- Tạm thời lão yêu này hẳn là sẽ buông tha ta.
Khương Phàm chạy ra hơn trăm dặm, tránh khỏi phương hướng các bá chủ đi, rơi xuống một đỉnh núi.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu vừa được thả ra la to với Khương Phàm:
- Ngươi cũng dám trộm con non của Khổng Tước? Ngươi biết địa vị của nàng tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn này như thế nào không? Ngươi biết tính tình của nàng không? Ngươi đã cho Điểu gia ta mở rộng tầm mắt rồi, móc tổ chim Khổng Tước, hạ tình dược cho lão đầu tử, ngươi còn làm qua chuyện ngưu bức gì nữa?
- Đây đều là ngoài ý muốn.
Khương Phàm bất đắc dĩ, chuyện hạ dược cho lão đầu này sợ là khó rửa sạch
- Sao bọn chúng đều chạy tới chỗ đó.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu nhìn qua bá chủ Yêu tộc nơi xa.
- Ta nói Di Lạc cổ địa có Vạn Linh Huyết Thụ, bọn chúng liền đều xao động.
- Vạn Linh Huyết Thụ là cái gì?
- Khắc tinh Yêu tộc thiên hạ.
Khương Phàm giải thích tình huống của Vạn Linh Huyết Thụ một cách đơn giản.
- Ý của ngươi là, nó sinh ra là bên trong tầng bảo điện mai táng yêu cốt kia? Trách không được đều nói năm đó Yêu tộc đã tổn thất nặng nề. Tuy nhiên ngươi nháo trò thế này, chỉ sợ Di Lạc cổ địa sẽ nhớ thương tới ngươi.
- Ta không nháo, bọn hắn cũng không tha cho ta.
Sau khi vài con mãnh thú cuối cùng tiến lên, Khương Phàm đã huy động hai cánh, nhanh chóng rời khỏi.
Linh vũ đã được thả ra, chỉ cần khống chế tốt khí tức, hẳn là không dẫn Khổng Tước đến được.
Bây giờ là thời điểm tìm kiếm bọn người Dạ An Nhiên.
Hơn một tháng, không biết bọn hắn tìm được bao nhiêu cơ duyên, có trưởng thành gì rồi.
- Ngươi đi đâu? Tranh thủ thời gian về dưới mặt đất tìm Thái m đồ đằng ađi.
- Đúng! Quên cái này!
Khương Phàm chuyển hướng, xông về cổ thành dưới mặt đất.
Sau khi những bá chủ khủng bố kia rời khỏi, nơi này dần dần náo nhiệt lên, không chỉ có những hung hãn mãnh thú chạy tới nơi này, còn có rất nhiều đệ tử thánh địa và những kẻ may mắn được thánh địa chọn lựa.
Khương Phàm tránh khỏi chú ý của bọn hắn, đi đến khu vực biên giới. Nhưng... Vẫn đã chậm một bước!
Một đám nam nữ từ trong pháp trận cầm lên "Thái m đồ đằng", gần đó còn có một đám người, cùng bọn hắn giằng co.
- Tô huynh, không có ý tứ. Nó thuộc về chúng ta.
Tiêu Lạc Sư cười nhạt, cố ý giơ lên biểu hiện ra với Tô Triệt trên lưng Đại Bằng Điểu ở không trung đầu kia, sau đó mới thu vào.
- Chúc mừng.
Ngữ khí Tô Triệt lãnh đạm, đứng trên lưng Kim Sí Bằng Điểu, lạnh lùng nhìn bọn hắn.
- Đừng không vui mừng nha. Nơi này phạm vi rất lớn, nói không chừng còn có Linh Bảo khác. Ta ở chỗ này trước chúc các ngươi cũng có thể có thu hoạch.
Tiêu Lạc Sư cởi mở cười to, chắp tay chào hỏi đám người rồi rời khỏi.
- Chờ một chút!
Đáy mắt Tô Triệt hiện lên tia hàn ý.
- Bảo các ngươi chờ một chút! Không nghe thấy sao?
Mấy người Thẩm Minh Thu lộ ra ý lạnh, hô hấp đều biến thành ồ ồ.
- Đây là ý gì, chẳng lẽ muốn đoạt?
Tiêu Lạc Sư phát giác được địch ý của Đại Diễn thánh địa, lập tức ra hiệu với cường giả hoàng triều bên cạnh.
Lăng Thất Tung kỳ quái nhìn người của Đại Diễn thánh địa một chút, ha ha cười lạnh:
- Mặc kệ các ngươi đang suy nghĩ gì, tốt nhất là nên suy nghĩ một chút.
Tô Triệt đang cố gắng khắc chế cảm xúc tức giận.
Mặc dù thù hận của bậc phụ thân không nên liên luỵ hậu bối, nhưng thù hận lần này quá nghiêm trọng.
Hắn tự nhận khôn khéo tỉnh táo, gặp chuyện đều có thể bình tĩnh ứng phó, lần này thật sự là ép không được lửa giận.
Đường đường là Nhân Hoàng, ra vẻ đạo mạo, vậy mà trăm năm trước lại hủy đi toàn thể đệ tử thiên tài. Nếu như không phải Tô Thiên Tịch may mắn sống tiếp được, rất có thể bí mật này sẽ vĩnh viễn phong tồn xuống dưới, Đại Diễn thánh địa bọn hắn còn sẽ phải đần độn xưng huynh gọi đệ cùng Huyền Nguyệt hoàng thất.
- Tô Triệt, có vấn đề gì không?
Tiêu Lạc Lê cũng chú ý tới sắc mặt Tô Triệt không quá bình thường.
Trong nhận thức của nàng, Tô Triệt tuấn lãng phóng khoáng, xử sự đối xử mọi người rất có phân tấc, hôm nay lại như thế nào đây?
Là xảy ra chuyện gì khác, hay là bởi vì bọn hắn vừa mới lấy được pháp khí đồ đằng?
Nếu như là ký do sau, vậy phẩm hạnh thật sự của người chỉ sợ so vơi những gì mình hiểu rõ không giống nhau lắm.
- Đánh không?
Thẩm Minh Thu đều ép không được, thể hiện đều trở nên dữ tợn, từng tia ý lạnh từ linh văn bắn tung toé.
- Đánh? Đánh ai! Ha ha, thánh địa muốn khiêu chiến Huyền Nguyệt hoàng triều rồi? Dũng cảm, ha ha, các ngươi rất dũng cảm!
- Khuyên các ngươi vẫn đừng nên làm chuyện điên rồ! Xảy ra vấn đề gì, đám gia hỏa các ngươi đảm đương trách nhiệm không nổi!
Bọn người Lăng Thất Tung lập tức kích hoạt linh văn, sẵn sàng trận địa.
Tiêu Lạc Sư phóng thích Thương Thiên Tước, lôi triều đại tác, đinh tai nhức óc.
Thương Thiên Tước giương cánh hơn năm mươi mét, phóng tới không trung, lôi triều táo bạo rực sáng, giằng co với Kim Sí Đại Bằng.
Kim Sí Đại Bằng vỗ cánh gáy to, cường quang rạng rỡ, tản ra hung uy khiếp người, chỉ chờ mệnh lệnh Tô Triệt.
Tiêu Lạc Lê bay lên không, rơi xuống trên thân Thương Thiên Tước, nhan sắc mỹ lệ, dáng người thướt tha, trong ánh sáng lôi quang chiếu lên người lại có loại phong tình khác, chỉ là ánh mắt của nàng đã dần dần lăng lệ.
- Đại Diễn thánh địa và Huyền Nguyệt hoàng triều đời đời có mối quan hệ tốt, luôn kính trọng lẫn nhau. Ngươi làm trưởng tử Thánh Chủ, mặc kệ làm chuyện gì, tốt nhất đều phải thay thánh địa cân nhắc. Nếu không... Nếu như thánh địa và hoàng triều trở mặt, không phải ngươi có thể gánh chịu nổi, làm không tốt sẽ còn ảnh hưởng địa vị tôn chủ của Đại Diễn thánh địa các ngươi.
Thẩm Minh Thu nhe răng cười:
- Lời này nghe thật chói tai! Kính trọng lẫn nhau? Đời đời giao hảo? Ha ha!
- Ngươi cười cái rắm! Muốn tìm cái chết, cứ tới, đừng có gây chuyện.
Cường giả hoàng triều, Lư Kinh Vĩ khinh thường Thẩm Minh Thu.