Đan Đại Chí Tôn

Chương 829




Tư chất kém, lại trọng tình, còn hết lần này tới lần khác ở vào thời kỳ u mê.

Dạ An Nhiên nói:

- Ta có lo lắng, cũng có trách nhiệm.

Nàng cảm mến Khương Phàm, cũng nhớ mong Vô Hồi thánh địa.

Mặc dù nàng tiếp xúc với Thánh Chủ chỉ trong thời gian ngắn, nhưng người lại đem tất cả hi vọng đều ký thác vào trên người nàng. Nàng hoàn toàn có thể liều lĩnh, ở lại truy tìm Võ Đạo, nhưng hi vọng mà Vô Hồi thánh địa muốn trấn áp vực sâu hắc ám liền sẽ tan vỡ.

Đó không chỉ có liên quan đến một thánh địa, còn có Đại Hoang, La Phù, ức vạn sinh linh.

Nàng không thể ích kỷ như vậy, không thể tuyệt tình như vậy.

Ngũ Hành Thụ nói:

- Hài tử, tương lai ngươi có thể sẽ hối hận.

- Cuộc đời của ta, không chỉ có Võ Đạo. Cuộc đời của ta, cũng không thần phục ở Võ Đạo.

Dạ An Nhiên ngẩng đầu, nghênh tiếp đôi mắt Ngũ Hành Thần Thụ.

Nàng khát vọng Võ Đạo, nhưng sẽ không trở thành con rối của Võ Đạo.

Nàng khát vọng sinh mệnh, không chỉ có Võ Đạo, còn có tình cảm, còn có thủ vững, còn có từ bỏ, còn có cực khổ, còn có chờ mong.

Coi như tương lai hối hận, cũng sẽ không oán trách!

Ngũ Hành Thụ yên lặng chăm chú nhìn Dạ An Nhiên thật lâu, muốn từ ánh mắt của nàng nhìn ra cái gì đó.

Dạ An Nhiên thản nhiên nhận lấy sự nhìn nhận của Ngũ Hành Thụ.

Nàng chỉ là nhìn rất an tĩnh rất yếu đuối.

Từ nhỏ trải qua, đã sớm để nàng luyện thành kiên nghị, dũng cảm, còn có chủ kiến.

Thật lâu...

Ngũ Hành Thụ nói:

- Nếu như ngươi nhất định phải kiên trì, ta có thể thả ngươi rời khỏi.

Dạ An Nhiên đi về phía trước.

- Cảm tạ ngài thành toàn. Mặc dù ở mọi vấn đề ta cũng không bằng ngài kỳ vọng, nhưng xin ngài tin tưởng ta, ta chắc chắn sẽ dốc hết có khả năng, diễn dịch Thế giới Ngũ Hành, mang cho ngài kết quả không giống với quá khứ.

Ngũ Hành Thụ phóng thích lên mênh mông năng lượng Ngũ Hành, bao phủ Dạ An Nhiên:

- Trước tiên ta sẽ cho thức tỉnh tiềm lực Hạt giống Ngũ Hành lại, cho ngươi thêm diễn dịch ảo diệu Ngũ Hành chân chính. Đây không phải võ pháp, tương lai ngươi càng không cần võ pháp. Chú ý cảm nhận.

Khi thú triều phía ngoài oanh liệt xông xuống đáy hồ, ánh sáng hừng hực đột nhiên biến mất, mênh mông năng lượng cũng theo đó tản ra.

Thế giới Ngũ Hành, cùng bên ngoài chặt đứt liên hệ.

- Liên hệ đã biến mất!

Khương Phàm đang cẩn thận cảm nhận được khí tức Đại Hoang Ấn ở sâu trong đáy hồ, kết quả đột nhiên gãy mất.

Theo ánh sáng cùng năng lượng biến mất, hoàn toàn mất đi liên hệ.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu há miệng ra:

- Chết rồi? Bị đại yêu nào ăn rồi sao?

- Im miệng!!

Khương Phàm lặp đi lặp lại cảm nhận, nhưng loại liên hệ kỳ diệu kia đã hoàn toàn biến mất thật.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu duy trì bộ dáng hồ ly, nằm nhoài trên vai Khương Phàm nhìn qua phương hướng nguồn sáng biến mất.

Ánh sáng bị dập tắt, liên hệ liền gãy mất, chẳng lẽ đám bạn của Khương Phàm kia là xông vào đầu nguồn ánh sáng rồi?

Khương Phàm cũng đang hoài nghi:

- Bọn họ hẳn là đã xông vào bí cảnh nào đó.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu thúc giục:

- Mau tìm đi, nói không chừng giống luyện binh tràng chúng ta đã phát hiện dưới mặt đất.

- Chỉ mong là cơ duyên, mà không phải nguy hiểm.

Khương Phàm tiếp tục lặn xuống.

Mặc dù ánh sáng đã biến mất, nhưng thú triều vẫn còn hội tụ ở nơi này. Bọn chúng từ bốn phương tám hướng chạy đến đáy hồ, tìm kiếm lấy đầu nguồn ánh sáng biến mất.

Xao động!

Hỗn loạn!

Nhưng, bất luận như thế nào tìm kiếm, đều không có phát hiện bất cứ di tích gì hay hoặc là lối vào nào cả.

Một ngày... Hai ngày... Năm ngày... Sáu ngày...

Linh Cầm đã rời khỏi đáy hồ trước.

Sau tám ngày, Thủy Thú cũng thành bầy rời khỏi.

Cuối cùng đáy hồ hắc ám giá lạnh chỉ còn lại có Khương Phàm còn đang cẩn thận thăm dò.

- Phía dưới khẳng định đã ẩn giấu đi cái gì đó!

Khương Phàm quan sát đáy hồ đen kịt, vẻ mặt nghiêm trọng.

Vị trí bây giờ, đại khái là cách mặt hồ hai ngàn mét, thân thể đang gánh chịu áp bách to lớn, nếu như còn muốn hướng xuống, chỉ sợ là có nguy hiểm.

- Phía dưới rất sâu, nghe nói kết nối với hư không vô tận. Đừng nói là ngươi, liền ngay cả Thái Thản Cự Mãng có thể xông xuống nhiều nhất năm ngàn mét. Đám bạn kia của ngươi, hoặc là bị Yêu thú ăn, hoặc là vây ở trong bí cảnh.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu từ bỏ, nhàm chán cuộn ở trên đầu Khương Phàm, chợt nhìn giống như một cái mũ màu lửa đỏ.

- Đại Hoang Ấn đột nhiên biến mất, hẳn là bọn họ đã lâm vào bí cảnh.

Khương Phàm tin tưởng phán đoán của mình.

Bây giờ khẩn trương vì không biết chỗ bí cảnh kia là phúc hay là họa. Là còn có thể tùy ý ra vào, hay là bị cuốn vào trong hư không tối tăm kết nối với Thánh Hồ.

- Chúc bọn hắn vận khí tốt đi. Tuy nhiên ta cũng nhắc nhở ngươi, tính toán thời gian, hôm nay đúng lúc là thời gian ước định gặp mặt với Đại Diễn thánh địa.

- Tập kích hoàng triều không vội thêm một ngày hai ngày, cứ để bọn hắn chờ.

Khương Phàm tiếp tục tìm kiếm vết tích khả nghi ở sâu trong đáy hồ, cũng không ngừng kí.ch thích Đại Hoang Ấn, chờ mong một lần nữa có thể sinh ra liên hệ.



Bên trong thế giới Ngũ Hành, Ngũ Hành Thần Thụ đang tước đoạt "Sinh Mệnh Thụ Trấp" của bản thân, không ngừng liên tục rót vào thân thể Dạ An Nhiên, kí.h thích tiềm lực Hạt giống Ngũ Hành.

Sau sáu ngày ngắn ngủi, Ngũ Hành Thụ Miêu non nớt liền lan tràn ra số lượng lớn rễ mới, có ba mươi sợi đang cắm rễ trong khí hải.

Bắt đầu từ ngày thứ sáu, Ngũ Hành Thụ Miêu bắt đầu nhanh chóng sinh trưởng, hình thành thân cây, còn có năm phiến lá tinh xảo rất dài ra.

Năm chiếc lá cây sáng long lanh, tỏa ra tia sáng ngũ sắc, tượng trưng cho năm hệ năng lượng Kim - Mộc - Thủy - Hỏa - Thổ.

Nếu như đem nơi này so sánh với thế giới tương lai, năm chiếc lá cây tại thời khắc này tương đương với thế giới nguyên lực nguyên thủy nhất.

Ngay cả Ngũ Hành Thần Thụ đều hoảng hốt thật lâu, phảng phất thấy được bản thân mình đã từng.

Năm chiếc lá tỏa ra tia sáng tinh khiết, tượng trưng cho năng lượng chí thuần.