Đan Đại Chí Tôn

Chương 682: Cuối cùng cũng đến




Trước đó là giữ lại chuẩn bị cho trùng kích bát trọng thiên, nhưng bây giờ chỉ là dùng để tăng lên lực lượng, hình như có chút lãng phí.

Hàn Ngạo nhìn ra Khương Phàm đang do dự, nhắc nhở:

- Lực lượng trước đó của Ngu Kình Thương không cách Cơ Lăng Huyên là bao, rất có thể bây giờ đã vượt xa ba trăm ngàn cực cảnh.

Khương Phàm nắm linh chi, nhíu mày nhìn về phía Hàn Ngạo:

- Ngươi thì sao?

- Cút! Đừng đánh chủ ý đến của ta.

- Cho ta trước, ta lại thay ngươi xin Cơ Lăng Huyên chút.

- Ta dùng rồi!

- Hẹp hòi.

- Ta thật đã dùng rồi.

Khương Phàm lắc đầu, ném linh chi trong tay tới trong miệng.

Công hiệu của linh chi quả nhiên bá đạo.

Khương Phàm vừa mới vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh luyện hóa liền rõ ràng cảm nhận được năng lượng bành trướng bên trong.

Khí tức kim loại kia không chỉ mạnh gân kiện xương, càng có dược hiệu phi phàm. Đồng thời còn khỏe mạnh thể chất, tẩm bổ thân thể.

Cửa đá diễn võ trường bị đẩy ra, bọn người Lâm Thiên Lộc còn không có về thánh điện đã lập tức chạy tới nơi này trước tiên.

- Sư phụ?

Hàn Ngạo liền vội vàng đứng lên hành lễ.

Bọn hắn đưa ánh mắt phức tạp nhìn Khương Phàm ở trên đài:

- Chuẩn bị thế nào rồi?

Hàn Ngạo giải thích nói:

- Khương Phàm đang luyện hóa dược liệu.

Lâm Thiên Lộc khó có thể tin:

- Hắn thắng Chí Tôn Thánh phẩm?

- Không thể tưởng tượng nổi, nhưng xác thực hắn đã làm được.

Hàn Ngạo lắc đầu nói, trước đó hắn thật không có lòng tin đối với Khương Phàm, nhưng biểu hiện của Khương Phàm hoàn toàn ra khỏi dự liệu của hắn.

Bạch Nguyệt hỏi:

- Còn lại mấy ngày?

Hàn Ngạo nói:

- Năm ngày cuối cùng. Nếu như có thể kiên trì tới cùng, Khương Phàm chính là Võ Hầu đời đầu tiên của Vương Quốc Hắc Ám.

Lâm Thiên Lộc có cảm giác không chân thật.

- Có nắm chắc không?

Hàn Ngạo lắc đầu:

- Khương Phàm rất mạnh, xác thực rất mạnh, nhưng với thiên phú của Ngu Kình Thương, hẳn là mọi người đã hiểu rõ. Không đến thời khắc cuối cùng, ai cũng khó xác định được thắng thua.

Bạch Nguyệt nói:

- Khương Phàm biểu hiện cường thế như vậy, Hỗn Độn Tử Phủ hẳn là sẽ có càng nhiều chuẩn bị.

- Chính là lo lắng cái này. A, sao các người lại trở lại?

- Ly Hỏa thánh địa đã trốn, trong thời gian ngắn sẽ không uy hiếp được Đại Hoang. Chuyện kế tiếp, Thánh Chủ sẽ đích thân xử lý.

- Sư tôn, trong thánh điện chúng ta có chút bảo bối gì hay không? Nếu Khương Phàm đã kiên trì đến lúc này mà lại thua Ngu Kình Thương, quả thật có chút đáng tiếc.

- Thánh điện rất nhiều bảo bối, nhưng chưa hẳn thích hợp với Khương Phàm, cũng Không thể nào bên trong năm ba ngày ngắn ngủi để cho Khương Phàm tăng lên trên diện rộng. Loại cấp bậc chiến đấu này, thực lực chiếm một có một phần, kinh nghiệm kỹ xảo cũng chiếm một phần.

Thời điểm còn lại hai ngày cuối cùng, cánh cửa hư không do Hỗn Độn Tử Phủ khống chế rốt cuộc cũng rộng mở.

Ngu Kình Thương khổ tu trở về giáng lâm đến Vương Quốc Hắc Ám.

- Khương Phàm đâu?

Từ sau khi Khương Phàm rời khỏi, Ngu Kình Thương liền đến Lạc Chùy trọng địa một lần nữa, không chỉ khổ tu thể chất ở cấm khu ba trăm lần trọng lực, còn được tộc trưởng cho phép dùng một gốc bí dược được nuôi dưỡng hơn năm nghìn năm trong cấm khu ba trăm lần trọng lực đó.

Nếu như không phải cố gắng khắc chế, thiếu chút nữa một gốc bí dược này đã đưa hắn đến bát trọng thiên.

- Ngồi ngủ ở trong Đại Tự Tại điện. Ngũ ca, lần này nhờ vào huynh. Nhất định phải giết chết cái tên Khương Phàm phách lối kia, tốt nhất trực tiếp đánh hắn phế.

Ngu Khuynh Thành không kịp chờ đợi muốn kéo Ngu Kình Thương đến Đại Tự Tại điện.

- Hứa Thiên Kỳ và những người khác đâu?

Kỳ thật Ngu Kình Thương rất bất ngờ khi Khương Phàm có thể đánh bại Hứa Thiên Kỳ, nhưng đối thủ như vậy mới có ý tứ.

Ngu Khuynh Thành hừ cười, nói:

- Bọn hắn đều đang đợi ngươi khiêu chiến. Nghe nói chuẩn bị chờ ngươi thắng, muốn thay nhau khiêu chiến ngươi, đúng là buồn cười.

- Đem tin tức tràn ra đi, liền nói Ngu Kình Thương ta đã tới, để toàn bộ bọn hắn chứng kiến.

- Tin tức đã tràn ra đi! Đều đang chờ huynh!

Khi Ngu Khuynh Thành, Ngu Thiên Đạo và các tộc nhân Ngu gia kiêu ngạo mang theo Ngu Kình Thương đi đến diễn võ trường, đám người nhận được tin tức đều đã đuổi tới.

Tiếng người huyên náo, vô cùng náo nhiệt.

Đại Tự Tại điện cứ việc cố gắng khống chế nhân số, nhưng vẫn có rất nhiều cường giả thông qua cách của riêng mình mà đi tới hội trường, để hội trường chỉ có thể dung nạp năm vạn người, bây giờ lại chật ních hơn bảy vạn người.

Trong các sương phòng cũng đều nhét đầy người.

- Cuối cùng cũng bắt đầu! Ta đã chờ hơn hai mươi ngày! Trận chiến này, chính là tranh đấu Võ Hầu! Tranh đấu đỉnh phong! Rốt cuộc ai là Võ Hầu, hôm nay đã có thể định.

- Ta nghe nói hình như Vô Hồi thánh địa đã trở về rồi?

- Vô Hồi thánh địa đang trong sương phòng.

- Tuyệt chiến quan trọng như vậy, đương nhiên bọn hắn nên trình diện, chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không ai trông coi Khương Phàm, nói không chừng Hỗn Độn Tử Phủ có thể sẽ làm ra chuyện gì quá kích.

Hơn bảy vạn người chen chúc trên khán đài, không ai có thể ngồi, toàn bộ đều đứng ở nơi đó, còn có người thì được khiêng trên vai.

Bầu không khí trở nên sốt ruột, tiếng người huyên náo.

- Ngu Kình Thương, tới thật đúng lúc.

Khương Phàm mở mắt ra, nhếch miệng lên một đường cong.

Đến bây giờ dược hiệu linh chi mới được tính đã được luyện hóa hoàn toàn, liên tục tẩm bổ một ngày một đêm, để thể chất lại lần nữa được tăng cường.

Mênh mông lực lượng tại toàn thân phun trào, giờ khắc này, chiến ý trong hắn đã tăng vọt.

- Ngồi ở chỗ này mệt không, ta sẽ lập tức để cho ngươi xuống dưới nghỉ ngơi.

Ngu Kình Thương uy mãnh hùng tráng, bộ ngực nở rộng, thân cao ba mét chín, khí thế ép người, như có vạn phu bất đương chi dũng (*). Mái tóc tím dài xoã tung, da thịt màu tím cứng như sắt thép, đường vân màu vàng càng lộ rõ sự tôn quý cùng bất phàm của hắn.

[*Có sức đánh được cả vạn người]

Khương Phàm đứng dậy cười nhạt, vẻ mặt cũng nhanh chóng khôi phục lạnh nhạt, khí thế lại cường thịnh:

- Tới đi, trận chiến cuối cùng!

- Ha ha, coi như cũng tự mình hiểu đấy, đây đúng là trận chiến cuối cùng của ngươi.