Đan Đại Chí Tôn

Chương 729




- Phạm vi mười dặm, không có phát hiện mục tiêu khả nghi. 

Nghê Sâm và Từ Sinh ra hiệu cho nhau, từ trên cây nhảy xuống, tiếp tục chạy về phía trước. 

- Đuổi theo! 

Bọn người Hoàn Nhan Liệt, Thác Bạt Hoằng theo sát ở phía sau, mặc dù rất cảnh giác, nhưng trong đôi mắt lại không che giấu được chờ mong. 

Đội ngũ của bọn hắn có mười người, cảnh giới thấp nhất đều là ngũ trọng thiên, còn có hai cửu trọng thiên là Nghê Sâm và Từ Sinh. Một khi gặp phải đội ngũ Vô Hồi thánh địa, bọn hắn tuyệt đối có nắm chắc khống chế tràng diện, cũng có thể ngược được Khương Phàm và đám người kia. 

- Cẩn thận một chút, không được buông tha bất cứ manh mối gì. Chúng ta nhất định phải phát hiện ra Khương Phàm trước nhất, đừng để Linh Kiếp thánh địa đoạt đầu ngọn gió. 

Tác Lam Nhan mang theo trường thương, ngưng tụ lôi điện màu tím, cảnh giác bầu trời. 

Nàng, Thác Bạt Hoằng, Hoàn Nhan Liệt, đều là Thánh phẩm thiên tài của Hồn Thiên thánh địa. 

Trước khi đó có Úy Thiên Lang, u Dương Yên, kết quả bọn họ đều bất hạnh chết ở trên tay Khương Phàm, để thực lực đại tân sinh Hồn Thiên thánh địa tổn hại to lớn. 

Bọn hắn tham gia thi đấu săn giết mục đích quan trọng chính là thu thập Khương Phàm. 

Coi như ở chỗ này không chết giết được Khương Phàm, sau đó tiến vào Vĩnh Hằng Thánh Sơn, cũng nhất định phải lấy được mệnh hắn. 

- Bọn hắn mạnh nhất là thất trọng thiên, lại không có Mộc hệ linh văn, phạm vi dò xét ở trong Sơn Tùng mật lâm này không cao hơn năm dặm, mà chúng ta lại đạt tới mười dặm! 

- Chỉ cần phương hướng không sai, một khi gặp phải, nhất định là chúng ta phát hiện ra bọn hắn trước, còn có thể có đầy đủ thời gian chuẩn bị. 

Nghê Sâm, Từ Sinh vọt tới trên cây đại thụ trước mặt, rất có lòng tin cam đoan. 

- Cũng phải coi chừng ở trên trời. Tác Lam Nhan ngẩng đầu nhìn ra xa, phát hiện vài con mãnh cầm đang xoay quanh, nhưng này hẳn là đệ tử Đại Diễn thánh địa. 

- Thật vướng bận! 

Thác Bạt Hoằng hừ lạnh. 

- Cứ việc để bọn hắn nhìn! Số lượng thánh địa liên minh Thánh Địa Tây Bộ chúng ta chỉ là ít, không có nghĩa thực lực chúng ta yếu! 

Hoàn Nhan Liệt liếc mắt lên không trung, không thèm để ý chút nào. 

- Phát hiện! 

Khương Phàm tiềm phục ở sâu trong tầng mây, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm mấy bóng người như ẩn như hiện trong rừng già rậm rạp kia. 

Sau khi đã xác định là đội ngũ Hồn Thiên thánh địa, hắn lập tức phóng tới nơi xa, mượn nhờ một ngọn núi cao nguy nga hỗ trợ, trở lại trong rừng rậm. 

- Bên trái đằng trước hai mươi dặm, là đội ngũ Hồn Thiên thánh địa. 

- Hồn Thiên thánh địa? Hắc hắc, ta vẫn ngóng trông là bọn hắn. 

Tiêu Phượng Ngô kích động xoa tay. 

- Nhanh như vậy sao? Chúng ta còn chưa có tìm tới chiến trường thích hợp. 

Thương Hàn Nguyệt lắc đầu, trong Hồn Thiên thánh địa có hai cửu trọng thiên Mộc hệ linh văn, thực lực trong rừng rậm sẽ tăng tăng cường gấp bội, chỉ cần loại được hai tên gia hỏa kia, là có thể áp chế bọn hắn hoàn toàn. 

Khương Phàm chỉ vào hướng tây nam nói: 

- Nên ngoài hơn mười dặm có phiến hồ, phạm vi rất lớn. Chỉ cần mang bọn hắn tới đó, hai cửu trọng thiên Mộc hệ linh văn sẽ không mượn dùng được khí tức tự nhiên, nhiều nhất có thể phát huy ra thực lực bình thường. Sau đó... 

Sau khi thương lượng thảo luận một phen, Khương Phàm nhanh chóng rời khỏi, tìm tới một tòa núi cao, mượn nhờ hỗ trợ một lần nữa xông về không trung, giấu kín đến ba ngàn mét trở lên. 

- Đây là trận đầu, đều giữ vững tinh thần. 

Dạ An Nhiên kích phát linh văn, định thần cảm nhận được năng lượng tự nhiên trong rừng rậm dao động, chờ đợi đội ngũ Hồn Thiên thánh địa. 

Tiêu Phượng Ngô, Hàn Ngạo, Thương Hàn Nguyệt, Tịch Nhan, Đao Hoàng, tiểu Kim hầu đều đã sẵn sàng. 

Cơ Lăng Huyên phóng xuất ra một bộ Bất Diệt Kim Thân, sau khi thay đổi hình dáng, lại phủ thêm y phục của Khương Phàm. 

- Phát hiện được bọn hắn rồi! Ngay ở phía trước! 

Sau đó không lâu, Nghê Sâm cùng Từ Sinh kích động hô to, cơ hồ là cùng lúc phát hiện được mục tiêu. 

- Tốt! Ông trời có mắt! Thật đúng là để cho chúng ta đụng phải bọn hắn! 

Bọn người Thác Bạc Hoằng bị nhóm lửa trong nháy mắt, kích động đến nỗi mặt đều ửng hồng. 

Hoàn Nhan Liệt lập tức quát hỏi: 

- Là toàn bộ bọn hắn, hay là thiếu ai? 

- Một hai ba... 

Nghê Sâm, Từ Sinh định thần tĩnh khí, cẩn thận cảm nhận, sau đó trăm miệng một lời: 

- Chín nguồn năng lượng! Là toàn bộ! 

- Đuổi! 

Hoàn Nhan Liệt bỗng nhiên phất tay, đội ngũ nhanh chóng phóng tới phía trước. 

Trong núi rừng cách đó bảy dặm, Dạ An Nhiên bén nhạy đã nhận ra năng lượng tự nhiên dao động kịch liệt, lập tức đứng dậy, mang theo bọn người Tịch Nhan thoát khỏi hướng tây nam. 

- Ngay ở phía trước, nhanh nhanh nhanh. 

Nghê Sâm, Từ Sinh xông lên phía trước nhất, năng lượng Mộc hệ phun trào khắp toàn thân, bành trướng lại mênh mông. 

Những chỗ đi qua ven đường, cây rừng hoa cỏ đều nhanh chóng giãn ra, giống như là muốn sống lại. 

Thác Bạt Hoằng cao giọng nhắc nhở: 

- Không nên khinh thường, đám người đó quỷ kế đa đoan. 

Hoàn Nhan Liệt thét lên ra lệnh: 

- Nghê Sâm, Từ Sinh, chỉ cần thấy được bọn hắn liền toàn lực áp chế cho ta, không được lưu tình. 

- Đã hiểu! 

Mặc kệ bọn hắn có tính toán gì, với lực lượng tuyệt đối trước mặt, nhất định để bọn hắn không có chỗ che thân. 

Nghê Sâm, Từ Sinh, lòng đầy niềm tin, trong rừng cây rậm rạp này, lục phẩm linh văn bọn hắn hoàn toàn có thể phát huy ra uy lực gần như Thánh phẩm, huống chi bọn hắn lại còn là cửu trọng thiên. 

Đám người Dạ An Nhiên lao đi trong rừng rậm, tốc độ không nhanh không chậm. 

Nửa giờ sau, khoảng cách hai bên càng ngày càng gần. 

- Thấy được rồi, ngay ở phía trước! 

Nghê Sâm liên tiếp phát hiện những thân ảnh đang chạy trốn ở phía trước, từ hình thể đến xem, cơ bản đã có thể xác định được. 

Không thiếu một tên. 

Thác Bạt Hoằng hô to: 

- Khương Phàm, tìm được các ngươi rồi. Sức lực phách lối trước đó đâu, không ai bì nổi đâu trước đó, ngược lại là nên dừng lại đánh một trận đi. Ha ha, hôm nay các ngươi liền phải bị loại! Bắt lấy bọn hắn, Nghê Sâm... 

Hoàn Nhan Liệt còn chưa hô lên tiếng, sắc mặt đã hơi biến đổi, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi. 

Cảnh tượng phía trước sáng tỏ thông suốt, cây rừng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là hồ nước gợn sóng lăn tăn. 

Thương Hàn Nguyệt đạp trên mặt hồ phóng tới, toàn thân cuồn cuộn hàn khí, mặt hồ nhanh chóng đông kết. 

Bọn người Dạ An Nhiên theo sát vọt tới chính giữa mặt hồ. 

Đám người Nghê Sâm xông ra khỏi rừng rậm, nhíu mày nhìn hồ bạc rộng hơn một ngàn mét.