Đan Đại Chí Tôn

Chương 819




Nhất là Tiêu Lạc Lê, sát ý trong ánh mắt giống như muốn bốc cháy.

Bọn người Tô Triệt cũng cảm thấy rất kỳ quái, gia hỏa này đã làm chuyện gì lại có thể kích thích người của hoàng triều thành như thế này rồi?

Khương Phàm nói:

- Mặc dù ta không quan tâm các ngươi nhìn ta như thế nào, nhưng ta cảm giác trong này khẳng định có hiểu lầm gì đó. Ta chỉ là cùng Thẩm Hoành Đồ... A, hắn không có ở đây, đã chết rồi sao?

Ánh mắt Tiêu Lạc Sư hung ác:

- Hắn đã sớm chết! Bị ngươi giết!

Khương Phàm lắc đầu:

- Ta chỉ đánh hắn bị thương, hắn không chết được.

- Hắn chết! Bị ngươi đá chết!

- Ta sống đến bây giờ am hiểu nhất chính là sát sinh, nhưng ta rõ ràng hơn tình huống như thế nào có thể lấy mạng, tình huống như thế nào có thể giữa mạng. Mặc kệ Thẩm Hoành Đồ xảy ra điều gì ngoài ý muốn, nhưng đều không phải do ta giết.

Khương Phàm lắc đầu, vô cùng khẳng định Thẩm Hoành Đồ không chết được.

Trừ phi sau đó còn có ai đến nơi đó.

Là Yêu thú?

Hay là người nào?

Trong lòng Khương Phàm bỗng nhiên khẽ động, liếc nhìn đến Lăng Thất Tung.

Tiêu Lạc Sư tức giận hướng về phía trước, thật vừa đúng lúc vừa vặn ngăn trở ánh mắt Khương Phàm:

- Ngươi rất rõ ràng? Chúng ta cũng rõ ràng! Khương Phàm, không cần giảo biện, ngươi phải vì hành động của ngươi mà trả giá đắt!

- Một đám ngu xuẩn!

Khương Phàm chẳng thèm nhao nhao cùng bọn họ, quay người liền muốn rời khỏi, nhưng lại dừng lại:

- Chỉ chuyện này? Các ngươi liền mắng ta súc sinh?

- Đương nhiên là có chuyện khác, ngươi so với ai khác đều rõ ràng!

Lục Bình Yên dùng sức nắm tay.

- Một đám ngu xuẩn! Tức chết các ngươi!

Khương Phàm phóng lên tận trời, biến mất trong bóng đêm.

- Hỗn đản, đừng chạy!

Tiêu Lạc Sư bọn hắn lập tức liền muốn đuổi theo, lại bị bọn người Tô Triệt lần nữa ngăn lại.

- Ta đã nói, người của thánh địa, các ngươi không thể đụng vào.

Tô Triệt thái độ cường thế giằng co với Tiêu Lạc Lê.

- Ngươi nhất định phải muốn chết, ta thành toàn cho ngươi.

Tiêu Lạc Sư đang kìm nén cỗ lửa giận không có chỗ phát tiết đâu, hắn nhấc lên lôi hỏa triều cường liền muốn giết đi qua.

- Hoàng huynh!

Tiêu Lạc Lê cưỡng ép ngăn lại.

Tính cả Thẩm Hoành Đồ, bây giờ bọn hắn đã hao tổn bốn người, tốc độ của Thẩm Minh Thu, thực lực của Tô Triệt, còn có Tô Lăng cường đại kia, đều vượt quá tưởng tượng. Nếu như lại đánh nhau, bọn hắn khẳng định sẽ thắng, nhưng cũng sẽ bỏ ra cái giá cực lớn.

Nếu như Khương Phàm lại đột nhiên giết trở lại đến, tình huống càng khó đoán trước.

- Làm sao? Không đánh?

Tiêu Lạc Sư lên cơn giận dữ, bọn hắn còn có ưu thế, còn có thể giết bọn hỗn đản không biết trời cao đất rộng này.

- Đương nhiên phải đánh, nhưng không phải bây giờ.

Tiêu Lạc Lê muốn hỏi Lăng Thất Tung, còn muốn trở về mời chào trợ thủ, nàng không thể nào lại để cho đội ngũ của nàng có thêm người nào chết nữa. Nếu không, sau khi trở lại hoàng triều, tất nhiên nàng sẽ bị các đại cường tộc hoàng triều chất vấn.

Các thiên tài hoàng triều đều tức giận giằng co với bọn người Tô Triệt, nhưng cũng đã hiểu lo lắng của Tiêu Lạc Lê.

Tiêu Lạc Lê đưa ánh mắt đối đầu Tô Triệt.

- Các ngươi giết ba người của chúng ta, đây đã là thánh địa tuyên chiến với hoàng triều. Ngươi xác định Đại Diễn thánh địa các ngươi đã chuẩn bị xong?

Tô Triệt lạnh nhạt ứng phó:

- Làm rõ ràng tình huống, là các ngươi muốn giết Khương Phàm, là các ngươi muốn mạo phạm thánh địa. Ta, chỉ là phản kích bình thường. Còn người đã chết, ha ha, chiến đấu nào không có chết người. Bọn hắn không chết, chúng ta liền phải chết.

- Tốt thay cho một câu phản kích! Tốt thay cho một câu chiến đấu sẽ chết người! Tiêu Lạc Lê ta sẽ nhớ kỹ!

Tiêu Lạc Lê chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày liều mạng cùng thánh địa, nhưng nếu Tô Triệt đã kiên trì, nàng sẽ phụng bồi tới cùng.

- Trong lòng Tô Triệt, tôn vi thánh địa, vĩnh viễn không thay đổi, ai dám mạo phạm thánh địa, ta đổ máu tới cùng!

Tô Triệt đưa ra ngôn từ nghĩa chính.

- Tốt! Rất tốt! Chiến thư của các ngươi, chúng ta tiếp! Mệnh của Khương Phàm, chúng ta cũng chắc chắn muốn có được!

Tiêu Lạc Lê tức giận cười, thánh địa chó má cái gì, một đám hỗn trướng ra vẻ đạo mạo.

- Đại Diễn thánh địa, tiếp nhận Huyền Nguyệt hoàng triều khiêu chiến! Về phần Khương Phàm, ngươi dám đụng hắn, ta liền giết ngươi!

Tô Triệt muốn chính là hiệu quả này, chỉ cần có lý do hợp lý, sau đó có thể có cái để giải thích, không đến mức để Huyền Nguyệt hoàng triều nắm được cán, đến lúc đó lại đem chuyện trăm năm trước nhắc nhở Nhân Hoàng, Nhân Hoàng bất kể tức giận thế nào đều phải nuốt cục tức này vào trong bụng!

- Nghe rõ ràng không? Là chúng ta đang tiếp khiêu chiến của các ngươi!

Thẩm Minh Thu lộ ra nụ cười tàn nhẫn đối với bọn hắn, ánh mắt bén nhọn theo thứ tự đảo qua bọn người Tiêu Lạc Lê:

- Hi vọng các ngươi mỗi người đều có thể chống đỡ ta ám sát, nếu không... Trong các ngươi sẽ phải có rất nhiều người không thể còn sống rời khỏi nơi này.

- Cáo từ! Hôm nào tái chiến!

Tô Triệt phất tay, mang theo mọi người rời khỏi.

Bọn người Tiêu Lạc Lê nhìn đội ngũ Đại Diễn đi xa, sắc mặt âm trầm lại nghiêm trọng.

- Bọn hắn rốt cuộc có liên quan gì với Khương Phàm, tại sao muốn liều chết bảo đảm cho hắn, còn không để ý hậu quả muốn cùng chúng ta khai chiến.

- Ta cảm giác không chỉ là bởi vì Khương Phàm. Trước khi Khương Phàm đến, ánh mắt của bọn hắn cũng có một số ít là lạ.

- Ta nghĩ như thế nào đều cảm giác bọn hắn đang cố ý gây sự.

- Mặc kệ nó! Ai dám ngăn trở chúng ta giết Khương Phàm, người đó là kẻ địch! Ai dám giết người của chúng ta, kẻ đó sẽ phải trả giá đắt!

- Khương Phàm phải chết! Tô Triệt, cũng phải chết!

Bọn người Lư Kinh Vĩ khó mà bình được, vốn đang là một trận hành động tìm kiếm bảo vật tại thánh địa, cuối cùng biến thành như thế này, bọn hắn thực sự nuốt không trôi cơn giận này.

- Khương Phàm, rốt cuộc hắn là ai? Nói rõ cho ta!