Hàn Ngạo có được linh châu, chẳng khác nào có được nhiều thêm khí hải, như thế này hắn có thể tuỳ tiện múa võ pháp, thậm chí nghiên cứu một ít võ pháp có nhu cầu vô cùng hà khắc đối với linh lực.
- Cái này thích hợp ngươi.
Đông Hoàng Thánh Kiệt gật đầu.
Viên này linh châu đã từng bị rất nhiều người ngấp nghé, ngay cả Chí Tôn Kim Thành, Hỗn Độn Tử Phủ cũng đều từng ra mặt yêu cầu, nhưng điều kiện giao dịch quá hà khắc, một mực không có người hoàn thành.
- Chuyện giao dịch giao cho Đại Tự Tại điện đi, ta cũng không khách khí.
Hàn Ngạo hài lòng cất kỹ linh châu, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
- Nghị công tử, còn cần cái gì không?
Đông Hoàng Thánh Kiệt mặt mỉm cười mà hỏi.
- Chúng ta không, nhưng ta lúc ấy ta giúp rất nhiều bằng hữu đặt cược...
- Ha ha, không sao không sao. Chỉ cần Tự Tại điện đồng ý, bọn hắn đều có thể đến giao dịch.
Khi bọn hắn rời khỏi Nguyệt Hoa Thiên Bảo, Ngu Thiên Đạo đã mang theo hơn ba mươi tộc nhân Tử Phủ khí thế hung hăng ngăn chặn bọn hắn lại.
Một đám gia hỏa cao ba bốn mét giống như là bức tường cao nằm ngang ở phía trước, mắt đầy hung quang đang trừng nhìn Khương Phàm.
- Khương Phàm! Ngươi không nên quá phận! Cho ngươi một cơ hội, lập tức đưa Ngu Khuynh Thành về Hỗn Độn Tử Phủ! Thân phận Chiến Nô có thể giữ lại, nhưng người, ngươi Không thể nào mang theo.
Bọn hắn vừa mới nhận được tin tức, hỗn đản này vậy mà lại dám mang theo Ngu Khuynh Thành đi dạo khắp nơi ở bên ngoài, quả thực là đang đánh vào mặt Hỗn Độn Tử Phủ bọn hắn.
Ngu Khuynh Thành nhìn thấy các tộc nhân quen thuộc, nước mắt liền rơi xuống.
- Thiên Đạo ca, cứu ta...
- Khuynh Thành yên tâm! Chúng ta tới chính là muốn mang ngươi đi! Khương Phàm, nghe rõ ràng không, lập tức thả người!
Ngu Thiên Đạo chỉ vào Khương Phàm giận dữ mắng mỏ, thân thể hơn ba thước tản ra uy thế bức người, đều là đang doạ người giống như Man thú.
Khương Phàm cười nhạt nói:
- Nếu là ta thua, các ngươi sẽ đưa ta về Vô Hồi thánh địa?
Ngu Thiên Đạo hừ một tiếng:
- Đương nhiên sẽ không!
Khương Phàm cười lắc đầu:
- Ta dám cam đoan, nếu các ngươi thắng ta, hận không thể lấy dây xích, buộc ta đi khắp Vương Quốc Hắc Ám mười ngày mười đêm.
- Ngươi coi như cũng tự mình hiểu đấy.
- Vậy các ngươi dựa vào cái gì tới yêu cầu ta giao người?
- Bởi vì chúng ta là Hỗn Độn Tử Phủ, ngươi là Vô Hồi thánh địa!
- Hai chỗ này có cái gì không giống nhau?
- Ngươi là thánh địa! Chúng ta là hoàng tộc! Đây chính là chênh lệch!
- Thật đáng tiếc, nơi này là Vương Quốc Hắc Ám, ở chỗ này Vô Hồi thánh địa và Hỗn Độn Tử Phủ không có chênh lệch.
- Chớ tự lấn khinh người, chênh lệch vĩnh viễn tồn tại, mặc kệ là bên ngoài hay là bên trong. Bớt nói nhảm cho ta nhờ, hôm nay ngươi nhất định phải giao Ngu Khuynh Thành ra!
Ngu Thiên Đạo đi đến trước mặt Khương Phàm, ở trên cao nhìn xuống nhìn xuống.
- Nơi này không phải diễn võ trường, không có một đối một, ngươi nghĩ rõ ràng mà trả lời.
Khương Phàm ngẩng đầu nhìn hắn:
- Nếu ta không giao thì sao?
Ngu Thiên Đạo nhe răng cười:
- Từ hôm nay trở đi, Khương Phàm ngươi sẽ trở thành kẻ địch của Hỗn Độn Tử Phủ! Chúng ta sẽ không giết chết ngươi, nhưng sẽ dùng hết các thủ đoạn để ngươi gặp phiền phức, để cho ngươi tại Vương Quốc Hắc Ám này mỗi một bước đi đều chật vật!
Khương Phàm quay đầu nhìn Hàn Ngạo:
- Ngươi cảm thấy đây là cái gì?
- Phách lối! Ngu xuẩn!
Hàn Ngạo đối xử lạnh nhạt với đám người Tử Phủ, cương khí màu đen phun trào nhưmuốn ngưng tụ thành hình dáng Dực Long Hắc Ám.
- Trước đó ngươi không có gì khác biệt với bọn hắn lắm.
- Cút!
Khương Phàm nhìn đám người Tử Phủ khí thế hung hăng, cười ha hả nói:
- Các ngươi cảm thấy, tìm ta gây phiền phức là ta mất mặt? Hay là Hỗn Độn Tử Phủ các ngươi! Mọi người sẽ ta cảm thấy Khương Phàm quá yếu, hay là cảm giác Hỗn Độn Tử Phủ không thua nổi?
- Các ngươi thật giống như đã quên ta và Ngu Khuynh Thành đã ký kết huyết khế. Ta không chút khách khí nói với các ngươi một câu, các ngươi tìm ta gây phiền phức một lần, ta tra tấn cô ta mười ngày mười đêm! Các ngươi để cho ta khó xử một lần, ta tạo hài tử cho Hỗn Độn Tử Phủ các ngươi! Nhìn xem ai gánh vác được ai!
- Ngươi...
Sắc mặt đám người Ngu Thiên Đạo hơi trầm xuống.
- Biến đi!
Khương Phàm đẩy Ngu Thiên Đạo ra, lực lượng mạnh mẽ đẩy đến Ngu Thiên Đạo phải lảo đảo lui lại ba bước.
- Đều cút đi! Nếu thật đánh nhau, dù các ngươi lại đến thêm ba mươi người nữa cũng không phải là đối thủ!
Hàn Ngạo khuấy động long uy, chấn nhiếp tộc nhân Tử Phủ.
- Khuynh Thành! Cùng chúng ta trở về!
Toàn bộ bọn người Ngu Thiên Đạo vây Ngu Khuynh Thành lại, muốn mạnh mẽ mang đi.
Khương Phàm ở phía trước quát lên:
- Đi đi, về nhà tạo hài tử.
Sắc mặt Ngu Khuynh Thành trắng bệt, tuyệt vọng thân thể đều đang run rẩy.
- Không cần phải để ý đến hắn, chúng ta đi.
Ngu Thiên Đạo giữ chặt Ngu Khuynh Thành liền muốn rời khỏi, Ngu Khuynh Thành đột nhiên phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết, ôm đầu co quắp trên mặt đất, đau đớn run rẩy.
Khương Phàm đứng ở đằng xa, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng, xiềng xích bên trong ý thức hải giống như là roi da đang điên cuồng quật lấy thân ảnh màu tím kia.
- Đau... A... Không cần...
Ngu Khuynh Thành cảm giác linh hồn mình đang gặp roi hình tàn khốc, mỗi một roi đều khiến cho nàng run rẩy, khổ không thể tả.
Ngu Thiên Đạo bực tức nói:
- Khương Phàm, dừng tay cho ta! Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?
- Tạo ra con người!
- Ngươi… phụ mẫu nó, ngươi nói thêm câu nữa, ta giết chết ngươi?
- Tạo hai!
- Ngươi...
- Tạo ba!
- Hỗn đản!
- Từ hôm nay trở đi, các ngươi không nhìn thấy ta được nữa, ta sẽ phải về Vô Hồi thánh địa, mang theo Ngu Khuynh Thành đóng cửa tạo ra con người, tạo mười tám đứa vậy. Tin tưởng ta, ta trẻ tuổi nóng tính, hỏa lực vượng, sẽ chỉ tạo càng nhiều, sẽ không ít.
- Khương Phàm!
Đám người Tử Phủ giận dữ hét lên, thanh chấn hư không, xiềng xích dưới chân cũng hơi lắc lư.