Đan Đại Chí Tôn

Chương 772




Một tiếng vang trầm, Hỏa Diễm Huyễn Điểu bị đón đầu đánh trúng, thân thể bỗng nhiên chìm xuống, va vào bên trong hồ sâu thăm thẳm.

Số lượng lớn hắc xà bổ nhào qua, khuấy động hàn khí đáng sợ, không để ý đến liệt diễm của Hỏa Diễm Huyễn Điểu, chúng nó cuốn lấy thân thể kéo về phía dưới đáy hồ.

Sâu trong đáy hồ, một cỗ khí tức càng đáng sợ thức tỉnh, con mắt tinh hồng giống như hai cái đèn lồng, tản ra ánh sáng quỷ bí làm cho người khác phải hồi hộp.

Khương Phàm xua tan hàn băng, lấy Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh đi, nhanh chóng thoát khỏi nơi này.

- Rất hiểm.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu cũng không thể đối phó, cũng may đầu nó không quá sáng.

Đan Hoàng than nhẹ, ở trong ý thức hải thay Khương Phàm lau vệt mồ hôi.

Đứa nhỏ này kinh nghiệm sinh tồn với năng lực ứng biến xác thực rất ưu tú, mặc kệ gặp phải chuyện gì, luôn có thể xảo diệu ứng phó.

Khương Phàm không có một khắc đình chỉ, hắn tiếp tục phóng tới phía trước, bây giờ uy hiếp lớn nhất vẫn đến từ Khổng Tước Ngũ Sắc, nhất định phải ngay trước khi nó kịp phản ứng, chạy trốn tới khoảng cách an toàn.

Chí ít ngàn dặm!

Hồ sâu trong sơn cốc lâm vào bình tĩnh giống như thường ngày, mặt hồ vuông vức như gương, đáy hồ tĩnh mịch hắc ám.

Nhưng cũng không lâu lắm, một đoạn cường quang nở rộ ở bên trong, kéo thẳng tới mặt hồ.

Ầm ầm, ánh lửa mãnh liệt ngút trời, Hỏa Diễm Huyễn Điểu hóa thân Ác Giao, phá tan mặt hồ, chật vật bổ nhào vào trong núi rừng.

Bóng đen trong đáy hồ tán loạn, nhưng không lại đuổi theo.

- Ta đường đường là Điểu gia, lại bị một tên bé con đùa nghịch!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu mệt mỏi nằm nhoài trong cánh rừng, liệt diễm toàn thân lúc sáng lúc tối, giống như muốn dập tắt. Mấy vết thương nhìn thấy mà giật mình, ở trên cái cổ, bụng, trên móng vuốt đều có.

Chỉ sau chốc lát, một bóng dáng lướt qua rừng cây, phù quang lược ảnh nhẹ nhàng, chạy đến nơi này.

- Ai!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu lập tức dâng lên, muốn phóng thích liệt diễm uy hiếp, kết quả linh lực đã gần như tiêu hao hết ở cái hồ kia rồi.

Mạnh mẽ phóng thích liệt diễm, trải rộng ra mấy chục mét, sau đó... Diệt... Chỉ còn nó "Trụi lủi", "Máu me nhầy nhụa" đứng ở nơi đó.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu đều sửng sốt một chút, nó lập tức lẻn đến trong đại thụ bị nhen lửa phía trước để tránh bại lộ.

- Người tiến vào, so ngươi mong muốn như thế nào?

Một tuyệt đại giai nhân, mềm mại lượn lờ đi đến, giống như là tiên tử trong bức tranh đi ra.

- Là nha đầu ngươi.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu thoáng thở phào, sau đó lại ưỡn ngực:

- Tiểu gia ta là bị hố.

- Ngươi không phải tự xưng là thông minh sao?

Nữ tử an tĩnh mỹ lệ, có tư sắc khuynh thành.

Da như mỡ đông, mắt như thu thuỷ, mũi ngọc tinh xảo ngạo nghễ ưỡn lên, môi đỏ trơn bóng, trong cánh rừng lượn lờ mê vụ lại càng giống như là bức tranh tiên tử, đẹp đến mức làm cho người ta nín thở.

- Ta... Ngựa có thất đề, chim có mất cánh. Lần này chỉ là vì ở bên ngoài thôi.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu xoay động con mắt, nhìn chằm chằm nữ tử:

- Ngươi đi ra từ vùng đất Di Lạc, muốn rời khỏi Vĩnh Hằng Thánh Sơn?

- Chúng ta đều chuẩn bị xong, đây cũng là thời điểm để rời khỏi.

- Đã quyết định thật rồi sao? Nếu ngươi đi, sẽ vĩnh viễn không về được.

Nữ tử cười yếu ớt, mắt ngọc mày ngài, khuynh quốc khuynh thành như mộng như ảo:

- Ngươi đây là không bỏ được?

- Ta đương nhiên không bỏ! Ta vẫn chờ vào cái ngày hóa thân thành hình người đó, cưới ngươi làm lão bà.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu tà ác cười một tiếng, tuỳ tiện đánh giá nữ tử mỹ diệu trước mặt.

- Là cái gì?

Giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến.

- Lan Dận? Sao ngươi lại ở đây, chẳng lẽ ngươi cũng muốn rời khỏi?

Hỏa Diễm Huyễn Điểu kinh ngạc nhìn nam tử đi tới.

- Ta áp chế cảnh giới đã năm năm, chính là chờ Vĩnh Hằng Chi Linh nở rộ.

Nam tử có màu da cổ đồng, ngũ quan rõ ràng lại thâm thúy, giống như là một pho tượng, khiến cho người ta ấn tượng khắc sâu. Con mắt thâm thúy rất lạnh, cái đầu cao ngạo khẽ nhếch lên, lộ ra cuồng dã không bị trói buộc.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu đột nhiên có chút bất an, con mắt loạn chuyển bốn chỗ, phát hiện trong rừng rậm liên tiếp xuất hiện số lượng lớn thân ảnh thanh niên:

- Các ngươi đây là tới cáo biệt với ta sao? Quá khách khí, muốn đi thì đi nha, còn cần...

Oanh!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu đột nhiên vỗ cánh, thôi động linh khí vừa mới bổ sung, hóa thành liệt diễm phóng lên tận trời, tiếng nói vang vọng chân trời:

- Đám hỗn đản các ngươi lại còn muốn bắt lão tử! Nghĩ hay lắm! Gặp lại, vĩnh viễn không thấy!

Những thân ảnh xung quanh đang muốn nhào tới liên tiếp phanh lại, nhìn qua Hỏa Diễm Huyễn Điểu chạy trốn mà tiếc nuối lắc đầu.

- Gia hỏa này, quỷ tinh thật.

Thiếu nữ xinh đẹp trước đó lắc đầu cười khẽ.

- Tên tặc điểu tiềm lực vô cùng lớn, nếu như có thể mang ra ngoài thì là tốt nhất rồi.

Lan Dận có chút tiếc nuối.

- Không nôn nóng, bắt được trước khi nó ra ngoài là được.

Nữ tử thả người nhảy lên cây, giống như Tinh Linh biến mất trong rừng rậm.

- Tản ra! Tìm kiếm dựa theo trên danh sách Yêu thú.

Lan Dận phất tay ra hiệu với mọi người xung quanh.

Bọn hắn muốn trước lúc rời khỏi bắt một vài Yêu thú huyết mạch cường hãn, cưỡng ép ký kết khế ước, cùng bọn hắn xông xáo ra thế giới bên ngoài.

Danh sách vị trí thứ năm chính là Hỏa Diễm Huyễn Điểu!

Khương Phàm ở giữa rừng rậm, lại ở trên bầu trời, điên cuồng lao vùn vụt, liên tiếp tránh né đánh giết mãnh thú, hung cầm, mặc dù đã đều mấy lần từ cõi chết trở về, nhưng vẫn kiên trì xông về phía trước.

- Hẳn đã chừng một ngàn năm trăm dặm rồi, trong một lúc hẳn là Khổng Tước Ngũ Sắc sẽ không tìm thấy nơi này.

Khương Phàm đứng tại một đỉnh núi, định thần cảm nhận được trong linh nguyên trong khí hải.

Vẫn rất bình tĩnh, không có dao động gì đặc biệt.

Đan Hoàng nhắc nhở:

- Đi dạo khắp nơi.

Không quan tâm Vĩnh Hằng Chi Linh có phải có Chu Tước Yêu Hồn Hoa hay không, loại linh thảo này rất đặc biệt, có thể là đã thức tỉnh linh trí, sẽ đi tứ xứ.

Khương Phàm thả người nhảy xuống vách núi, huy động hỏa dực, bay về phía trước.

Phương xa, mây đen cuồn cuộn che khuất bầu trời, như đại dương mênh mông, sấm sét vang dội, bao phủ lấy dãy núi, rừng rậm mênh mông.

Lôi điện vừa dày đặc vừa thô tráng, cuồng vũ khắp đất trời, oanh minh điếc tai.