Đan Đại Chí Tôn

Chương 834




- Loại tình huống thứ hai, bọn chúng tại thời kì nào đó, lựa chọn bản thân phong ấn, đem lực lượng cùng ý thức đều phong ấn ở trong sâu nhất. Nói cách khác, Thần Binh không chết, chỉ là đang ngủ say.

- Nếu như là loại đầu tiên, chỉ cần ai có thể dung hợp nó, liền sẽ trở thành chủ nhân chân chính của Thần Binh. Nhưng chất liệu Thần Binh lại rất đặc biệt, muốn dung hợp nó sẽ có nguy hiểm lớn, có thể phát huy ra bao nhiêu uy lực, cũng không xác định được.

- Nếu như là tình huống thứ hai, ai khống chế được nó, người đó sẽ tùy thời đánh thức lại linh trí ngủ say bên trong, mà Thần Binh sau khi tỉnh lại sẽ làm ra phản ứng gì, càng khó đoán trước được.

Sau khi Khương Phàm nói xong, nhìn về bọn người Lâm Nam ở trước mặt:

- Năm kiện binh khí này rất đặc biệt, trực tiếp ném đi hoặc để đó không dùng, đều có chút đáng tiếc, nhưng nếu như muốn có được, liền có thể đứng trước nguy hiểm tính mạng, tương đương với cược mệnh.

Tất cả mọi người khẽ nhíu mày, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.

Dựa theo những gì Khương Phàm nói, đây đúng là siêu cấp cơ duyên, cơ duyên hoàn toàn thay đổi được vận mệnh.

Nhưng muốn dung hợp, cái giá quá lớn.

Nếu như Thần Binh không chết liền có thể tùy thời uy hiếp tính mạng của bọn hắn.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu kinh ngạc nhìn Khương Phàm, đây là từ chỗ nào lấy ra một bẫy lý luận lớn như thế, không phải nói đã không thể dùng sao?

- Ta thử một chút?

Tiêu Phượng Ngô chần chờ chụp vào chiến kích màu đen.

- Chờ một chút, ngươi không được.

Khương Phàm ngăn lại hắn.

- Vì sao?

- Ngươi có Đại Hoang Ấn, tương lai còn phải trấn áp Đại Hoang, ngươi không thể mạo hiểm như vậy.

Thương Hàn Nguyệt cùng Cơ Lăng Huyên đang do dự ra tay đều lắc đầu từ bỏ.

Bọn hắn cũng còn sứ mệnh phải gánh vác, không thể nào tuỳ tiện nếm thử loại đồ tồn tại biến cố lại cực kỳ nguy hiểm này.

Hàn Ngạo khẽ nhíu mày, nắm lấy Long Đao, nhưng đúng vào lúc này, Đao Hoàng cũng cuốn lấy Long Đao, một người một thú vô ý thức ngẩng đầu nhìn về nhau.

- Ta muốn chuôi Long Đao này!

Mặc dù trong lòng Hàn Ngạo có lo lắng, nhưng thái độ rất kiên quyết.

- Ngươi xác định?

Khương Phàm lo lắng cũng không hề kém so với Hàn Ngạo.

Dù sao cũng không ai rõ ràng rốt cuộc tình huống Thần Binh là như thế nào, có khả năng sẽ tạo thành tựu cho Hàn Ngạo, trở thành rồng trong loài người, vua trong loài rồng. Cũng có thể là hại Hàn Ngạo, để hắn bỏ ra tính mệnh, thậm chí trở thành con rối.

- Ta chỉ biết là nếu như từ bỏ, tương lai khẳng định sẽ hối hận.

Hàn Ngạo dứt khoát gật đầu.

Tính tình hắn cao ngạo, không cho phép mình lạc hậu hơn người khác.

Bây giờ Dạ An Nhiên, Khương Phàm dần dần phát ra tài năng, đồng thời tiếp quản Đại Hoang Ấn, nếu như mình không có cơ duyên đặc biệt, chỉ sợ rất khó siêu việt hơn bọn hắn.

Cho nên... Hắn muốn buông tay đánh cược một lần!

Thua, hắn nhận!

Thành công, hắn sẽ triệt để nghịch chuyển vận mệnh.

Đao Hoàng không cùng Hàn Ngạo tranh đoạt, mà là quấn lên hỏa thương trước mặt, nhẹ gật đầu với Khương Phàm.

Khương Phàm khẽ nhíu mày:

- Ngươi cũng đã suy nghĩ kỹ?

Đao Hoàng rất kiên quyết gật đầu.

Nó cũng đã nhận ra mình đang rớt lại phía sau, không phải mình không đủ mạnh, mà là bọn người Khương Phàm càng ngày càng mạnh hơn, nó cần thay đổi, cần thay đổi đặc biệt.

Khương Phàm hơi do dự, gật đầu nói:

- Nó là của ngươi! Ừm... Xem ra vẫn nên cho ngươi một cái tên thích hợp, thương binh. Đưa cái họ, Khương. Từ nay về sau, ngươi tên Khương Binh.

Dạ An Nhiên thực sự chịu không được cái tên Khương Phàm đặt:

- Gọi Khương Bân đi. Văn võ bân. So với tên Binh của ngươi thì êm tai hơn.

Khương Phàm ngượng ngùng cười nói:

- Vậy thì Khương Bân.

Tiêu Phượng Ngô nhìn phù văn ảm đạm trên mặt cổ kiếm, thầm nói:

- Không biết cầm thú có nguyện ý liều lĩnh tràng phiêu lưu này hay không.

Khương Phàm nhìn về phía tiểu Kim hầu.

Tiểu Kim hầu lắc đầu, Đồ Đằng Trụ đã đủ, không cần lại bất chấp nguy hiểm.

Lâm Nam nhìn chiến kích một chút, lắc đầu, sát tính quá nặng, chỉ nhìn vài lần liền có cảm giác đau đớn.

Lại nhìn tấm chắn cao như núi, cũng không có hứng thú gì.

Cuối cùng Lâm Nam nói với Khương Phàm:

- Ta không mạo hiểm.

- Vậy ta thu lại trước, chờ trở lại thánh địa các ngươi lại nghiên cứu.

Khương Phàm thu sạch năm kiện binh khí vào thanh đồng tiểu tháp, cũng may thanh đồng tiểu tháp có thể chịu được trọng lượng binh khí, đổi thành vũ khí Không Gian khác rất có thể đã bị trực tiếp đè sập.

- Cảnh giới ngươi làm sao đã đến cửu trọng thiên rồi?

Tâm tình Hàn Ngạo rất tốt, mới từ Ngũ Hành không gian đi ra, lại lấy được một thanh Long Đao, lần đến Thánh Sơn này quá đáng giá, xa so với kỳ vọng của hắn gấp trăm nghìn lần.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu cười hắc hắc nói:

- Sau khi hạ dược cho lão đầu, từ chỗ lão đầu kia cướp được bảo bối. Ta một nửa, hắn một nửa.

- Chuyện này có thể bỏ qua sao?

Khương Phàm rất bất đắc dĩ.

- Ta ngược lại thật ra muốn đi qua, nhưng thật làm khó dễ.

- Ha ha, lão đầu nhi kia lại là người của Đại Diễn thánh địa trăm năm trước bị vây ở chỗ này, bây giờ người của Đại Diễn thánh địa cũng biết, ha ha.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu mừng như điên.

Khương Phàm dở khóc dở cười:

- Đại Diễn thánh địa thỉnh cầu chúng ta phối hợp hành động một trận.

- Hành động gì?

- Vây bắt Huyền Nguyệt hoàng thất.



Bọn người Tô Triệt dốc lòng bế quan trong sơn động mười ngày, hưởng dụng linh quả bảo dược phi phàm, được Tô Thiên Tịch chỉ đạo.

Sau mười ngày, thu hoạch không ít.

Có người tăng cường thể chất, có người phát triển khí hải, có người còn tăng lên lực lượng linh văn.

Thực lực tổng hợp, tăng lên trọn vẹn gấp đôi.

Mười ngày sau, bọn hắn tạm biệt Tô Thiên Tịch.

- Nơi này có phong thư, giao cho phụ thân ngươi. Đừng lại nhớ mong ta. Ta có thể nhìn thấy các ngươi tới đây, biết được thánh địa cũng đều mạnh khỏe, ta đã không có gì phải tiếc nuối nữa.

Thời điểm Tô Thiên Tịch biết Tiêu Thánh Hùng đã được tôn làm Nhân Hoàng, liền biết mình nên buông tay.

Nếu muốn thả tay thì phải thả triệt để.

Hắn rất thản nhiên đem một cái dùng vỏ cây quấn quanh da thú giao cho Tô Triệt.