây chuyện.
Thiếu niên đều chẳng quan tâm phản ứng của hắn, trực tiếp phất tay với thị vệ:
- Mang đi!
Bọn thị vệ đi đến chỗ Khương Phàm:
- Gần đây Luyện Đan sư đi đến hoàng thành chỉ có hai lựa chọn, hoặc là đến Kiều gia, tham gia Trường Sinh đại điển, hoặc là đến chỗ khác, thành thành thật thật đợi. Không có lựa chọn thứ ba.
Khương Phàm bất đắc dĩ, đem mình ăn mặc thành Luyện Đan sư, rốt cuộc lại vẫn không ít đi phiền toái, ai biết lại đâm đầu vào phiền toái.
- Đi thôi, chúng ta đưa ngươi đi đến Đường gia. Nếu ngươi thức thời, có ăn có uống có nữ tử, Nếu ngươi không hiểu chuyện, rất có thể sẽ không ra được khỏi cửa Đường gia.
Một thị vệ đưa tay bắt lấy vai Khương Phàm.
- Thả ta ra.
Khương Phàm nhìn bàn tay trên vai mình.
- Cái gì?
- Thả ta ra!
- Ta không muốn đánh Luyện Đan sư, nhưng ngươi đừng không biết tốt xấu. Theo chúng ta.
Thị vệ không những không buông ra, ngược lại còn dùng sức nắm chặt.
Khương Phàm quay đầu nhìn hắn:
- Buông tay?
- Không thả... A...
Thị vệ vừa muốn mở miệng, Khương Phàm đột nhiên run vai chấn mở hắn, quay người một phát bắt được đầu của hắn, nâng đầu gối hung hăng đánh một kích.
Răng rắc!
Mũi thị vệ liền gãy, máu tươi phun tung toé, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trên con phố dài.
- Ngươi...
Các thị vệ khác bỗng nhiên biến sắc, kinh hãi lui lại hai bước.
Đây là Luyện Đan sư sao?
Nào có Luyện Đan sư tàn bạo như thế!
- Ta không muốn gây chuyện, nhưng ta cũng không sợ chuyện. Các ngươi, đã hiểu ý của ta?
Khương Phàm chỉnh lý lại bạch bào, quay người muốn rời khỏi.
- Ngươi dám tổn thương thị vệ Đường gia?
Các thị vệ khác liên tiếp bừng tỉnh, kích hoạt linh văn, gào thét lao đến Khương Phàm, mênh mông năng lượng mãnh liệt mà ra.
Nhưng, Khương Phàm lại vung ra từng tàn ảnh, trước một bước vọt tới trước mặt bọn hắn, một người một quyền, đánh đến ngực, toàn bộ đều bị đánh bay mấy chục mét.
Nam tử quá sợ hãi:
- Ngươi là Luyện Đan sư? Lừa gạt ai đây! Bắt lại cho ta!
- Hỗn đản, ngươi muốn chết!
Bọn thị vệ liên tiếp đứng lên, ngưng tụ võ pháp, vây khốn Khương Phàm.
Toàn thân Khương Phàm cuồn cuộn liệt diễm, ngưng tụ hỏa dực, phóng lên tận trời, rời khỏi nơi này.
- Đuổi!
Bọn thị vệ tức giận.
- Các ngươi đuổi theo đi. Nhưng nếu Đường Tư Minh có chuyện gì ngoài ý muốn, người nào chịu trách nhiệm?
Hắc bá mang theo Kiều Vi Nhi từ trên xe kéo đi xuống.
Bọn thị vệ liên tiếp dừng lại, sắc mặt rất khó nhìn, nhìn về công tử bọn hắn.
Đường Tư Minh ngăn bọn thị vệ lại, lộ ra một nụ cười, bên trong ánh mắt sáng ngời đều là Kiều Vi Nhi xinh đẹp đáng yêu:
- Hai năm không gặp, Vi Nhi muội muội càng ngày càng xinh đẹp.
- Đường Tư Minh, ngươi ngăn ở nơi này làm gì?
Kiều Vi Nhi ôm tiểu hồ ly, gương mặt xinh đẹp kéo căng ra, hai năm không gặp, gia hỏa này vẫn để cho người khác chán ghét.
- Chờ ngươi đấy, muốn nhìn tiểu muội muội mà ta đã hai năm không gặp một chút, trổ mã đến thế nào.
Đường Tư Minh không chút kiêng kỵ đánh giá Kiều Vi Nhi:
- Có hứng thú, cùng ca ca tìm nơi tâm sự hay không?
- Không hứng thú, tránh ra.
- Hắc hắc, tiểu cô nương như ngươi đây luôn luôn thích nói dối lòng. Đi thôi, ca ca đã an bài tốt một nơi, chỉ có ngươi và ta, cam đoan cho ngươi một đại lễ hoan nghênh khó quên.
- Lưu manh, mau tránh ra, ta muốn về nhà.
- Có phải lưu manh hay không, đến thử qua mới biết được. Ngươi cũng đã mười sáu tuổi, là thời điểm tiếp xúc với nam tử, ca ca ta kinh nghiệm phong phú, cam đoan để cho ngươi dễ chịu.
- Ngươi...
Kiều Vi Nhi xấu hổ.
Trên đường phố đám người hai mặt nhìn nhau, lời này đều nói cửa ra vào?
Tuy nhiên, ngẫm lại thanh danh hoàn khố(*) của Đường Tư Minh, xác thực không có gì hắn không nói được.
(*) Những tên nhà giàu ăn chơi trác tán.
- Đường Tư Minh, ngươi chớ quá mức! Tránh ra!
Hắc bá nhíu mày.
Cái tên hoàn khố này đã vậy còn nói chuyện quá không kiêng kỵ, rất có thể là Đường gia cố ý an bài đến làm bọn hắn buồn nôn.
- Lão gia hỏa, ngươi chỉ là một tên gia nô mà thôi, phách lối cái gì?
Đường Tư Minh khinh thường hừ lạnh, quát tháo thị vệ:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, mang Vi Nhi muội muội đi theo ta.
- Vi Nhi cô nương, mời!
Bọn thị vệ Đường gia lộ ra hung tướng, trực tiếp vây lại.
- Các ngươi còn muốn cướp người?
Kiều Vi Nhi tức giận.
- Đừng để ý đến hắn, chúng ta đi!
Hắc bá không tiện trực tiếp ra tay với tử đệ trực hệ Đường gia, muốn lôi kéo Kiều Vi Nhi trở lại trên xe.
- Còn muốn chạy? Có thể, để Vi Nhi đi theo ta. Nếu không, ta xem các ngươi có dám đè tới trên người ta hay không.
Đường Tư Minh ngửa đầu ôm cánh tay, đứng phía trước xe kéo.
- Ngươi chính là tên vô lại!
Kiều Vi Nhi rất phiền muộn, hai năm không trở về, làm sao mới trở về liền đụng phải tên khốn này.
- Ta là dạng người gì, muội cần xâm nhập vào mới có thể hiểu rõ. Xâm nhập, hắc hắc. Đi theo ta đi.
- Vô sỉ, hỗn đản.
Kiều Vi Nhi đang muốn đi đến xe kéo, tiểu hồ ly bỗng nhiên từ trong ngực nàng nhảy đi xuống, chạy tới trước mặt Đường Tư Minh.
- Tiểu sủng vật của ngươi đều đã đến đây, ngươi còn chờ cái gì?
Đường Tư Minh đưa hai tay nhấc tiểu hồ ly lên.
- Mau trở lại, hắn không phải người tốt.
Kiều Vi Nhi sốt ruột.
- Ta là người tốt, người rất tốt, ngươi nói, đúng không.
Đường Tư Minh nâng tiểu hồ ly đến trước mặt, cười hắc hắc.
Tiểu hồ ly híp mắt nhìn hắn, đột nhiên mở miệng ra to như cái chậu, răng rắc, cắn đầu Đường Tư Minh.