Theo thứ tự là nơi hiện tại Thánh Chủ ở cùng nghị sự, vùng đất cấm kỵ của các túc lão, Thánh Chủ quy ẩn, cùng ba tòa Dược sơn tượng trưng cho căn cơ thánh địa.
Ba tòa Dược sơn ở sâu trong Đại Diễn thánh địa, không chỉ có cao tới vạn mét thẳng nhập mây xanh, còn vô cùng khổng lồ, nối liền cùng một chỗ, hở ra rất nhiều lưng núi như núi cao.
Mê vụ bao phủ, kỳ quang lượn lờ, mùi hương lão dược phiêu đãng khắp nơi.
Nơi này là cấm địa trong cấm địa, trừ đệ tử đóng giữ Dược sơn ra, những người khác muốn ra vào, nhất định phải cầm ngọc bài trong tay.
Mà người có được ngọc bài, trong mấy vạn người của Đại Diễn thánh địa chỉ có chút ít, không cao hơn năm mươi người.
Tiêu Phượng Ngô trèo đèo lội suối chạy tới Dược sơn, càng đến gần, càng có thể cảm giác được Đại Diễn thánh địa đề phòng nghiêm ngặt. Mặc dù trong lòng có chút thình thịch, tuy nhiên cũng may da mặt hắn dày, tư thái phách lối, nện bước nhanh chân trực tiếp đi lên phía trước.
Có thể là không nghĩ tới người phách lối như vậy muốn đi trộm đồ, cũng có thể bởi vì trên cổ hắn có ngọc bài, rất nhiều trưởng lão, đệ tử cũng chỉ là chăm chú nhìn một lát, không có người nào ngăn cản.
- Trách không được Đại Diễn thánh địa lại xưng Ngự Yêu thánh địa, Yêu thú nơi này xác thực khá nhiều.
Tiêu Phượng Ngô đi tới, ven đường nhìn thấy rất nhiều Yêu thú quý giá hiếm thấy.
Ví dụ như Kim Diễm Thánh sư, Tam Nhãn Hắc Hổ, Thiểm Điện Lân Mã, Nguyệt Linh Hồ các loại.
Có một số Linh Yêu đang tùy ý ẩn hiện giữa rừng rậm, không người làm bạn.
Có một số Yêu thú thì bị người khác khống chế, phối hợp ăn ý với nhau.
Có thể khống chế Yêu thú, chính là "Ngự Thú sư".
Đại Diễn thánh địa tụ tập "Ngự Thú sư" nhiều nhất thiên hạ, bọn hắn có được linh văn đặc thù, có thể cùng Yêu thú ký kết khế ước linh hồn, biến thành đồng bạn trung thành nhất.
Linh văn khác biệt, có thể khống chế Linh Yêu đẳng cấp khác biệt.
Giống như Tô Triệt, có thể khống chế Yêu thú cường hãn, Kim Bằng, đạt tới cấp bậc "Ngự Thiên Sư".
- Dừng lại!
Tiêu Phượng Ngô rốt cuộc cũng bị ngăn lại tại phía trước Dược sơn.
- Ta có ngọc bài.
Tiêu Phượng Ngô cầm lấy ngọc bài trên cổ, lung lay trước mặt bọn hắn.
Một vị nam tử lạnh lùng cưỡi Sơn Mãng Ngưu đi tới, trên dưới đánh giá hắn:
- Sao ta chưa thấy qua ngươi, ngọc bài của Tô Lăng cô nương sao lại ở trên tay ngươi?
Đây là Tô Lăng?
Đây là có chuyện gì?
Tiêu Phượng Ngô nói thầm trong lòng, trên mặt không có biểu hiện ra ngoài:
- Ta cướp! Ngươi tin không?
- Nghiêm túc chút, ta chưa thấy qua ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?
Nam tử nhìn Tiêu Phượng Ngô từ trên xuống dưới.
- Ta còn không có gặp qua ngươi đây! Tô Lăng nói cầm ngọc bài liền có thể đến đây! Tránh ra!
Nam tử khẽ nhíu mày, chần chờ liên tục nhưng không có ngăn cản, nơi này xác thực có quy củ, nhận bài không nhận người.
- Đi đến nhớ tuân thủ quy củ, chớ đụng lung tung. Nếu như phát hiện bất luận hành vi phá hư gì, lập tức đưa đến Hình Luật đường.
Hắc?
Thật đúng là đi được?
Tiêu Phượng Ngô tùy tiện phất phất tay, đi đến Dược sơn.
Dược sơn nguy nga khổng lồ, đại thụ che trời, khí ẩm như sương, giống như là đi đến rừng sâu núi thẳm.
Số lượng lớn kỳ trân dị quả như ẩn như hiện trong sương mù, tỏa ra tia sáng mê người. Còn có rất nhiều đệ tử Linh Yêu ẩn hiện.
Tiêu Phượng Ngô giơ ngọc bài ra cho người mình đụng phải, một đường đi thẳng đến trong sâu nhất của Dược sơn, tìm được sơn cốc bị cường quang bao phủ.
- Nơi này làm sao vào được?
Tiêu Phượng Ngô có thể cảm nhận được cường quang bao phủ là bình chướng bảo vệ.
Lúc này, bình chướng trước mặt hắn bỗng nhiên ảm đạm, xuất hiện một chỗ chỗ trống cao ba mét.
Tiêu Phượng Ngô nhún nhún vai, xuyên qua trống rỗng đi đến sơn cốc.
Sơn cốc khoáng đạt rộng rãi, phân tán trên trăm ngôi mộ, trầm tĩnh trang trọng.
Phía trước mỗi ngôi mộ có những mãnh thú không giống nhau, đại biểu cho thân phận yêu vật mai táng bên trong phần mộ.
Có hùng sư, có mãnh hổ. Có Địa Long, có Thiên Bằng.
Có thể mai táng ở chỗ này, tất nhiên là Yêu thú đã từng bảo vệ thánh địa, đồng thời làm ra cống hiến lại thực lực cường đại.
- Ở kia!
Tiêu Phượng Ngô tiếp cận một pho tượng to lớn dữ tợn ở sâu bên trong, chính là bộ dáng Bỉ Mông cự thú.
Pho tượng Bỉ Mông giống như cảm ứng được sự xuất hiện của hắn, nó hơi rung nhẹ, truyền ra tiếng thú rống gừ gừ.
Huyết khí toàn thân Tiêu Phượng Ngô bị kích thích, trở nên nóng bỏng.
Pho tượng Bỉ Mông lắc lư, gầm nhẹ, mặt ngoài dần dần hiện ra đường vân màu vàng tinh mịn, bò đầy toàn thân.
Đường vân càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng thô to, tuôn ra máu tươi màu vàng, tỏa ra tia sáng chói mắt.
- Bỉ Mông! Hoàng Kim Bỉ Mông!
Tiêu Phượng Ngô kích động, hai mắt tỏa ánh sáng, bước nhanh chạy tới.
Lúc này, bình chướng bảo vệ tại vị trí khác cũng xuất hiện vặn vẹo.
Một nam tử cao gầy, mặt mũi đầy cảnh giác đi đến.
- Hàn Ngạo?
Tiêu Phượng Ngô kinh dị nhìn thân ảnh gầy gò kia.
- Sao ngươi lại ở đây?
Hàn Ngạo cũng đang khẩn trương đâu, nhìn thấy Tiêu Phượng Ngô cũng đang sững sờ.
Rống!
Một ngôi mộ trước mặt pho tượng lay động, cũng phát ra tiếng gào trầm thấp.
Là pho tượng Dực Long giương cánh, toàn thân đen kịt, uy nghiêm hung ác, mặt ngoài cũng nổi lên đường vân màu máu, cũng rất nhanh đã tuôn ra huyết thủy.
- Dực Long Hắc Ám! Nàng không có gạt ta!
Toàn thân Hàn Ngạo nhấc lên huyết khí, vui mừng cuồng nhiệt nhìn pho tượng kia.
- Ai vậy, một tiểu nữ hài nhi?
Tiêu Phượng Ngô hỏi.
- Làm sao ngươi biết?
- Ta chính là... Được rồi...
Tiêu Phượng Ngô mặc kệ nhiều như vậy, hắn chạy tới Hoàng Kim Bỉ Mông.
Hàn Ngạo cũng không hỏi thêm nữa, kích động xông về pho tượng Dực Long.
Dựa theo những gì tiểu nữ hài nhi nói, mai táng trong mồ chính là huyết thống Dực Long thuần khiết, khi còn sống đã từng đã từng đạt tới cao giai Niết Bàn cảnh, bảo vệ Đại Diễn thánh địa, chấn nhiếp Đại Diễn sơn mạch mênh mông.
- Các ngươi là ai?
Ba vị lão giả đột ngột xuất hiện ở giữa mồ, ánh mắt nhìn đến Tiêu Phượng Ngô cùng Hàn Ngạo.
Tiêu Phượng Ngô, Hàn Ngạo bỗng nhiên biến sắc, lập tức đứng cứng ở tại chỗ, toàn thân đều chợt lạnh lên, giống như bị năng lượng vô hình cầm cố lại.
- Nói chuyện đi! Ai cho phép các ngươi tiến vào nơi này?
Ba vị lão giả dâng lên yêu khí kinh khủng, mơ hồ muốn hiện ra hình dáng mãnh thú, tràn ngập ra khí tức áp bách như đại dương.
Những ngôi mộ xung quanh trong sơn đều bị kích thích, pho tượng lay động, yêu khí tràn ngập, trong lòng đất quanh quẩn lên nhiều tiếng thú rống.