Bọn hắn thành công cưỡng ép cường giả hoàng triều, không để cho càng nhiều người phóng tới Khương Phàm nơi đó.
Khương Phàm đang rời khỏi, cảm nhận được có cường quang lấp lóe ở phía sau, quay đầu nhìn một cái, vừa hay nhìn thấy có tinh quang vẩy xuống, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện, ánh mắt bén nhọn cách mấy trăm mét khóa chặt hắn.
- Đuổi tới rồi? Ta và bọn hắn có thù sao?
Khương Phàm ngừng lại, hắn thật sự không hiểu thấu.
- Khương Phàm, ngươi là tên súc sinh!
Lục Bình Yên mắt phượng hàm sát, phóng lên tận trời.
Thủy triều dưới chân không ngừng nổ tung, phạm vi không lớn, nhưng lại vững vàng nâng thân thể của nàng, cũng mang theo lực lượng mạnh mẽ.
- Cô có bị bệnh không! Ta biết cô sao?
Khương Phàm cau chặt lông mày, đám thiên tài hoàng triều uống lộn thuốc sao?
- Hôm nay ta thay thánh địa dọn dẹp tên bại hoại ngươi.
Lục Bình Yên không đợi đuổi tới, nàng vẫn đang tức giận phóng thích, một chưởng đánh về phía trước, triều cường oanh minh, cuồn cuộn ngập trời.
Ba chiến binh cao mười mét ầm vang thành hình, chân đạp thủy triều, hùng tráng cường thế, giống như có linh hồn thật sự, bọn hắn lớn tiếng gào thét, lao đến Khương Phàm.
- Ngươi hại người ta sao? Tiểu tử, ánh mắt không tệ đó.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu hưng phấn đến hai mắt phát sáng, nữ hài nhi này thật xinh đẹp, vóc dáng rất khá, nhất là hai chân kia, oa a... Lại rất lại thẳng, giống như mỹ ngọc tự nhiên mà thành.
- Tiểu cô nương, đừng trách ta ra tay hung ác!
Khương Phàm vốn cũng không phải có tính tình tốt gì, giờ phút này hắn cũng bị Lục Bình Yên liên tiếp dùng những từ "Súc sinh" "Bại hoại" kia chọc giận.
Linh văn nở rộ, thú ấn thức tỉnh.
Kim viêm cường thịnh sôi trào cuồn cuộn, liên tiếp xô ra ba con cự viên uy nghiêm, thân cao tám mét, dã tính hung hãn, đạp trên Thánh Viêm lao đến ba chiến binh.
Cự viên cùng ý thức Khương Phàm tương thông, được linh văn khống chế, tốc độ nhiều lần tăng vọt, nhấc lên kim quang.
Ù ù!
Chiến binh người khoác trọng giáp, mang theo chiến kích, ngang nhiên một kích.
Trong chốc lát, hơn năm trăm mét thủy triều bỗng nhiên hội tụ, bằng tốc độ kinh người ngưng tụ tới ba chiến kích.
Chiến kích rung động kịch liệt, cường quang rạng rỡ.
Chiến binh hét lớn, toàn thân nổ nát vụn, giao phó lực lượng bạo kích cường thế cho chiến kích.
Ầm ầm!
Cự viên vừa mới va chạm liền bị chiến kích đánh vỡ nát.
Uy thế chiến kích không ngừng dừng lại, xuyên thủng trời cao, mang theo tiếng vang ù ù đánh thẳng đến Khương Phàm.
Sắc mặt Khương Phàm hơi biến, mỗi một chiến kích ngưng tụ hải triều hẳn là tại mấy chục vạn tấn, lấy thú quyền của hắn hoàn toàn có thể chống đỡ, vì sao lại có thể bị đánh xuyên qua trong nháy mắt?
Trừ phi nước có vấn đề!
Chiến kích ẩn chứa năng lượng thủy triều vô cùng có khả năng đã đạt tới trăm vạn tấn!
Trăm vạn tấn?
Khương Phàm đối diện mà lên, trọng quyền bạo kích, cuồng lực cuồn cuộn, ngạnh kháng chiến kích giết tới phía trước nhất.
Ầm ầm!
Chiến kích oanh minh, nổ tung tại chỗ, hóa thành Thủy triều cuồn cuộn.
Khương Phàm bị đẩy lui lảo đảo lui lại, ánh mắt có chút ngưng tụ, quả là thế!
Thủy triều vô cùng nặng nề!
Bên trong hòa với khí tức kim loại!
Ngay sau đó, hai chiến kích khác liên tiếp giết tới, Lục Bình Yên ở phía xa khống chế, cuốn lên khí lãng tạo thành vòng xoáy mãnh liệt.
Khương Phàm trùng kích ở hai bên, nhấc lên lực bộc phát vượt qua bốn trăm ngàn cực cảnh, cưỡng ép đánh vỡ nát.
- Đại Thừa thánh văn?
Khương Phàm ngóng nhìn Lục Bình Yên.
Có thể lấy linh văn khống chế trọng lượng vượt qua trăm vạn tấn ở một khoảng cách vài trăm mét, Càn Nguyên thánh văn căn bản làm không được, trừ phi là Đại Thừa thánh văn.
- Bại hoại! Hôm nay ta sẽ tự tay giết ngươi!
Trong mắt Lục Bình Yên toàn là sát ý thấu xương, hỗn đản này suýt chút nữa đã phá hủy danh dự của nàng, để lại ác mộng cả đời. Nếu như tình huống lúc ấy mất khống chế, không biết chừng nàng sẽ bị vài tên nam tử gây tai họa.
Nợ máu này, nhất định phải để mạng Khương Phàm đền bù.
- Ngươi bại hoại, cả nhà ngươi mới bại hoại!
Khương Phàm thực sự không hiểu thấu, chết tiệt, ta biết ngươi sao?
- A a a, nhận lấy cái chết đi!
Lục Bình Yên giận dữ thét lên, từ toàn thân sôi trào lên cường quang màu tím, phóng lên tận trời, cuốn lên mây mù màu tím nặng nề, không gian hắc ám dưới mặt đất cực kỳ sáng chói.
Mây mù cuồn cuộn, tử quang lấp lóe.
Trong lúc thoáng qua hình thành đường vân pháp trận phức tạp, giống như tinh không màu tím, vừa đẹp đẽ vừa thần bí.
Pháp trận ù ù chuyển động, mây mù nặng nề tạo thành gần vòng xoáy khổng lồ tám trăm mét, mang đến không cảm giác áp bách có gì sánh kịp.
Sắc mặt Khương Phàm hơi biến, uy thế như vậy, loại khí thế này, cơ hồ muốn đạt tới trận vực trọng lực gấp trăm lần.
Thân thể như muốn bị chen bể, bị huyết tế.
- Nữ hài tử này đơn giản muốn ăn ngươi sao, tiểu tử ngươi khẳng định đã gây họa cho người ta. Ta cho rằng huynh đệ ngươi vẫn chỉ là chim non, thì ra đều đã sớm lông cánh đầy đủ, học được săn mồi. Mau mau, đánh nhau kìa!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu không hề có ý tứ hỗ trợ, mà nó lại hưng phấn, hai mắt tỏa ra ánh sáng, thích xem loại "Mỹ nữ đánh lưu manh" này chiến đấu.
- Giết cho ta!
Lục Bình Yên hai mắt sung huyết, khống chế pháp trận trên không trung toàn diện phóng thích.
Xoẹt! Xoẹt xoẹt xoẹt!
Pháp trận sôi trào ánh sáng, mây mù vòng xoáy cuồn cuộn.
Vô số hạt mưa màu tím cuồng bạo rơi xuống, toàn bộ đánh về phía Khương Phàm.
Khương Phàm cảnh giác, cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt, từng chiếc lông tơ đều dựng thẳng lên.
Hai cánh tay hắn ngửa ra sau, dung hợp cùng hỏa dực, hiện ra cánh Chu Tước chân chính.
Oanh!
Khương Phàm câu thông ý thức hải, kích hoạt thú ấn Hỏa Phong, trong chốc lát, kim quang, Thánh Viêm cuồn cuộn, lít nha lít nhít Hỏa Phong phóng lên tận trời, dưới sự khống chế trong ý thức của Khương Phàm, bọn chúng toàn diện nghênh kích hạt mưa màu tím.
Một hạt mưa tiêu xạ, cùng một con Hỏa Phong va chạm.
Răng rắc!