- Bây giờ lại còn không biết xấu hổ chạy đến trong nhà người khác giả vờ đứng đắn, ngươi coi người ta không biết các ngươi thứ gì sao? Thứ gì?! Rác rưởi, buồn nôn, ô nhiễm cả con mắt của ta!
Các đệ tử và trưởng lão tam đại thánh địa đều nhao nhao nắm lên nắm đấm, căm tức nhìn Vô Hồi Thánh Chủ.
Quá phách lối! Quá làm càn!
Không có chút nào hình tượng Thánh Chủ!
- A? Bạch Trầm Hương?
Vô Hồi Thánh Chủ đột nhiên chú ý tới một nữ tử đang tận lực tránh né trong đội ngũ Ly Hỏa thánh địa.
- Vô Hồi Thánh Chủ, hân hạnh.
Bạch Trầm Hương không thể không lộ diện, chào hỏi đơn giản.
Vô Hồi Thánh Chủ cười nhạt nói:
- Tại La Phù làm người không tốt sao, nhất định phải chạy đến Hoang Mãng nguyên làm gà.
- Thánh Chủ! Xin nói chuyện chú ý phân tấc!
Sắc mặt Bạch Trầm Hương hơi biến đổi, tức giận đáp lễ.
- Ngươi tại Ly Hỏa thánh địa hầu hạ ai? Lão già Ly Hỏa kia, hay là Diêm La điện Đường Thiết Bình? Lại hoặc là, mỗi điện chủ thay phiên một ngày? Ly Hỏa thánh địa thật tốt, biến thành hoa lâu rồi?
- Ngươi...
Bạch Trầm Hương run rẩy cả thân thể, sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng.
Các túc lão Đại Diễn đều hai mặt nhìn nhau, bọn hắn còn chưa từng thấy Thánh Chủ nhà ai "Hào phóng" như vậy.
Vô Hồi Thánh Chủ di chuyển ánh mắt, cười nói:
- Đường Thiết Bình, giao nàng cho ta.
- Hừ!
Đường Thiết Bình nhìn cũng chưa từng nhìn nàng.
- Ngươi ra điều kiện.
- Hừ!
- Ta không cần hai năm đan dược của các ngươi, một viên đều không cần. Đem nàng cho ta, ta không muốn sống, ngươi tự tay chặt cho ta ném qua tới.
Vô Hồi Thánh Chủ vừa nói ra lời này, Ly Hỏa Thánh Chủ lập tức nói.
- Ngươi xác định?
- Xác định, ta một viên cũng không cần.
- Thánh Chủ.
Sắc mặt Bạch Trầm Hương bá bệt, lo lắng nhìn Ly Hỏa Thánh Chủ, lại vội vàng thúc giục Đường Thiết Bình:
- Mau nói câu gì đi.
Ly Hỏa Thánh Chủ và Đường Thiết Bình chau mày, bồi thường hai năm đan dược này một mực để bọn hắn uất ức lại khó xử, rõ ràng là Vô Hồi thánh địa mạo phạm trước, cuối cùng lại thành bọn họ phải nói xin lỗi bồi thường.
Nếu như có thể không giao, một nữ tử đây được tính là cái gì.
Ly Hỏa Thánh Chủ cùng Đường Thiết Bình nhắm mắt trao đổi, thể hiện hung ác, há mồm liền muốn đồng ý.
Bạch Trầm Hương trừng lớn con mắt, tuyệt vọng suýt chút nữa ngồi xuống.
Vô Hồi Thánh Chủ chợt cười nói:
- Nhìn các ngươi thật khó khăn, được rồi.
Ly Hỏa Thánh Chủ cùng Đường Thiết Bình lập tức kịp phản ứng:
- Hỗn đản, ngươi đùa bỡn chúng ta.
- Đầu óc là thứ tốt, đáng tiếc các ngươi không có.
Vô Hồi Thánh Chủ vui vẻ cười.
Mắt Tiêu Phượng Ngô lại tỏa sáng, nhìn Vô Hồi Thánh Chủ đến phải gọi là sùng bái!
Tam đại Thánh Chủ không thể nhịn được nữa, cùng kêu lên:
- Vô Hồi Thánh Chủ, ngươi có chừng có mực đi.
Bọn hắn thực sự không chịu nổi, là chủ nhân thánh địa, ai lại không phải người có địa vị tôn quý, uy nghi thịnh long, lúc nào lại bị người khác trêu đùa như thế.
Đại Diễn Thánh Chủ lắc đầu, nữ tử này không dễ chọc.
- Đại Diễn Thánh Chủ, trò cười xem cũng đủ rồi, nên bắt đầu giải quyết ân oán. Đây chính là Khương Phàm nhà chúng ta, lôi đài ở đâu, hắn đã không kịp chờ đợi phải tiếp nhận Ly Hỏa thánh địa không biết xấu hổ vây công.
Vô Hồi Thánh Chủ kéo Khương Phàm đến phía trước.
Khương Phàm nhìn Ly Hỏa Thánh Chủ sắc mặt âm trầm, cười nhạt một tiếng:
- Ly Hỏa Thánh Chủ, ta chính là Khương Phàm, nghe nói ngươi rất nhớ ta?
- Ngươi cũng rõ ràng quy tắc tranh tài rồi?
Ly Hỏa Thánh Chủ thân phận tôn quý, từ trước tới giờ không tức giận cùng hài tử, nhưng nhìn Khương Phàm ở trước mặt, hắn thật hận không thể tự tay chụp chết.
- Rất rõ ràng, năm người đánh một nha.
- Nếu như ngươi thua! Liền phải cùng ta về Ly Hỏa thánh địa!
- Ta thua bởi ai, đều sẽ không thua Ly Hỏa thánh địa các ngươi! Đừng nói năm, lại thêm năm tên nữa ta đều có thể đỡ được!
- Cuồng ngạo!
Các đệ tử Ly Hỏa thánh địa nhìn hắn hằm hằm.
- Ly Hỏa thánh địa, giế
t chết hắn!
Thác Bạt Hoằng tức giận hô to, thực sự chịu không được gia hỏa này phách lối như thế.
- Hung hăng đánh, không nên khách khí.
Các đệ tử Hồn Thiên thánh địa đều mang hung quang đầy mắt, hận không thể thay Ly Hỏa thánh địa xuất chiến.
- Mời.
Đại Diễn Thánh Chủ đưa tay ra hiệu, mang theo bọn hắn đi đến trước quảng trường.
Nơi đó sớm đã bố trí xong lôi tràng rộng rãi. Bởi vì phải dung nạp sáu người bọn hắn cùng nhau so đấu, chiều dài lôi đài đã đạt tới một ngàn mét.
Mặc dù Đại Diễn Thánh Chủ cảm thấy nói cũng không có tác dụng gì, nhưng theo lễ phép vẫn đề một câu:
- Tất cả mọi người là tử đệ thánh địa, luận bàn làm chủ, không cần đả thương, giết người.
- Ta ân oán rõ ràng, bọn hắn không nghĩ giế
t chết ta, ta sẽ giữ cho bọn hắn cái mạng.
Khương Phàm đi đến lôi đài, đưa tay mời:
- Ta chuẩn bị xong, ai đến?
Trong Ly Hỏa thánh địa đi ra năm người, ánh mắt hung ác tiếp cận Khương Phàm trên lôi đài.
Trong bọn họ chỉ có một đệ tử thân truyền của Ly Hỏa thánh địa, bốn người khác đều triệu tập từ trong các đại cổ thành Hoang Mãng nguyên.
Ly Hỏa thánh địa vốn cũng không phải thánh địa tu võ, chỉ có Võ Cực điện cùng Diêm La điện có tuyển nhận đệ tử có thiên phú chiến đấu, ví dụ như Mục Sùng Vân. Nhưng Khương Phàm đã là thất trọng thiên, bọn hắn thực sự đụng không đến đủ đệ tử cường đại lại là thất trọng thiên.
Cuối cùng từ trong Hoang Mãng nguyên chọn lựa ra bốn người.
Năm người thất trọng thiên, toàn bộ đều là thất trọng thiên đỉnh phong, tùy thời có thể đột phá.
Hai Thánh phẩm, ba lục phẩm.
Bao gồm là Ly Hỏa thánh địa, Cung Lạc Sơn, lục phẩm Hỏa Nham linh văn. Hoang Mãng nguyên, La Minh Chí, lục phẩm Độc Hạt linh văn. Hoang Mãng nguyên, Thẩm Lương Bình, lục phẩm Băng Kiếm linh văn. Hoang Mãng nguyên, Triều Hồng Quang, Thánh phẩm kim Nhiên Chưởng linh văn. Hoang Mãng nguyên, Trần Dật, Thánh phẩm Cụ Phong linh văn.
Trong đó, Triều Hồng Quang tiếp cận song linh văn cũng không phải là thật đến từ Hoang Mãng nguyên, mà là từ Thập Vạn Đại Sơn bí mật điều tạm tới.
Dù sao La Phù phong bế cũng không biết Triều Hồng Quang.