- Ngươi... Ngươi làm sao có thể...
Khương Phàm cười lạnh:
- Tốc độ khôi phục của ta không thể kém hơn so với các ngươi bao nhiêu.
Ngu Khuynh Thành vội vàng la lên.
- Ta nhận thua! Ta nhận thua!
Hướng Vãn Tình nói:
- Khuynh Thành cô nương, còn chưa có đánh xong, liền muốn nhận thua?
- Ta nhận thua! Ngươi điếc sao? Nhanh tuyên bố!
- Ngươi xác định?
- Ta xác định, ta vô cùng xác định.
Ngu Khuynh Thành chạy đến bên lôi đài, nói với Ngu Thiên Đạo:
- Ngươi là thất trọng thiên, đổi ngươi lên.
Ngu Thiên Đạo lập tức tiếp nhận lên đài:
- Ta xin chiến!
- Ta cũng xin chiến, ta lên!
Chiến Phật đột nhiên đứng dậy, ánh mắt sắc bén tiếp cận Khương Phàm trên lôi tràng.
- Ngươi lên!
Ngu Thiên Đạo suy nghĩ, hay là lúc này để Chiến Phật lên đi, lại càng dễ áp chế Khương Phàm. Mà coi như mình lên đài thắng, Chiến Phật vẫn sẽ đăng tràng.
- Nếu không, ngươi lên? Phần thắng còn lớn hơn chút.
Trong sương phòng Chí Tôn Kim Thành, có người nhìn về phía Hứa Thiên Kỳ.
Hứa Thiên Kỳ thờ ơ, trước đó đã từng thua, coi như muốn thắng, cũng phải chờ Khương Phàm toàn thắng.
Hắn đường đường là Chí Tôn thánh văn, khinh thường lúc người ta gặp khó khăn mà lợi dụng như thế này.
Hướng Vãn Tình nhìn tình huống Khương Phàm một chút:
- Trận chiến thứ hai, Ngu Khuynh Thành nhận thua, cuộc chiến thứ ba, Chiến Phật đăng tràng.
Chiến Phật Hứa Như Lai bước nhanh xông lên đài diễn võ, ngưng tụ lại phật tượng màu tím, nhìn Khương Phàm.
Khương Phàm nhúc nhích hai tay, lần nữa triển khai cốt dực, liệt diễm bao quanh phóng lên tận trời.
- Khương Phàm, ngươi không sẽ sống để đi khỏi đây đâu.
Chiến Phật thôi động phật tượng, phóng xuất ra mênh mông thủ ấn, đánh về phía không trung.
- Đánh thắng ta lại nói.
Khương Phàm linh hoạt né tránh phật ấn, nhanh chóng tung bay, nhưng lại không nghênh chiến.
Chiến Phật tức giận, liên tiếp phóng thích phật ấn, nhưng tốc độ Khương Phàm quá nhanh, hai cánh tiếp tục giữ vững tại độ cao hai trăm mét.
- Chiến Phật, ngươi đánh đi chứ!
Ngu Khuynh Thành ở phía dưới nóng nảy liên tục gọi.
- Chiến Phật không phải là đối thủ.
Rất nhiều cường giả âm thầm lắc đầu, rõ ràng Khương Phàm lại đang mượn trợ Chiến Phật để kéo dài thời gian, tranh thủ cho mình cơ hội khôi phục.
Một khi Khương Phàm khôi phục, Chiến Phật tất bại.
Chiến Phật cũng biết mục đích của Khương Phàm, cho nên hắn đã cùng Thánh Phật dung hợp, mượn nhờ lực lượng điên cuồng tấn công mạnh, nhưng tốc độ Khương Phàm khôi phục càng lúc càng nhanh, mấy đòn tấn công mãnh liệt đều bị hắn chống đỡ được.
Sau năm phút, Khương Phàm một chưởng đánh vỡ nát Chiến Phật thế công, từ trên trời giáng xuống, mặt ngoài da thịt đã không nhìn thấy bất cứ dấu vết gì, khí thế cường thịnh, ánh mắt sắc bén.
- Nhận thua đi.
Giọng Thánh Phật vang lên trong đầu Chiến Phật.
- Không thể nào!
Chiến Phật khóa chặt Khương Phàm, chiến ý dâng cao.
- Hắn đã khôi phục.
- Hắn còn không có! Chỉ là khôi phục bên ngoài mà thôi, thương thế bên trong còn rất nghiêm trọng!
- Chỉ cần hắn khôi phục hơn phân nửa đã có thể đánh bại ngươi. Đừng chấp nhất, không có cơ hội.
Thánh Phật thở dài lắc đầu, an ủi Chiến Phật.
- Tiếp tục?
Khương Phàm đưa tay, chỉ Chiến Phật Hứa Như Lai ở phía xa.
Chiến Phật Hứa Như Lai sau một phen giãy dụa đã quay đầu nhìn phía sương phòng của Chí Tôn Kim Thành, chờ đợi Hứa Thiên Kỳ ra mặt tiếp nhận.
Nhưng, Chí Tôn Kim Thành nơi đó rất an tĩnh.
Tất cả mọi người trong sương phòng đang nhìn Hứa Thiên Kỳ, chờ đợi quyết định của hắn.
Hứa Thiên Kỳ chậm rãi lắc đầu, thể hiện cự tuyệt.
Hắn xác thực muốn thắng Khương Phàm, nhưng không phải bây giờ, mà là muốn chờ ngày hắn trở nên càng mạnh ấy, vào cái ngày hắn chân chính siêu việt hơn Khương Phàm đó, hay hoặc là trong trường hợp khác, đường đường chính chính đánh bại Khương Phàm.
- Nếu ngươi là không lên, chúng ta sẽ phải giao Bất Tử Thiên Bia ra!
Có vị trưởng giả nhắc nhở Hứa Thiên Kỳ, cũng không dám nói quá nghiêm khắc, dù sao Chí Tôn thánh văn của Hứa Thiên Kỳ đã chú định địa vị phi phàm trong tương lai, ai cũng không dám gây.
- Coi như hắn đạt được Bất Tử Thiên Bia, có thể chân chính hiệu lệnh Chí Tôn Kim Thành sao? Ngây thơ! Nhận thua đi, Hứa Thiên Kỳ ta thua được!
Hứa Thiên Kỳ thản nhiên khẽ nói.
Đám người thể hiện khó xử, lại biết không có người nào mới có thể ép buộc Hứa Thiên Kỳ lên đài.
Trên lôi đài, Hứa Như Lai đã đợi lại đợi, từ đầu đến cuối không hề được sương phòng đáp lại, mà Khương Phàm vẫn còn đang kéo dài khôi phục, khí thế càng ngày càng mạnh, ánh mắt càng ngày càng sáng, tùy thời đều muốn khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
- Nhận thua đi!
Thánh Phật nhắc nhở lần nữa.
Chiến Phật không cam lòng lại tức giận, nhưng cuối cùng chỉ có thể từ bỏ khiêu chiến:
- Ta nhận thua!
Hướng Vãn Tình tự mình tuyên cáo kết quả:
- Cuộc chiến thứ ba, Chiến Phật Hứa Như Lai, thất bại!
- Tiếp theo, ai lên!
Khương Phàm khiêu chiến toàn trường, chiến ý tăng vọt, ánh mắt sắc bén.
- Lên đi, nhanh lên đi, Khương Phàm còn chưa có khôi phục, hắn là đang hư trương thanh thế. Bọn ngu xuẩn các ngươi, hắn sắp trở thành Võ Hầu rồi! Nhanh đi, đều nhanh đi!
Ngu Khuynh Thành lo lắng gào thét, chỉ là đầu bọn người Lý Hoàng đều rất thờ ơ, Chí Tôn Kim Thành cũng không có đáp lại. Hỗn Độn Tử Phủ càng phái không ra cường giả thất trọng thiên có thể chống lên tràng diện, mà giờ phút này lại điều người từ bên ngoài cũng không kịp.
Một trăm ngàn đôi mắt tình người này, lại nhìn người kia, biểu tình đều lộ ra quái dị.
Mong đợi biến cố cứ như vậy mà kết thúc?
Cái này không phải biến cố, đây đơn giản chính là trò cười!
Nhưng bọn hắn cũng không khỏi không rung động, Khương Phàm đúng là cường hãn, không chỉ có thực lực kinh người, tốc độ khôi phục lại còn có thể vượt qua Tử Phủ truyền thừa.
Chờ một lát nữa, nói không chừng liền có thể khôi phục lại đỉnh phong.
Ai còn có thể đánh nữa đây?
Hướng Vãn Tình đứng tại đài cao, tự mình tuyên cáo:
- Nếu như không có người nào lại lên đài khiêu chiến, lần thi đấu khiêu chiến Võ Hầu này sẽ kết thúc.
Các cường giả Võ Hầu bảng vẫn trầm mặc, sương phòng của Chí Tôn Kim Thành, Hỗn Độn Tử Phủ, cũng không có đáp lại.
- Kết thúc?