Đan Đại Chí Tôn

Chương 855: Chuẩn bị rút lui




Gần như đồng thời, thế công cường đại đến từ bọn người Tô Triệt liên tiếp giáng lâm, hung hăng đụng vào. Như sóng dữ vỗ bờ, lập tức nổ lên năng lượng đầy trời.

Đại địa oanh minh, dãy núi lay động, thanh thế rung động.

Đại Hoang Tù Thiên Trận oanh động kịch liệt, suýt chút nữa liền muốn làm trận chôn vùi.

- Tịch Nhan, phối hợp ta!

Dạ An Nhiên bay loạn tóc dài, ánh mắt sáng ngời, giống như Tinh Linh Tự Nhiên, ra lệnh cho Ngũ Hành.

Dạ An Nhiên ngồi đối diện Tịch Nhan mở ra Đại Hoang U Linh Ấn.

Ý thức hải của nàng nở rộ cường quang, lực lượng ý niệm vô hình trùng kích Dạ An Nhiên, cũng ảnh hưởng đến bọn người Khương Phàm.

Giờ khắc này, không chỉ có năng lượng kết nối lẫn nhau, ngay cả ý thức linh hồn đều sinh ra cộng minh.

Ý thức của bọn hắn rung động kịch liệt, trong chớp mắt cứ như toàn bộ thế giới cũng không còn tồn tại, mà bọn hắn đang đặt mình vào bên trong một chỗ không gian thần bí.

Nơi này sáng chói, nơi này tĩnh mịch an nhàn.

Dạ An Nhiên cùng Tịch Nhan ngồi đối diện nhau, bọn người Khương Phàm liền vờn ở xung quanh.

Phía ngoài bọn hắn rõ ràng cách nhau vài trăm mét, nhưng trong không gian thần bí bọn hắn lại đang bên cạnh nhau.

Đây chính là hình thức ban đầu chân chính của Đại Hoang Tù Thiên Trận.

Ngoại bộ, Ngũ Hành xâu chuỗi. Nội bộ, linh hồn giao hòa.

Ầm ầm...

Giờ khắc này, năng lượng bốn người Khương Phàm, Tiêu Phượng Ngô ở xung quanh bỗng nhiên tăng vọt mấy lần, thanh thế cường đại, nhanh chóng ngưng tụ lại vòng xoáy mênh mông, hấp thu năng lượng giữa đất trời.

Giữa thiên địa, dãy núi rừng rậm, trong phạm vi mấy chục dặm, toàn bộ uy lực Ngũ Hành nhận dẫn dắt.

Mặc dù bên trong Tù Thiên Trận thiếu khuyết Đại Hoang Diễn Thiên Ấn, nhưng Dạ An Nhiên đã khống chế Ngũ Hành, cho nên phù văn "Mộc hệ" trong pháp trận cũng đang phát uy.

Bên trong phạm vi mấy ngàn mét, núi cao tan rã, đại địa khô kiệt, năng lượng không ngừng liên tục bay lên không, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên rót vào trong vòng xoáy của bọn hắn.

Bình chướng tăng vọt uy thế, tầng tầng gia cố!

Ánh sáng hừng hực, chiếu rọi dãy núi!

Phía ngoài rừng rậm đang sụp đổ, trong pháp trận lại hoàn toàn tương phản.

Các hệ năng lượng giao hội, nồng đậm như mây mù, lại cũng không mơ hồ, ngược lại là liên tiếp hiện ra hình ảnh kỳ lạ. Như thời khắc Hỗn Độn chưa mở, thế giới đang diễn biến.

Bọn người Tô Triệt liên tiếp đuổi tới, lại đều rung động với hình ảnh trước mặt, càng hồi hộp với năng lượng ở bên trong.

- Đây là pháp trận gì?

- Bọn hắn đang thôn phệ năng lượng thiên địa?

- Dạ An Nhiên có thể khống chế lực lượng Ngũ Hành, đây là đang dùng bọn người Khương Phàm kết nối năng lượng, bố trí Ngũ Hành không gian.

- Giống như không chỉ đơn giản là Ngũ Hành không gian như vậy, năng lượng bên trong quá kinh khủng.

Bọn người Tiêu Lạc Lê ngoài ý muốn mà chấn kinh, bỗng nhiên cảm giác có một số đánh giá thấp thực lực của thánh địa.

- Đều thất thần làm gì, đánh đi!

Tiêu Lạc Sư đột nhiên gào thét, nhấc lên lôi hỏa, va chạm bình chướng.

Cường giả các nơi liên tiếp bừng tỉnh, có người bay lên không, có người rút lui về phía sau, đều liên tiếp ngưng tụ lại võ pháp mạnh nhất của riêng mình, triển khai oanh kích tới pháp trận khổng lồ.

Ba mươi người liên thủ phóng thích, lập tức rung chuyển Đại Hoang Tù Thiên Trận.

Khí huyết bọn người Khương Phàm sôi trào, sắc mặt đều nhanh chóng tái nhợt. Nhưng năng lượng Đại Hoang Ấn đang thức tỉnh, vòng xoáy xung quanh bọn họ càng ngày càng mãnh liệt, năng lượng không ngừng liên tục bao phủ bọn hắn.

Lúc này, chuyện kỳ diệu xuất hiện.

Thân thể bọn họ lại hiện ra đường vân chói mắt, ngưng tụ về linh văn chỗ, như muốn cùng linh văn cùng tồn tại.

Bọn hắn lập tức cảnh giác, linh văn đối với bất kỳ võ giả nào mà nói đều là tượng trưng cho hết thảy mọi thứ, nếu có cái gì ngoài ý muốn thì sẽ ảnh hưởng đến tu luyện Võ Đạo, ảnh hưởng đến vận mệnh.

- Tập trung lực chú ý.

Tịch Nhan quát tháo, lấy uy lực linh hồn cưỡng ép dẫn dắt ý thức của bọn hắn trở lại Đại Hoang Tù Thiên Trận.

Pháp trận trong không gian, các hệ năng lượng điên cuồng xen lẫn, toàn lực kiềm chế Thẩm Minh Thu đã điên cuồng.

Lâm Nam, Hàn Ngạo, còn có tiểu Kim hầu đang liên thủ chặn đánh.

Rốt cuộc Thẩm Minh Thu cũng luống cuống, hắn phóng tới bốn chỗ, làm thế nào cũng đều xông không ra khỏi không gian hỗn loạn năng lượng này. Thật giống như bản thân đã rơi xuống trong một bức tranh thần bí nào đó, các cảnh tượng tùy ý hiện lên.

Hắn tiếp tục thiêu đốt khí tức sinh mệnh, đổi lấy tốc độ cực hạn, muốn ám sát bọn người Lâm Nam, nhưng dù sao tại thời khắc mấu chốt vẫn bị năng lượng cường đại ngăn cản.

Oanh!

Năng lượng phía trước bỗng nhiên hội tụ, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ kịch liệt xen lẫn, hóa thành chiến binh, nhấc lên mênh mông năng lượng, đánh về phía Thẩm Minh Thu.

Uy thế kia khủng bố lại quỷ dị, cứ như cả thế giới đang gầm thét, như Thiên Thần đang múa bút tại không gian mênh mông này, muốn hủy diệt hắn.

Sự kiêu ngạo của Thẩm Minh Thu đã không còn sót lại chút gì, hắn cực lực chạy trốn, kết quả cảnh tượng xung quanh lại thay đổi, thay đổi cả phương hướng hắn di chuyển, rõ ràng là đang chạy trốn về phía trước, lại không thể tưởng tượng nổi bất chợt đón lấy trọng quyền đụng tới.

Răng rắc!

Hài cốt vỡ vụn, máu tươi phun tung toé.

Thẩm Minh Thu kêu thảm bay ra ngoài.

Hàn Ngạo từ trên trời giáng xuống, long dực như đao, chặt đứt bàn tay phải của Thẩm Minh Thu.

- Aaa…!

Thẩm Minh Thu dùng sức bắt lấy cổ tay phải, trong mắt đều là hoảng sợ, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.

Tiểu Kim hầu ngang nhiên giết tới, Đồ Đằng Trụ nổi lên cường quang, uy thế trong mấy ngắn ngủi đã tiếp tục tăng vọt, tàn nhẫn đánh vào khoang bụng hắn.

Lực bộc phát kinh khủng nổ tung trong nháy mắt.

Nội tạng Thẩm Minh Thu vỡ vụn, xương lưng bị bẻ gãy, nằm ngang bay ra mấy trăm mét bên ngoài.

Vĩnh Hằng Chi Linh tránh thoát khỏi "Tử thủ" đang nắm lấy nó, lập tức chạy trốn về nơi xa, tốc độ thật nhanh.

- Bắt lấy nó!

Lâm Nam theo sát đuổi theo.

Ngũ Hành không gian lấp lóe cường quang, năng lượng lao nhanh, dưới sự khống chế của Dạ An Nhiên từ bốn phương tám hướng triển khai chặn đánh.

Vĩnh Hằng Chi Linh bối rối chạy trốn, cuối cùng lại vọt tới phía Khương Phàm.

Khương Phàm hâm mộ mở mắt, giương tay vồ một cái.

Vĩnh Hằng Chi Linh không có né tránh, nó trực tiếp nhảy tới trên tay hắn.

Khương Phàm nao nao, nhưng ý thức lập tức liên hợp cùng bọn người Tịch Nhan:

- Chuẩn bị rút lui!