Lư Kinh Vĩ kích động, Vĩnh Hằng Thánh không hổ là bí cảnh trong truyền thuyết, liên tiếp xuất hiện bí cảnh.
- Khương Phàm thì sao?
Lăng Thất Tung khẽ nhíu mày, hắn còn trông cậy vào tên điên Khương Phàm kia hại chết đám gia hỏa kia đây.
- Còn lo Khương Phàm cái gì, tìm bảo bối trước lại nói!
- Đúng vậy, không phải lo Khương Phàm ở đâu, đại hoàng triều Huyền Nguyệt muốn lộng chết một người nào đó, có cái gì khó.
- Khoảng cách Vĩnh Hằng Thánh Sơn đóng lại chỉ còn hơn hai mươi ngày, khó có được lại có trọng bảo xuất thế, có cái gì phải do dự.
Những kẻ kêu gào chính là các đệ tử, tán tu mà Tiêu Lạc Lê triệu tập những ngày này, tất cả đều là cửu trọng thiên.
Hết thảy bảy người, trong đó một thánh văn!
- Nếu không, đi qua nhìn trước?
Lục Bình Yên rất chờ mong, cũng có một chút cấp bách.
Tiến đến đều đã hơn hai tháng, mặc dù có phát hiện chút bảo bối, nhưng một mực không có tìm được thứ đặc biệt hài lòng. Tại luyện binh tràng dưới mặt đất thật vất vả mới tìm tới một kiện Thái m đồ đằng, kết quả thuộc về Tiêu Lạc Lê.
- Các ngươi từ từ thương lượng, chúng ta sẽ rời khỏi.
Đỉnh núi còn có một đám người đến từ Linh Kiếp thánh địa, liên minh Thánh Địa Nam Bộ!
- Các vị, cáo từ!
Sau khi Triệu Thắng chắp tay, hắn mang theo bọn người Thái Long, Nghiêm Sâm rời khỏi.
- Chờ một chút!
Tiêu Lạc Lê gọi bọn họ lại.
Triệu Thắng nói:
- Còn có chuyện gì? Hiểu biết của chúng ta đối với Vô Hồi thánh địa không có nhiều như các ngươi tưởng tượng, những gì nên nói đều đã nói rồi.
Tiêu Lạc Lê nói:
- Lại cùng các vị xác định một chút, Khương Phàm và Dạ An Nhiên là đồng môn, Dạ An Nhiên từng cứu hắn ra khỏi Bạch Hổ quan?
- Không sai! Tuy ban đầu Khương Phàm là con nuôi của tiểu vương cứ điểm hoàng triều, nhưng lúc ấy gia tộc bọn họ gặp phải biến cố, suýt chút nữa diệt môn. Nếu như không phải Dạ An Nhiên ra tay, hắn sớm chết ở nơi đó. Cũng chính là Dạ An Nhiên đưa hắn đến La Phù, mới có hắn các cơ duyên sau này.
- Tịch Nhan và Khương Phàm có tình cảm sao?
- Ha ha, Dạ An Nhiên đối với Khương Phàm có ân cứu mạng. Khương Phàm đối với Tịch Nhan lại có ân cứu mạng. Lúc ấy Tịch Nhan bị tông môn phế bỏ, là Khương Phàm nhặt nàng đi, lại chữa trị kinh mạch cho nàng, lại còn giúp nàng thăng hoa linh văn, lúc ấy Tịch Nhan bị Ly Hỏa thánh địa mang đi, vậy mà tên điên Khương Phàm kia lại dìm nước thánh địa.
Sau khi bọn người Triệu Thắng biết được thủ phạm "Dìm nước Ly Hỏa" là Khương Phàm, đã hiểu rõ tình huống hắn, cho nên nên biết xem như đều biết.
Tiêu Lạc Sư nói:
- Những người khác thì sao, các ngươi thật không hiểu rõ?
Triệu Thắng lắc đầu:
- Ngươi muốn hiểu rõ chính là bọn hắn có liên quan gì đặc biệt đối với Khương Phàm, cái này chúng ta thật không thể trả lời.
- Các ngươi có biết những kẻ này rốt cuộc muốn làm gì hay không?
Thái Long khẽ nhíu mày.
Là thánh địa Nam Bộ, bọn hắn cùng Huyền Nguyệt hoàng triều Tây Bộ không hề có quen biết gì, nhưng sau khi Tiêu Lạc Lê gặp được bọn hắn vậy mà lại chủ động ngăn lại, còn nghe ngóng tình huống Khương Phàm. Trong này khẳng định có vấn đề gì đó.
Chẳng lẽ cũng bởi vì Khương Phàm ở bên ngoài làm bị thương Thẩm Hoành Đồ, Huyền Nguyệt hoàng triều muốn trả thù?
Không đến mức hẹp hòi như vậy chứ?
- Các vị, cảm tạ các ngươi thẳng thắn, mời đi.
Tiêu Lạc Sư đưa tay ra hiệu rời khỏi.
- Ta mặc kệ các ngươi và Khương Phàm có cái gì khúc mắc, nhưng khuyên các ngươi tốt nhất đừng có ý đồ gì với hắn, hắn so với các ngươi tưởng tượng thì hung ác hơn rất nhiều! Trong đầu của hắn không có bất kỳ khái niệm đẳng cấp gì, nếu như chọc tới hắn, hắn sẽ không quản ngươi là ai. Nên ra tay sẽ ra tay, nên giết... sẽ giết!
Thái Long cảnh cáo một câu, sau đó bước nhanh đuổi theo Triệu Thắng:
- Sư huynh, ngươi không nên nói nhiều như vậy.
Triệu Thắng nói:
- Chỉ là nói chút chuyện không đau không ngứa, có vấn đề gì không?
Thái Long cau mày:
- Huynh nói không có vấn đề, nhưng ta cảm giác Huyền Nguyệt hoàng triều có vấn đề.
Nghiêm Sâm hừ lạnh:
- Hoàng triều có thể có vấn đề gì, bọn hắn còn dám trực tiếp ra tay với Vô Hồi thánh địa sao? Bọn hắn là hoàng triều, là hoàng tộc! Coi như bọn hắn thật muốn không để ý mặt mũi thu thập Khương Phàm, đó cũng là Khương Phàm đã làm chuyện khiến bọn hắn căm phẫn. Tuy nhiên...
- Tuy nhiên cái gì?
- Ha ha, ngươi không có chú ý tới sắc mặt đám người Huyền Nguyệt hoàng triều kia sao? Chỉ cần nhắc đến hai chữ Khương Phàm này, sắc mặt của bọn hắn liền vô cùng khó coi.
- Cũng là bởi vì như thế, chúng ta nói nhiều liền có khả năng gây họa.
- Gây họa? Chúng ta nói mấy câu đã gây họa rồi? Thái Long, ta thật có chút không nhìn rõ ngươi, hình như ngươi đối với tên điên Khương Phàm kia rất có hảo cảm?
Thái Long lắc đầu, không có cùng hắn so đo.
…
Lư Kinh Vĩ đưa ánh mắt mong đợi nhìn Tiêu Lạc Lê.
- Chúng ta tiếp tục tìm bọn người Khương Phàm, hay là đến phía trước nhìn?
Những người khác liên tiếp nhìn về phía nơi xa.
Dù sao Thánh Sơn chẳng mấy chốc sẽ đóng lại, rất khó gặp lại được cơ duyên đặc biệt.
Tiêu Lạc Lê nói:
- Chúng ta tới trước phía trước nhìn. Nếu có cơ duyên, liên thủ hành động, sau khi cướp được theo tình huống mà phân chia.
- Tốt!
Tinh thần đám người đại chấn, mười lăm người liên thủ lại, hẳn là sẽ có thu hoạch lớn.
- Nhưng, nơi đó rất oanh động, cũng có khả năng sẽ hấp Khương Phàm và bọn người Tô Triệt theo. Nếu quả như thật gặp được, trước tiên phải giải quyết bọn hắn, suy nghĩ thêm Linh Bảo sau. Mặc dù chúng ta ít người, nhưng thực lực Vô Hồi thánh địa rất yếu, trừ Khương Phàm là cửu trọng thiên ra, những tên còn lại đều là thất trọng thiên, hình như còn có lục trọng thiên. Mà Đại Diễn thánh địa cần cố kỵ cũng chỉ có mấy tên như vậy.
- Ta an bài hành động trước. Nếu quả như thật gặp được, cứ dựa theo an bài mà hành động, đừng loạn cả một đoàn. Ta tự mình thu thập Khương Phàm.