Đan Đại Chí Tôn

Chương 868: Khổng Tước Sơn




Mà, Ly Hỏa Thánh Chủ sẽ ngoan ngoãn thỏa hiệp sao?

Quốc quân Đan quốc có thể trấn được thánh địa sao?

Ly Hỏa thánh địa lại sẽ làm thế nào chống cự quốc quân Đan quốc cùng Khương Hồng Võ?

Nói không chừng, lại sẽ là một trận gió tanh mưa máu.

Lúc này, giọng Tô Thiên Sóc quanh quẩn toàn trường:

- Vĩnh Hằng Thánh Sơn phong bế, chờ mong trăm năm sau lại mở ra!

Tất cả chủ nhân thánh địa cũng đều đi đến phía trước, tuyên bố Vĩnh Hằng Thánh Sơn phong bế với các phương.

Tô Thiên Sóc nhìn chằm chằm xa xa Nhân Hoàng Huyền Nguyệt, không nói thêm nửa câu gì, trực tiếp mang theo bọn người Tô Triệt rời khỏi.

- Phụ hoàng, Tô Thiên Tịch là ai?

Bọn người Tiêu Lạc Lê trèo lên Thượng Thương Thiên Tước, vô cùng không hiểu.

Nhân Hoàng Huyền Nguyệt nhìn qua phương hướng bọn người Tô Thiên Sóc rời khỏi, không có trực tiếp trả lời, mà là lạnh nhạt chất vấn:

- Thu hoạch của các ngươi đâu?

- Chúng ta bị Vô Hồi thánh địa liên tục tính toán...

Tiêu Lạc Sư gian nan mở miệng.

Tiêu Lạc Lê vội vàng nói:

- Phụ hoàng, Khương Phàm của Vô Hồi thánh địa có vấn đề lớn. Nhi thần lấy cảnh giới cửu trọng thiên thúc giục Chu Tước pháp chỉ, lại bị hắn tuỳ tiện bắt lấy, không có thương tổn đến hắn một phân một hào.

Nhân Hoàng thu hồi ánh mắt, lạnh lùng quét mắt nhìn nàng một chút, lại nhìn về phía bọn người Lục Bình Yên.

Lục Bình Yên, Lư Kinh Vĩ, Lăng Thất Tung vội vàng nói:

- Ngàn lần chính xác! Khương Phàm thật là không hề bị tổn thương một sợi tóc nào! Thực lực của hắn mạnh vô cùng, mạnh không thể tưởng tượng nổi!

- Đám đệ tử Vô Hồi thánh địa kia cũng đều có gì đó quái lạ, tạo thành pháp trận vây khốn Vĩnh Hằng Chi Linh, đồng thời còn chống đỡ hai ba mươi người chúng ta liên thủ tấn công mạnh.

Nhân Hoàng lạnh lùng nói:

- Linh văn của hắn là gì?

- Không biết.

- Ngay cả linh văn cũng không biết?

- Thú linh văn loại hỏa điểu, nhưng rất khó phán đoán cụ thể là loại hỏa điểu nào.

Tiêu Lạc Lê liên tưởng qua các loại "Thánh linh văn" hỏa điểu có thể kích phát ra, nhất là loại có được huyết mạch Chu Tước Phượng Hoàng, đều liên lạc không được cùng Khương Phàm.

- Huynh muội các ngươi, về hoàng thành tu dưỡng, chờ sau khi tiến vào Linh Hồn cảnh, trực tiếp đi đến Nam Bộ điều tra Vô Hồi thánh địa, điều tra Khương Phàm.

Nhân Hoàng không có quá mức coi trọng, mà nhìn qua phương hướng Tô Thiên Sóc rời khỏi, đây mới là chuyện hắn cần chú ý.

Chẳng lẽ Tô Thiên Tịch còn chưa chết?

Hay là trước khi Tô Thiên Tịch chết đã để lại thứ gì tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn, bị bọn người Tô Triệt tìm được?

Mặc dù Đại Diễn thánh địa không dám công nhiên tuyên chiến Huyền Nguyệt hoàng triều, nhưng rất có thể sẽ khai thác những phương thức khác, trả thù Huyền Nguyệt hoàng triều.

Nếu như hắn xử lý không đúng, rất có thể sẽ khiến cho Huyền Nguyệt hoàng triều cùng Đại Diễn thánh địa, thậm chí cả liên minh Thánh Địa Tây Bộ chuyển biến xấu.

- Nhi thần lĩnh mệnh.

Tiêu Lạc Lê cùng Tiêu Lạc Sư tự mình trao đổi ánh mắt, đều rất kinh ngạc.

Bọn hắn tổn thất bảy vị thiên kiêu, đây chính là đại sự vô cùng nghiêm trọng, rất có thể tông môn thế tộc các nơi sẽ thừa cơ chỉ trích hoàng thất, nhưng phụ hoàng lại không chút để ý. Đối với Khương Phàm, cũng chỉ là an bài điều tra?

Thế nhưng Khương Phàm đã tiếp nhận Chu Tước pháp chỉ của bọn hắn cơ mà?!

Tô Thiên Tịch là ai? Trả thù lại là chuyện gì?

Thương Huyền, Bắc Bộ!

Khương Phàm dựa theo linh vũ chỉ dẫn, bôn ba hơn hai trăm ngàn dặm, rốt cuộc cũng đi tới điểm cần đến.

Là một dãy núi rộng lớn.

- Chính là chỗ này?

Khương Phàm nhìn về phương xa, núi non chập chùng, giống như đại dương mênh mông, vô cùng rung động.

Đặc điểm rõ rệt nhất chính là núi cao đặc biệt nhiều, thẳng vào mây xanh, bao la hùng vĩ.

- Vẫn là thế giới bên ngoài đặc sắc.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu chở Khương Phàm bay lượn giữa bầu trời.

Trong khoảng thời gian này mặc dù nó làm lao động tay chân cho Khương Phàm, nhưng là chim, cảm giác điên cuồng lao vùn vụt hơn hai trăm ngàn dặm thật sự là quá sung sướng.

Trên đường đi, gặp được rừng mưa mênh mông, thảo nguyên bằng phẳng, còn có sa mạc nóng bức.

Nhìn thấy thành trì nguy nga, thôn trấn yên tĩnh, còn gặp được tông môn giống như tiên cảnh. Gặp được thương đội lao vụt, gặp được con người náo nhiệt, còn gặp được vương quốc hoàng triều chinh chiến.

Đất trời bao la, thế giới đặc sắc.

Giọng Khổng Tước Ngũ Sắc vang lên trong ý thức Khương Phàm:

- Đem đồ buông xuống, quay người rời khỏi. Chỉ cần ngàn dặm ngươi không quay đầu lại, hai cây linh vũ liền sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, chừng nào ngươi cần thì dùng đến nó.

- Nơi này là nơi nào? Được rồi, coi như ta chưa nói.

Khương Phàm đem trứng ngọc trong thanh đồng tiểu tháp phóng tới trong tán cây trước mặt, phân phó tặc điểu rời khỏi.

Trứng ngọc dần dần tỏa ra ánh sáng rực rỡ, càng ngày càng sáng tỏ, giống như là một mặt trời nhỏ, nở rộ tại tán cây.

Rất nhiều Linh Cầm, mãnh thú đều bị hấp dẫn, nhưng lại đều không dám tới gần.

Khí tức này đối với bọn chúng mà nói tựa như là chủng cấm kỵ.

Sau đó không lâu, sâu trong mây mù xa xôi, một con Khổng Tước tôn quý xuất hiện, ánh sáng ngũ sắc chiếu thấu đất trời, tản ra uy thế kinh khủng.

Giống như là Yêu Vương đi tuần, những nơi đi qua, tất cả Linh Cầm, mãnh thú đều nhao nhao quỳ lạy.

Khổng Tước đi đến tán cây, xoát lên tia sáng ngũ sắc, đem trứng ngọc bắt được ở không trung.

Trứng ngọc tăng vọt ánh sáng, ngưng tụ ra hư ảnh Khổng Tước Ngũ Sắc tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn kia.

- Đây là con của ta, huyết mạch thuần chính.

Khổng Tước nơi xa tới tiếp được trứng ngọc:

- Tại sao lại muốn đưa ra đây?

- Vạn Linh Huyết Thụ trùng sinh tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn, bị Di Lạc cổ địa đoạt được, hiện đã bị mang ra khỏi Vĩnh Hằng Thánh Sơn.

- Vạn Linh Huyết Thụ? Vì sao không ngăn cản!

- Đám ngu xuẩn Vĩnh Hằng Thánh Sơn kia làm thỏa hiệp. Di Lạc cổ địa bày ra tư thái liều chết bảo vệ, Yêu tộc Thánh Sơn không muốn bởi vì chuyện này mà khai chiến nữa, cho nên cuối cùng quyết định Thánh Sơn đem Vạn Linh Huyết Thụ ném tới bên ngoài, để Yêu tộc bên ngoài phụ trách xử lý.

- Tuy nhiên, Di Lạc cổ địa lại như có mưu đồ khác, trước khi có được Vạn Linh Huyết Thụ, bọn hắn đã chuẩn bị đem các loại chí bảo trấn tộc như Hư Thiên Kính, Hồ Lô Càn Khôn, Trường Sinh Đao đưa cho các tộc nhân rời khỏi.