Đan Đại Chí Tôn

Chương 709: Để cho ta tiến vào Đại Hoang!




Bọn thị vệ hoàng thất đều không kịp phản ứng, ánh mắt chỉ là theo bản năng thuận hỏa diễm mà nhìn về phía không trung. 

- Ha ha! Ha ha ha! Đại hoàng tử, Cửu công chúa, lại gặp mặt rồi. 

Khương Phàm cười to, trong thanh đồng tiểu tháp xông ra xiềng xích tráng kiện, kéo chặt lấy bọn hắn. 

- Khương Phàm? 

Đại hoàng tử, Cửu công chúa rốt cuộc cũng hoàn hồn, khó có thể tin được mà nhìn người đột nhiên bắt bọn hắn. 

Đây là ác mộng sao? 

Ác linh Đại Hoang còn có thể tạo ảo giác? 

- Các ngươi đã từng nói, chúng ta sẽ còn gặp mặt. Ta chờ lại chờ, các ngươi không đi tìm ta, ta nghĩ đến các ngươi nên đã tự mình tới. Vui mừng không? 

Khương Phàm cười to nhưng biểu hiện lại đột nhiên dữ tợn, quát tháo toàn trường: 

- Ai dám loạn động, ta xé nát bọn hắn! 

Cho đến giờ phút này, trên dưới cứ điểm đầu tiên mới phản ứng được, nhanh chóng lâm vào oanh động. 

- Khương Phàm? 

- Hắn làm sao tại đây! 

- Đang đùa sao? 

- Sao ở đâu cũng có hắn thế, điên rồi sao? 

- Tên hỗn đản này sao lại ở đây? Sao hắn lại có thể ở đây? Ai nói cho ta biết tại sao tên hỗn đản này lại ở đây?! 

Bọn thị vệ hoàng thất triệt để điên rồi. 

Phụ mẫu nó, ngươi không thể dựa theo mưu kế mà tới làm việc sao? 

Ngươi luôn luôn thình lình xuất hiện như thế, huyên náo như thế khiến chúng ta rất khó chịu! 

- Khương Phàm, thật là ngươi! 

Đại hoàng tử nổi giận. 

Lại bị bắt. 

Chết tiệt, ta lại bị tên hỗn đản này bắt sao? 

- Khương Phàm, ngươi không nên ở đây. 

Cửu công chúa càng khó có thể hơn tin, không phải nói La Phù đang và Hoang Mãng nguyên đang có biến sao? Không phải nói La Phù đang trong nguy cấp sao? 

Khương Phàm không ở tiền tuyến, sao lại chạy tới nơi này. 

La Phù thế cục còn không có ổn định, Khương Phàm làm sao dám cưỡng ép bắt bọn hắn? 

- Nên hay không nên, dù sao ta cũng đều đã tới. Đại hoàng tử, Cửu công chúa, ta nhớ các ngươi muốn chết đi được. 

Khương Phàm gắt gao bóp lấy cổ của bọn hắn, đầu ngón tay khảm vào da thịt, xiết chặt lấy động mạch bên trong xương cốt. 

- Ngươi... Tên hổn đản ngươi... Ngươi không phải gia nhập Vô Hồi thánh địa sao? Ngươi bây giờ bắt chúng ta, xem như Vô Hồi thánh địa đang can thiệp sự vụ hoàng triều, đây là tối kỵ. 

Cửu công chúa bị bóp đến trắng bệch con mắt, thân thể cũng bắt đầu run rẩy. 

Khương Phàm cười lạnh: 

- Ta muốn gia nhập thánh địa, nhưng còn chưa có chính thức công bố ra ngoài, không tính là can thiệp sự vụ hoàng triều. Ta bắt các ngươi, đơn giản chỉ là ân oán cá nhân. 

- Khương Phàm, tốt nhất hôm nay ngươi nên giết chết ta, bằng không đợi ta lại thoát thân, ta sẽ dốc hết có khả năng, muốn mạng chó của ngươi, muốn cả nhà mạng chó Khương gia ngươi. 

Đại hoàng tử dùng sức nắm lấy cổ tay Khương Phàm, con mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm hắn. 

Khương Phàm kéo bọn hắn đến trước mặt mình, gương mặt dữ tợn. 

- Hai vị, các ngươi sẽ không còn có cơ hội! Các ngươi phải chết, chịu hết khuất nhục mà chết, phải chết tại La Phù! 

- Khương Phàm, ngươi lại còn dám về Bạch Hổ quan. 

Bạch Quân lấy lại tinh thần, nhìn thấy kẻ thù giết phụ thân gần ngay trước mắt, đỏ ngầu cả mắt. 

- Câu này đúng là nói nhảm, ta đây không phải đã tới à. Làm tốt chức trách thủ vệ Bạch Hổ quan của các ngươi đi, cố mà giữ vững cứ điểm. Nếu không mãnh thú Đại Hoang sẽ xông vào cứ điểm đầu tiên, tăng thêm việc Đại hoàng tử và Cửu công chúa bị bắt tại nơi này của ngươi, rất có thể Bạch gia các ngươi sẽ phải diệt tộc. 

Khương Phàm cảnh cáo một câu, cũng cảnh giác Ô Cương Cung đã kéo lên ở phía dưới cứ điểm, còn có số lượng lớn cường giả đang kích hoạt linh văn. 

- Khương Phàm, thả hai vị điện hạ! Nơi này không phải nơi ngươi có thể giương oai, lập tức thả người cho ta. 

- Nghĩ rõ ràng xem ngươi đang làm cái gì, không muốn chết liền ta thả người cho. 

Bọn thị vệ hoàng thất điên cuồng giận dữ mắng mỏ, ngưng tụ võ pháp cường hãn trong tay, toàn bộ đều khóa chặt Khương Phàm. 

Khương Phàm kéo Đại hoàng tử cùng Cửu công chúa vào thanh đồng tiểu tháp: 

- Ai dám đụng ta một phân một hào, ta lập tức vặn đầu bọn hắn xuống ném cho các ngươi. Không nên nghĩ là ta đang nói đùa, Khương Phàm ta nói được thì làm được. 

Bạch Hổ quan sau một đêm bạo loạn lần nữa khôi phục bình tĩnh, nhưng không đợi các cứ điểm thở phào, từ cứ điểm đầu tiên truyền ra tin tức lại nhanh chóng oanh động các đại cứ điểm khác, thành Bạch Hổ càng khiếp sợ hơn. 

- Khương Phàm lại trở về! 

- Khương Phàm giả mạo Cự Linh vệ, bắt sống Đại hoàng tử cùng Cửu công chúa. 

- Tên điên cuồng này thật đúng là cái gì cũng nghĩ ra được, cái gì đều làm ra được. 

- Khương Phàm điên hay không không rõ, nhưng đám bọn thị vệ hoàng thất kia sợ là muốn điên rồi. 

- Ai có thể nghĩ Khương Phàm sẽ không một tiếng động mà đuổi theo đội xe hoàng thất tới đây chứ, còn thừa dịp Đại Hoang náo động bắt hai vị điện hạ lại. 

- Tên điên này làm việc thật đúng là xuất quỷ nhập thần. 

Toàn thành oanh động, nghị luận ầm ĩ. 

Tất cả chi đội phòng giữ cứ điểm không lo được nghỉ ngơi, đều dùng tốc độ nhanh nhất tụ tập đến trước cứ điểm đầu tiên. 

- Khương Phàm, bàn bạc điều kiện đi, rốt cuộc ngươi muốn thế nào! 

Thị vệ thống lĩnh đã tỉnh táo lại, giằng co với Khương Phàm. 

Khương Phàm bị lực lượng bốn phương tám hướng bao vây, không trung cuồn cuộn mây đen, lôi điện bạo động, lợi kiếm gào thét ở xung quanh, dày đặc sắc bén, phía dưới còn có nồng đậm cát bụi đang cuồng loạn. 

Năng lượng vô cùng táo bạo, tùy thời cũng có thể làm cho Khương Phàm mất mạng. 

- Để cho ta tiến vào Đại Hoang! 

- Sau đó thì sao? 

- Không thể ít hơn trăm dặm. 

- Lý do! 

- Còn đòi lý do? Ngươi nghĩ ta sẽ báo cáo tình huống với ngươi sao! Bớt nói nhảm, ta đếm đến mười, không thả ta đi, ta ném ra một cánh tay của Đại hoàng tử. 

- Khương Phàm, ngươi nên nghĩ rõ ràng ngươi đang làm gì. La Phù và Lang Gia hoàng triều đã ký kết hiệp nghị hòa bình, lúc này ngươi ra tay, chính là đang chọn lên chiến tranh.