Rung động lòng người.Một khí tức hùng hồn tựa như núi cao tràn ngập khắp cung điện, trong không khí phảng phất quanh quẩn lên tiếng thú rống gừ gừ.
Trong lòng rất nhiều người run lên, vẻ mặt nghiêm trọng.
- Ta, Linh Kiếp thánh địa, Nghiêm Sâm!
Đệ tử Linh Kiếp thánh địa kích hoạt linh văn, bắp thịt toàn thân phồng lên, thú uy chật ních cung điện.
- Nghiêm Sâm, không nên khách khí, hung hăng đánh!
Tất cả đệ tử thánh địa liên tiếp đứng dậy theo tới quảng trường rộng rãi bên ngoài.
- Hắn là Thánh phẩm Thú linh văn, Bạch Ngọc Long Tượng!
Hàn Ngạo đi theo Tiêu Phượng Ngô ra ngoài, thấp giọng nhắc nhở:
- Uy lực Long Tượng vô cùng khủng bố, không nên khinh thường.
- Long Tượng?
- Không sai, chính là Long Tượng. Hắn là chiến thú trọng điểm Linh Kiếp thánh địa bồi dưỡng, nổi danh như Thái Long.
- Như thế này mới có ý tứ.
Tiêu Phượng Ngô dâng cao chiến ý, nhanh chân đi đến ngoài trăm thước.
- Thú linh văn của ngươi là cái gì?
Nghiêm Sâm thể hiện khinh thường.
Dùng đan dược thúc thăng Thú linh văn nhưng có lẽ trên bản chất vẫn còn là lục phẩm thú nguyên.
- Ngươi thử một chút thì biết! Đánh như thế nào?
Tiêu Phượng Ngô dùng sức nắm chặt nắm đấm, trong cổ họng nhấp nhô tiếng gào thét trầm thấp, khí thế càng ngày càng cuồng liệt, kình phong gào thét, thổi lên đầy bụi đất đá vụn.
- Ngươi đỡ được một quyền của ta trước rồi lại nói!
Nghiêm Sâm hô to, da thịt toàn thân căng cứng, hiện ra đường vân bạch ngọc sắc, cứng rắn giống như là tinh kim thần thiết. Khí lãng cuồn cuộn khắp trời, mơ hồ như muốn hóa thành một con cự thú uy nghiêm, ngẩn đầu lên trời thét dài.
Răng rắc!
Mặt đất dưới chân Nghiêm Sâm sụp đổ, lan tràn mấy chục mét, hắn cuồng dã rảo bước tiến lên, xông về phía Tiêu Phương Ngô. Bắp thịt toàn thân phồng lên, mênh mông lực lượng đang sôi trào, mỗi một bước rơi xuống đều tăng vọt một phần khí thế, thể trọng lại đều như tăng vọt ngàn cân, chấn động quảng trường lay động.
Vô số gương mặt có phản ứng, ngay cả đệ tử tinh anh của Đại Diễn thánh địa đều âm thầm hít một hơi.
Không hổ là Bạch Ngọc Long Tượng!
- A!
Tiêu Phượng Ngô không sợ hãi, cơ bắp toàn thân hắn kịch liệt nhúc nhích, trong tiếng răng rắc giòn vang, hình thể tăng cường, y phục bị xé rách, bên trong xuất hiện nhuyễn giáp cứng cỏi.
Ầm ầm!
Đại Địa cương khí sôi trào, như kinh lôi oanh động, cuồn cuộn tại quảng trường.
- Đó là Yêu thú gì?
Vô số người kinh hô, giống như là cự viên, lại khom người về phía trước, bốn chân chạm đất, hai tay tráng kiện khoa trương.
Khí tức huyết mạch kinh người trùng kích tất cả Thú linh văn toàn trường.
Răng rắc!
Nghiêm Sâm đạp tan mặt đất, bay thẳng lên trời, khí tức Long Tượng phun trào khắp toàn thân, mang theo uy thế hủy diệt, đánh tới hướng Tiêu Phượng Ngô.
Tiêu Phượng Ngô thân cao năm mét, tứ chi vừa to vừa dài, gầm lên giận dữ, mặt đất sụp đổ, địa tầng đứt gãy, nắm đấm tráng kiện cuồng dã vòng kích, kình phong gào thét.
Xa xa nhìn lại, giống như hai con ác thú cổ lão hung hãn, bên trong khí lãng va chạm vào nhau.
Oanh!
Thanh triều ngột ngạt, thanh chấn đỉnh núi, khí lãng cuồng liệt hòa với năng lượng táo bạo sôi trào trong nháy mắt, khuấy động năm trăm mét lôi tràng.
Loạn thạch bay lên, cát bụi đầy trời, các đệ tử thánh địa xung quanh nhao nhao lui lại.
Nghiêm Sâm, Tiêu Phượng Ngô đánh trúng nhau, toàn thân hai người đều run rẩy, đều bị đánh bay ra ngoài.
Nhưng, Nghiêm Sâm lui lại vài chục bước, còn có dừng lại, Tiêu Phượng Ngô đã đứng yên định.
Lập tức phân cao thấp!
Rống!
Tiêu Phượng Ngô phát ra tiếng gào thét cuồng dã, bắp thịt toàn thân liên tục nhúc nhích, hình thể lại lần nữa tăng vọt, cao tới mười mét!
Lực lượng! Khí thế! Thú uy!
Theo đó mà tăng cường!
Hống hống hống...
Tiêu Phượng Ngô uốn lượn thân thể, hai tay to dài mãnh liệt vuốt trên mặt đất.
Ù ù tiếng vang, đinh tai nhức óc.
Đại địa lay động, địa tầng oanh minh, bàng bạc đất cát tiếp tục bay mịt mù, giống như là dòng lũ đang tràn vào thân thể của hắn.
- Hắn đang hấp thu khí tức đại địa?
Vô số người kinh hô.
Rống!!
Phạm vi mặt đất mấy trăm mét xung quanh Tiêu Phượng Ngô nhanh chóng hóa thành cát, toàn bộ Thổ nguyên lực đều xông vào thân thể của hắn, khí thế của hắn cũng tăng vọt đến cực hạn, sau một tiếng rống to hắn đột ngột nhảy lên, cao hơn năm mươi mét, đánh tới phía Nghiêm Sâm.
- Bỉ Mông cự thú?
Rốt cuộc cũng có người đoán được Thú linh văn của Tiêu Phượng Ngô từ khí lãng hình thú của hắn.
- Bỉ Mông thú? Bỉ Mông thú sao lại lấy hình thái linh văn xuất hiện.
- Bỉ Mông thú, Lục Chiến Chi Vương (vương giả trên cạn)!
- Chết tiệt, đây mà gọi là thăng hoa linh văn sao? Đây là dị biến linh văn!
- Đan dược truyền kỳ còn có hiệu quả kỳ diệu như thế này sao.
Ngay cả rất nhiều trưởng lão bên trong nội điện đều đang kịch liệt đứng dậy ngóng nhìn.
Rống!
Nghiêm Sâm hét lên đầy giận dữ, toàn thân hóa thú, đạp tan mặt đất phóng lên tận trời, cuồng dã nghênh tiếp Tiêu Phượng Ngô.
Oanh!
Rầm rầm rầm!
Hai con Man thú va chạm vào nhau, từng quyền đều rung động quảng trường.
Rung động lòng người.
Tràng diện hỗn loạn táo bạo như muốn lật tung cả đại địa, mỗi một quyền đều như kinh lôi rơi xuống đất, thanh chấn toàn trường.
Số lượng lớn đệ tử tinh anh hãi hùng khiếp vía, thậm chí là tê cả da đầu.
Đây chính là chỗ kinh khủng của Thú linh văn, lực bộc phát quá kinh người, một khi bị cuốn lấy, chỉ sợ ngươi ngay cả cơ hội phóng thích võ pháp cũng đều không có.
Ầm ầm!
Cơ thể Tiêu Phượng Ngô lại tăng vọt đến mười hai mét, hình thể kinh người, thú uy kinh khủng, mỗi trọng quyền giống như đá loạn, đánh tới chín tầng tinh thuẫn Nghiêm Sâm ngưng tụ.
Một tiếng bắn nổ oanh minh, vang vọng lôi tràng, kinh hãi cả trời cao.
Trọng quyền vô địch, vỡ nát tầng tầng tinh thuẫn, lao thẳng đến Nghiêm Sâm.
Nghiêm Sâm giống như Long Tượng, khí lãng sôi trào, lực lượng tăng vọt, quyền cương như thủy triều đang nghênh kích.
Lại là một tiếng oanh minh kịch liệt, toàn thân Nghiêm Sâm run rẩy bay ra ngoài, rơi xuống hơn sáu mươi mét bên ngoài, hắn vừa muốn chống người lên thì một ngụm
máu từ ngực bụng cuồn cuộn tuôn ra.
Nghiêm Sâm cực lực muốn áp chế nhưng vẫn tuôn ra yết hầu, phun tung toé ra ngoài.
Rống!