Đan Đại Chí Tôn

Chương 787




Khương Phàm bay lên không rời khỏi, để tránh khí tức Chu Tước trước đó mang theo Khổng Tước.

- Trước tiên nói đến lấy ở đâu?

Hỏa Diễm Huyễn Điểu theo sát ở phía sau:

- Số lượng Yêu thú ở Vĩnh Hằng Thánh Sơn rất nhiều, hơn sáu phần đều là huyết mạch nguyên thủy, nếu như con người Linh Nguyên cảnh chưa quen thuộc tình huống, sống dăm ba tháng còn có thể, nhưng vượt qua nửa năm, hẳn phải chết không nghi ngờ.

- Ngươi phải biết, linh văn cường hãn đối với Yêu thú mà nói cũng là đại bổ, nhất là Thánh linh văn. Cho nên từ xưa đến nay, mỗi khi Vĩnh Hằng Thánh Sơn phong bế, người bị vây ở chỗ này cơ hồ không có còn sống hi vọng.

- Cho đến khi hơn bảy ngàn năm trước, bởi vì không rõ nguyên nhân, Vĩnh Hằng Chi Linh nở rộ sau một tháng ngắn ngủi lại đột nhiên tàn lụi, khiến cho Vĩnh Hằng Thánh Sơn sớm đóng lại. Hơn hai trăm con người bị vây ở nơi này. Tuyệt vọng để rất nhiều người nổi điên, cũng làm cho rất nhiều người đoàn kết lại.

- Trải qua ba năm sinh tồn, có một số đều đã chết, nhưng còn có mười bảy người vẫn kiên trì nổi, người không nhiều, nhưng đều là những thánh văn cường đại. Bọn hắn đóng trại sâu trong tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn, cùng tiến cùng lui, cùng nhau sinh sống, cùng nhau trưởng thành.

- Vốn là đang mong đợi có thể kiên trì trăm năm, chờ Vĩnh Hằng Thánh Sơn lại mở ra, cùng bên ngoài báo cái bình an, đem đời sau của mình đưa trở về. Kết quả... sau khi lần Vĩnh Hằng Chi Linh kia tàn lụi ngoài ý muốn, tám trăm năm không tiếp tục nở rộ.

- Tám trăm năm đó, đám người này đều đã chết già rồi, người còn sống đều là sinh sôi mấy chục đời sau, bọn hắn đã sớm quên lãng thân phận tổ tiên, đem mình làm con dân tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn, sinh sống tại bí cảnh thánh sơn này, đem nơi đó xưng là Di Lạc cổ địa.

- Thời gian qua đi tám trăm năm, sau khi Vĩnh Hằng Thánh Sơn mở ra lần nữa, bọn hắn đã không liên hệ cùng bên ngoài, ngược lại tập trung xông vào con người. Không phải trực tiếp săn bắt, mà là chờ sau khi thánh sơn đóng lại, vây ở chỗ này cho hai lựa chọn.

- Một là bị giết chết. Hai là loại bỏ ký ức, tìm bọn hắn làm nơi nương tựa.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu nhớ tới nam tử trong sơn động:

- Nam tử kia không có tìm tới Di Lạc cổ địa, vậy mà đã sống đến bây giờ, còn mạnh hơn, hung hãn hơn đến trình độ này. Quả thực là kỳ tích.

Khương Phàm rất bất ngờ, Vĩnh Hằng Thánh Sơn vậy mà lại có một nhóm người bị lãng quên như thế sinh sống ở đây.

- Bọn hắn ở chỗ này sinh tồn bảy ngàn năm, còn không ngừng mời chào đệ tử bị nhốt?

- Đúng vậy, mỗi lần Vĩnh Hằng Thánh Sơn đóng lại, đều có một số người tham lam đi trễ, kết quả bị vây ở chỗ này.

- Những người bị nhốt này, thiên phú cũng không tệ đi.

- Đó là đương nhiên, mỗi lần Di Lạc cổ địa đều có thể mời chào hai, ba thánh văn tươi mới. Mà bản thân bọn hắn cũng đều là hậu đại thánh văn, còn có được ưu thế Vĩnh Hằng Thánh Sơn được trời ưu ái, thực lực phát triển đến bây giờ đã vô cùng khủng bố. Ngoại trừ vài tên ác thú bá chủ bên ngoài, bọn hắn cơ hồ đều đã xưng bá.

- Bọn hắn không có phái người đi ra ngoài?

- Hắc hắc... Ngươi khoan hãy nói, bọn hắn, bình thường đều chẳng quan tâm gì cả, ngươi hiểu cái kia là cái gì không, ngươi qua cái kia không?

- Đừng nói nhảm, nói điểm chính!

- Trước khi Vĩnh Hằng Chi Linh sắp nở rộ mười năm, hai mươi năm, bọn hắn sẽ điên cuồng, hắc hắc, tạo ra người toàn lực bồi dưỡng, chờ sau khi Vĩnh Hằng Chi Linh nở rộ, chọn lựa một một số tinh anh thả ra. Trước trước sau sau mấy ngàn năm, ta hoài nghi bọn hắn đã ở bên ngoài kiến tạo thế lực thần bí, đồng thời phát triển rất tốt.

- Nhóm người cách mỗi trăm năm thả ra này, tương đương với máu mới, sẽ còn mang đi ra ngoài Linh Bảo cường đại, cùng dị thú cường hãn.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu đuổi kịp Khương Phàm, hạ giọng:

- Lần này cũng có, mấy ngày trước ta còn gặp. Hai kẻ mạnh nhất tên là Lan Nặc, Lan Dận, thiên phú đều vô cùng mạnh.

Khương Phàm chậm rãi gật đầu, nếu thật là như thế này, bọn hắn vô cùng có khả năng ở bên ngoài sáng tạo tổ chức bí mật, mà đã đặc biệt cường đại.

Chí ít cũng là cấp bậc hoàng tộc!

Thậm chí là chủng loại "Hoàng đạo" đăng lâm Bách Tộc chiến trường kia.

Khương Phàm chỉ lo trốn tránh Khổng Tước, lại không chú ý tới sau khi hắn rời khỏi không lâu, trong hẻm núi nơi xa có hồng quang yêu dị đang lặng yên nở rộ, đang cẩn thận cảm nhận được khí tức Chu Tước để lại.

Ba trăm dặm bên ngoài!

Khương Phàm mới thoáng thả chậm tốc độ, rơi xuống một đỉnh núi nguy nga:

- Ngươi đều phải rời khỏi, có muốn mang đồ đi hay không?

- Ta chỉ là một cô gia quả điểu, không có gì để nhớ mong.

- Ta nói là bảo bối cất giấu ở nơi này, cái gì cũng không có sao? Rời khỏi, coi như không về được, có thể mang đi thì đừng khách khí.

- Bảo bối cất giữ sao, để ta ngẫm lại xem. Linh Bảo linh quả bình thường coi như xong, muốn làm liền làm lớn.

- Thật là có!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu tỏa sáng hai mắt, nghĩ đến một nơi.

- Có cái gì đặc biệt?

- Theo ta đi.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu lập tức tăng tốc, mang theo Khương Phàm rời xa đỉnh núi, lao vùn vụt về nơi xa.

- Hắc! Bớt đi phiền toái! Tặc điểu này khẳng định có ‘hàng lớn’.

Khương Phàm lập tức đuổi theo.

Nhưng... sau vài trăm dặm, Khương Phàm bỗng nhiên cảm giác không đúng, phương hướng này sao lại giống như đường về chỗ Khổng Tước vậy?

- Đây là đi đâu?

- Ngươi muốn chơi lớn, ta cảm giác nơi đó có thứ lớn nhất! Tuyệt đối rung động! mà...

Hỏa Diễm Huyễn Điểu cười một tiếng như tên trộm:

- Ta có thể bảo đảm! Từ xưa đến nay, đều không có người phát hiện nơi đó! Đó là bí mật ta ngẫu nhiên phát hiện!

- Vẫn còn rất xa?

- Hướng phía trước hơn ba trăm dặm đã đến.

- Xác định chỉ cần hơn ba trăm dặm?

- Đương nhiên xác định, ngươi sợ cái gì?

- Hơn ba trăm dặm còn có thể tiếp nhận.

Khương Phàm đuổi theo Hỏa Diễm Huyễn Điểu, chỉ cần có thể giữ vững khoảng cách ngàn dặm cùng Khổng Tước, hẳn là cũng không có vấn đề gì lớn.