Đan Đại Chí Tôn

Chương 703: Săn Giết Đại Hoàng Tử (1)




- Không cân nhắc muội muội của ngươi?  

- Đúng, trước tiên là muội muội ta.  

- Không cân nhắc Yến Khinh Vũ?  

- Thứ hai là Yến Khinh Vũ.  

- Không cân nhắc cô cô ngươi?  

- Đúng nhỉ, còn có cô cô ta.  

- Không cân nhắc bọn người Yến Tranh?  

- Cũng phải cân nhắc.  

- Ta đây? Sắp xếp như thế nào? Ngươi cút đi, tuyệt giao!  

Chu Thanh Thọ tái xanh mặt hất tay Khương Phàm ra.  

- Ca ca!  

Khương Uyển Nhi, Yến Khinh Vũ, còn có Đao Hoàng đã lâu đều từ đằng xa chạy đến.  

Bởi vì điều động các tông La Phù bị, bọn hắn tạm thời ở lại nơi này, thuận tiện đợi Khương Phàm trở về.  

Trong lòng Khương Phàm tuôn ra cơn sóng nhiệt, ngạc nhiên chạy tới.  

Mấy tháng ngắn ngủi, lại giống như mấy năm không thấy.  

Sau khi hàn huyên một phen, Khương Phàm lấy Địa Tâm Hỏa Liên Tử còn có các loại dược liệu, đậu vàng trong thanh đồng tiểu tháp đều cho Đao Hoàng.  

Đao Hoàng ở Thiên Khải bí cảnh một mực áp chế cảnh giới, cũng đã nhận được không ít cơ duyên, sau khi trở lại Vô Hồi thánh địa đã đột phá đến lục trọng thiên, nói không chừng Địa Tâm Hỏa Liên Tử có thể giúp nó xông lên đến thất trọng thiên.  

- Ca ca, sau khi các huynh đều phải ở lại tại Vô Hồi thánh địa sao?  

Khương Uyển Nhi rất rung động, chỉ mấy năm ngắn ngủi mà thôi, vậy mà ca ca từ cạnh góc sơn cốc Bạch Hổ quan đã đi tới mức độ này, nàng thật là mừng thay cho hắn.  

Từ nay về sau, lại không ai có thể khi dễ ca ca, cũng không ai có thể khi dễ Khương gia.  

Khương Phàm gật đầu, hỏi:  

- Các ngươi thì sao? Muốn ở lại chỗ này, hay là về La Phù.  

- Muội muốn về Bạch Hổ tông.  

Khương Uyển Nhi biết ở lại Vô Hồi thánh địa có thể sẽ tốt hơn cho trưởng thành của mình, nhưng nàng vẫn nhớ mong Bạch Hổ tông hơn, ở đó có người thân của  

nàng.  

- Ta muốn chờ Bạch Hổ tông chân chính ổn định, sau khi đi ra bên ngoài thế giới nhìn.  

Yến Khinh Vũ rất rõ ràng Khương Phàm đã không còn là Khương Phàm trước đó nữa, chênh lệch giữa hai người càng lúc càng lớn, nàng mừng thay cho Khương Phàm, nhưng cũng phấn khích nghĩ đến lúc mình đi đây đi đó.  

Điều kiện tiên quyết là Bạch Hổ tông có thể chân chính đặt chân tại La Phù, Lang Gia hoàng triều không còn là uy hiếp.  

Khương Phàm tôn trọng lựa chọn của các nàng:  

- Tiêu Phượng Ngô đâu? Sao không thấy hắn.  

Chu Thanh Thọ nói:  

- Tiêu Phượng Ngô, Thương Hàn Nguyệt, còn có Cơ Lăng Huyên đều đang bế quan tu luyện.  

- Ở đâu, ta đi qua nhìn một chút.  

- Thánh Chủ phong ấn bọn hắn tại bí cảnh dưới mặt đất, do các trưởng lão thoái ẩn tự mình trông coi, nói là trước khi nàng từ Ly Hỏa thánh địa trở về, bất kỳ người nào cũng không được quấy nhiễu.  

Khương Phàm dùng thời gian thanh nhàn khó có được bồi muội muội ba ngày, sau đó tránh khỏi tất cả mọi người, lặng lẽ rời khỏi Vô Hồi thánh địa.  

Nguy cơ tại Đại Hoang thâm uyên dã giải quyết, Ly Hỏa thánh địa trải qua chuyện này cũng sẽ trung thực hơn, hắn không cần thiết lại cố kỵ Lang Gia hoàng triều.  

Khương Phàm phải giải quyết phiền phức bị ép thả trước đó của bọn họ —— Đại hoàng tử! Cửu công chúa!  

Trước khi La Phù cùng Lang Gia hoàng triều một lần nữa hình thành giằng co, khống chế quyền chủ động.  

- Ngươi muốn xông vào hoàng cung bắt người?  

Đan Hoàng rất bất đắc dĩ, đứa nhỏ này đúng là không có một khắc nhàn rỗi.  

- Ta trà trộn vào Lang Gia hoàng triều, tìm hiểu tình huống trước. Có cơ hội bắt người thì bắt, không có cơ hội thì tạo ra, nhưng thực sự không có nữa, ta sẽ rút về.  

- Ngươi hẳn là nên sửa đổi tính tình một chút. Làm việc không nên cứ xông đầu về phía trước, sau đó lại định mưu.  

- Có một số việc, là cần định mưu sau. Có một số việc, chính là cần hành sự tùy theo hoàn cảnh.  

Thuở nhỏ Khương Phàm sinh tồn tại Đại Hoang mật lâm, hoàn cảnh đặc biệt ở đây đã dạy dỗ hắn phải chủ động xuất kích, chủ động tìm kiếm.  

Ngươi không tìm kiếm khắp nơi, linh thảo bảo dược sẽ không chủ động đưa ra.  

Ngươi không chủ động xuất kích, thì mãnh thú sẽ chủ động vồ giết tới.  

…  

Hoàng thành!  

Sau khi Đại hoàng tử trở về sinh hoạt rất tồi tệ, cũng không phải ai hạn chế hắn, cười nhạo hắn, mà là chính hắn lâm vào trong lo nghĩ bực bội.  

Đường đường là trưởng tử lại bị bắt đi cầm tù nửa năm.  

Phần sỉ nhục này sẽ theo hắn cả đời, trở thành vết bẩn vĩnh viễn xóa không được.  

Hắn đã bỏ bao công sức muốn có được hoàng vị, vậy mà lúc mình bị cầm tù lại giao cho trên tay Lục hoàng tử.  

Hai đả kích cực lớn này để hắn bực bội lại tức giận. Nhưng hắn không cam lòng thất bại, mỗi ngày đều tính toán làm sao để một lần nữa thắng được lòn tin của phụ hoàng, làm sao thay thế Lục hoàng tử trở thành Thái tử mới của hoàng triều.  

- Đại ca, ngủ rồi sao?  

Cửu công chúa vào đêm khuya đến bái phỏng phủ đệ Đại hoàng tử.  

- Là Cửu muội? Chờ một lát.  

Đại hoàng tử đẩy ra hai nữ tử đang chen ở trên người hắn ra, phủ thêm áo bào đi ra ngoài.  

Cửu muội muộn tới bái phỏng như vậy, khẳng định là có chuyện quan trọng gì.  

Đương kim hoàng thất, còn thân cận với mình đồng thời có thể bày mưu tính kế chỉ có vị Cửu muội cùng phụ thân, phụ mẫu này.  

- Có phải trong cung có biến động gì hay không? Có phải lão Lục muốn hạ thủ với ta hay không?  

Đại hoàng tử mang theo Cửu công chúa tới thư phòng bí mật của mình.  

- Trong cung rất bình thường, không có gì đặc biệt, Lục điện hạ nơi đó cũng không có động tĩnh gì đặc biệt. Đêm nay muội tới là nghĩ được một biện pháp, có thể giải quyết phiền não của đại ca.  

Cửu công chúa vẫn là bộ dáng thanh lãnh cao ngạo kia, môi đỏ khẽ mím, ánh mắt sáng ngời, hai đầu lông mày tụ lấy một vòng tuệ quang.  

Ngoại trừ thanh xuân, thân thể ngây ngô, chỉ từ vẻ mặt thì hoàn toàn không giống như là tiểu cô nương mười mấy tuổi.  

- Mau nói ta nghe một chút.  

Đại hoàng tử tranh thủ thời gian ngồi thẳng lại.  

Mặc dù Cửu muội tuổi còn nhỏ, nhưng thông minh tuyệt luân, suy nghĩ linh hoạt, ngay cả rất nhiều lão nhân trong cung đều bội phục.