Đan Đại Chí Tôn

Chương 797




Nếu như dùng chiến tranh báo thù, không nói trước thánh địa không phải đối thủ là của hoàng triều, riêng là địa vị cùng lực ảnh hưởng đặc thù của thánh địa, liền không cho phép phát sinh chiến tranh cùng hoàng tộc.

Thẩm Minh Thu còn muốn nói điều gì đó nhưng lại bị Tô Thiên Tịch ngăn lại.

- Các ngươi coi như ta đã chết rồi, chưa thấy qua ta. Đi theo ta, mấy năm nay ta có giữ chút lễ vật cho các ngươi.

Bọn người Tô Triệt đi theo Tô Thiên Tịch chạy tới rừng rậm trước mặt.

- Nhịn?

Thẩm Minh Thu chau mày, nhìn về phía Tô Triệt.

- Liên hệ không về, chuẩn bị vây bắt đội ngũ hoàng triều.

Tô Triệt thấp giọng nói.

Thánh địa xác thực không thể nào khai chiến trực tiếp cùng hoàng tộc, hậu quả quá nghiêm trọng, ảnh hưởng quá ác liệt.

Nhưng hoàng tộc cũng sẽ không tuỳ tiện tuyên chiến với thánh địa, cho nên...

Lấy đạo của người trả lại cho người.

Tất cả ân oán, dùng thủ đoạn của bọn hắn giải quyết tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn này.

Tô Thiên Tịch mang theo mọi người đi đến trước một cái sơn động:

- Ta có thể kiên trì đến bây giờ, chính là nhờ vào chút tưởng niệm này. Đồ chuẩn bị không nhiều, nhưng đều là bảo bối tốt được tìm kiếm trăm năm qua.

Tô Triệt theo ở phía sau:

- Nhị gia có lòng.

- Thơm quá.

Một vị nữ đệ tử hai mắt tỏa sáng, mùi thơm nơi này thật là nồng nặc, để nàng toàn thân vui vẻ.

- Chờ một chút! Ngừng thở!

Tô Thiên Tịch chợt nhớ tới, phất tay nhấc lên một cơn gió, mấy trăm mét xung quanh, thổi tan mùi thuốc còn lưu lại.

- Thế nào?

Đám người Tô Triệt cảm thấy kỳ quái.

- Vô Hồi thánh địa có một tiểu gia hỏa, tên là Khương Phàm. Phát hiện sơn động này của ta, liền có chủ ý ngu ngốc, bỏ chút tình dược vào bên trong.

- Khương Phàm? Tình dược?

Đám người suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.

- Các ngươi biết hắn? Tên kia thật biết chơi, sau khi dẫn dụ ta ra ngoài đã phái một con tặc điểu, đến trong động trộm vật quý giá nhất của ta.

- Hắn trộm cái gì?

Tô Triệt đen lại mặt, Khương Phàm ơi Khương Phàm, ta còn tưởng rằng ngươi phiền muộn, không nghĩ tới ngươi chơi đến thế này.

- Thánh Nhân Quả. Là vật quý giá nhất ta chuẩn bị cho các ngươi.

- Hỗn đản! Cướp về!

Thẩm Minh Thu tức giận hô to.

- Ta đã đồng ý cho hắn.

- Vì sao?

- Đừng hỏi...

Tô Thiên Tịch vừa muốn mở miệng, ngàn dặm ở ngoài đột nhiên truyền ra oanh động kịch liệt, thanh âm quá vang dội, chấn động đến vô tận dãy núi đều đang lay động.

Toàn bộ thế giới tại thời khắc này đều giống như an tĩnh lại.

Đám người kinh hãi, nhao nhao nhìn lại, sau đó lại bỗng nhiên biến sắc:

- Cái đó là...

Sau khi Khương Phàm luyện ra sung túc huyết đan linh đan, hắn mang theo Hỏa Diễm Huyễn Điểu bắt đầu oanh oanh liệt liệt hố sâu.

Một ngày... Hai ngày... Ba ngày...

Bọn hắn thuận vết nứt lan tràn, trước trước sau sau giày vò ba ngày, rốt cuộc cũng đào xuống hơn một ngàn mét.

Đến lúc này, khí tức tràn ngập trong cái khe đã vô cùng cường liệt, còn gây nên phản ứng với linh lực trong thân thể Khương Phàm và Hỏa Diễm Huyễn Điểu. Giống như hai đoàn liệt hỏa bị rót thêm dầu, đốt cháy mãnh liệt hơn.

Hai người càng đào càng ra sức.

Không đến nửa ngày, vết nứt đột nhiên biến lớn, có thể chứa đựng một người thông qua.

- Nhanh nhanh nhanh, nhìn xem phía dưới rốt cuộc là bảo bối gì.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu kích động chui vào, thuận vết nứt càng lúc càng lớn xông xuống.

Vết nứt tiếp tục lan tràn xuống dưới, càng ngày càng rộng rãi, từ khoảng nửa mét đến hơn năm mét, cũng bắt đầu nhìn thấy hào quang sáng tỏ.

Khương Phàm theo sát ở phía sau, vẻ mặt nghiêm trọng.

Bởi vì Chu Tước linh nguyên trong khí hải đã không còn là sinh động, mà là phấn khởi, ngay cả Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh đều xuất hiện phản ứng mạnh.

Phía dưới rốt cuộc là cái gì!

Rốt cuộc cũng...

Bọn hắn thuận vết nứt vọt xuống, sau vài trăm mét, cảnh tượng đã sáng tỏ thông suốt trước mặt.

Phía dưới đúng là phiến hải dương lộng lẫy bao la hùng vĩ ánh sáng, như vô biên vô hạn, bị bình chướng bóp méo bao phủ.

Khương Phàm và Hỏa Diễm Huyễn Điểu đều hít vào một hơi, rung động đến thất thần.

Phía dưới là quang ảnh nhấc lên mênh mông không gian, càng là thế giới hỏa diễm ngập trời liệt diễm.

Kỳ quang lượn lờ, lộng lẫy thần bí.

Một tòa đỉnh lô nguy nga đứng vững ở phương xa, giống như Thiên Nhạc, đạp đất kình thiên, liệt diễm cuồn cuộn, khí thế kinh thiên.

Năm chuôi vũ khí phi phàm vờn xung quanh đỉnh lô to lớn.

Một thanh đại đao, tương tự Bàn Long, cứng cáp uy nghiêm, khí thế nặng nề như có thể đè sập không gian.

Một thanh trường kiếm, vô cùng sắc bén, tinh quang sáng chói, khí thế bàng bạc, như Tinh Hà lao nhanh.

Một cây giáo, toàn thân xích hồng, cộng minh cùng liệt diễm trong đỉnh lô, có thể đâm rách thiên địa.

Một cây chiến kích, sát khí ngút trời, sôi trào khí lãng giống như núi thây biển máu, kinh hồn nhiếp phách.

Một thanh trọng thuẫn, toàn thân bạch ngọc, lại khuấy động ra cùng không gian dung hợp, khí tức giao hòa cùng sơn hà.

- Luyện binh tràng?

Khương Phàm, Hỏa Diễm Huyễn Điểu trăm miệng một lời.

Thượng tầng mộ tràng yêu cốt vậy mà thật che giấu một tầng không gian hoàn toàn khác.

- Nơi này nếu như là tồn tại từ thời điểm Vĩnh Hằng Thánh Sơn hình thành, chẳng phải năm binh khí này là Thượng Cổ Thần Binh sao? Đã nhiều năm như vậy, vậy mà bọn chúng lại hoàn hảo không chút tổn hại nào, uy thế như lúc ban đầu?

Hỏa Diễm Huyễn Điểu kích động đến run rẩy, cái này nếu là khống chế một kiện, chẳng phải sẽ ngạo thị thiên hạ sao.

- Chiếc đỉnh lô kia...

Khương Phàm kích động là bởi vì tuyệt thế luyện lô phương xa kia, có thể luyện ra năm kiện Thần Binh hỏa diễm.

- Đó là Hỗn Độn Nguyên Hỏa! Là Thần Hỏa cùng cấp bậc với Diệt Thế Phần Thiên Viêm tương lai ngươi có thể sở hữu!

Giọng Đan Hoàng vang trong đầu Khương Phàm.

- Thần Hỏa?

Gương mặt Khương Phàm có phản ứng.

- Đúng vậy, Hỗn Độn Nguyên Hỏa, ta đã theo đuổi suốt đời, lại cho đến cuối cùng lúc chết đi vẫn đều không thể phát hiện bất kỳ tung tích nào. Không nghĩ tới, nó vậy mà lại được giấu ở nơi này.

- Tiền bối, giới thiệu cho ta chút.

Khương Phàm trước đó đã nghe qua Đan Hoàng giới thiệu rất nhiều loại hỏa diễm, nhưng không có nhắc đến cái này.