Đan Đại Chí Tôn

Chương 626: 626: Tiểu Cô Nương





- Bằng hữu, ngươi thả ta, ta cũng thả ngươi, thế nào?
Khương Phàm nhìn Yêu Nghĩ hung hãn to lớn âm thầm nhếch miệng, thân thể hắn rất suy yếu, trọng áp gấp trăm lần càng ép khiến hắn khó chịu, bình thường đi đường cũng đều rất gian nan, nào có sức lực chiến đấu.

Con kiến màu sắc rực rỡ quơ con mắt, nhìn chằm chằm Khương Phàm.

Toàn thân nó mặc giáp cứng rắn nặng nề, chân hai bên giống như cương chùy chậm rãi ép xuống, vểnh hai cái chân trước lên dùng sức nắm chặt.

- Có thể nghe hiểu tiếng người không?
Khương Phàm cảnh giác Yêu Nghĩ.

Bành!
Con kiến màu sắc rực rỡ tấn công trong nháy mắt, tựa như không nhận ảnh hưởng của trọng lực, nó phóng lên cao hai mét, bổ nhào qua phía Khương Phàm.

Khương Phàm gian nan, tránh né không được, chỉ có thể nắm chặt nắm đấm, hung hăng đánh tới, huyết khí trùng kích, quyền sáo bao cổ tay hiển hiện toàn bộ.

Con kiến màu sắc rực rỡ rơi xuống trước mặt Khương Phàm, thít chặt hai cái chân trước phóng thích trong chốc lát, giống như là bọ ngựa, phóng xuất ra năng lượng bạo tạc kinh người.

Keng!!
Khương Phàm đánh ra một trăm ngàn cực cảnh bạo kích, c**ng bức chống đỡ đòn tấn công của con kiến màu sắc rực rỡ, nhưng cổ tay lại run rẩy, thân thể mất đi khống chế, lật qua lật lại lăn ra ngoài.

Con kiến màu sắc rực rỡ lảo đảo hai bước, lần nữa bổ nhào đi qua.

Nó sinh ra ở chỗ này, trưởng thành ở chỗ này, thích ứng trọng lực gấp trăm lần, cho nên nó có thể di chuyện tự nhiên, thế công cực kỳ mãnh liệt.

Khương Phàm rất không thích ứng được, toàn thân không chỉ giống như đang khiêng tảng đá, còn giống như đang treo hàng trăm sợi xiềng xích, động tác chậm chạp lại hỗn loạn, kết quả bị con kiến màu sắc rực rỡ tiếp tục tấn công, đánh hắn chật vật không chịu nổi.


Nếu như không phải có Thái Dương Chiến Y bảo vệ, nói không chừng đều đã bị đánh nát.

Khương Phàm xấu hổ giận dữ đan xen, chưa từng nghĩ tới một ngày sẽ bị một con kiến ngược.

Chi chi chi...!
Con kiến màu sắc rực rỡ liên tiếp bổ nhào qua, đè Khương Phàm lại, phát ra tiếng kêu kỳ quái, hai cái chân trước phóng thích trong nháy mắt, lực lượng bạo tạc kinh người đánh thẳng đến đầu Khương Phàm.

Nếu như bị đánh trúng, vô cùng có khả năng đầu của hắn sẽ nổ nát vụn trong nháy mắt.

Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, hai tay Khương Phàm hóa thành Chu Tước Trảo, bắt lấy chân trước của nó, dốc hết toàn lực đẩy về hai bên.

Ầm ầm!
Móng vuốt bạo kích đè ép Chu Tước Trảo của Khương Phàm, đánh vào hai bên trái phải của đầu, âm thanh oanh minh điếc tai, tảng đá phun tung toé, chấn động đến màng nhĩ Khương Phàm, lỗ tai máu thịt be bét.

Con kiến màu sắc rực rỡ bỗng nhấc móng vuốt lên, nó đứng thẳng người muốn hất Khương Phàm ra.

Nhưng lần này, cuối cùng Khương Phàm cũng đã nắm thế chủ động, Chu Tước Trảo gắt gao bắt lấy móng vuốt đập con kiến màu sắc rực rỡ xuống đất.

Móng vuốt mạnh nhất của nó bị khống chế, liền mở ra răng nanh giống như liêm đao, răng rắc răng rắc muốn cắn xé Khương Phàm.

Toàn thân Khương Phàm bộc phát lực lượng, bắt lấy móng vuốt, điên cuồng khua vòng lên trên nó.

Trước sau, trái phải, dùng phương thức nguyên thủy nhất thô lỗ nhất, giày vò nó.

Cho đến khi con kiến nóng nảy nổi giận, thời điểm sắp mất lý trí, Khương Phàm lại nắm lấy cơ hội hất nó lên không trung.

Con kiến đã thoát khốn, nó lập tức muốn thu móng vuốt lên, chuẩn bị bạo kích.

Khương Phàm lại triệu ra tàn đao từ khí hải trong chớp mắt, kích phát huyết khí trùng kích vào tàn đao, một tiếng quát lớn, sử xuất lực đạo toàn thân, dâng lên cao một thước.

Tàn đao tranh minh, cuồng dã phách trảm, mang theo uy lực vô địch chém vào trên thân con kiến.

Bang.

Con kiến bị chặn ngang chặt đứt, d1ch nhờn đầy trời vẩy xuống.

Khương Phàm đập xuống đất, toàn thân run rẩy, hồng hộc thở hổn hển, y phục bị máu tươi và mồ hôi thấm ướt, kề sát ở trên người.

Kiến của Bách Bội cấm khu quả nhiên lợi hại!
Tùy tiện một con, thiếu chút nữa gi3t chết hắn.

- Quá thảm rồi.


Một thanh âm đột nhiên từ trên núi đá bên cạnh truyền đến.

Khương Phàm vô ý thức muốn đứng dậy, kết quả thân thể suy yếu, trọng lực lại quá mạnh, thân thể vốn hẳn nên nảy một cái đánh đã đứng dậy, rốt cuộc lại trở thành lúng túng nhúc nhích, chỉ có phần hông hơi nhấc lên.

- Ngươi là đến gây cười sao?
Một nữ hài phấn điêu ngọc trác(*) đứng ở nơi đó lắc đầu, mắt to, bờ môi nhỏ, gương mặt tròn trịa, vô cùng đáng yêu.

(*) Da thịt mềm mại trắng nõn, dùng để chỉ những đứa trẻ đáng yêu hoặc chỉ người phụ nữ xinh đẹp.

- Lần đầu tiên đến, chưa thích ứng.

Mặt Khương Phàm đỏ rần, kéo căng thân thể, gian nan đứng dậy.

Tuy nhiên sau khi nhìn rõ bộ dáng nữ hài, hắn nhịn không được liền hỏi:
- Cô bao lớn?
- Không có lớn hơn ngươi, không có ngu xuẩn như ngươi, cũng không có khôi hài như ngươi.

Nữ hài nhi bộ dáng xinh xắn đáng yêu, chỉ là âm thanh có chút lạnh.

Khương Phàm nhìn nữ hài nhi từ trên xuống dưới, xem chừng khoảng trên dưới mười tuổi, vậy mà lại có thể tuỳ tiện đứng trong Bách Bội cấm khu.

- Cô ở chỗ này bao lâu?
- Khá lâu so với ngươi, so với ngươi thông minh hơn, cũng so với ngươi còn mạnh hơn.

Nữ hài nhi chu cái miệng nhỏ, thuận miệng chế nhạo.

- Sao cô lại ở đây?
Khương Phàm dở khóc dở cười, thật không may, vừa bị một con kiến ngược, giờ lại bị tiểu hài nhi cười nhạo.

- Nhìn đồ đần.


Nữ hài nhi nhìn thấy bên ngoài Bách Bội cấm khu phát sinh bạo loạn mới chạy tới, vốn cho rằng cường nhân phương nào, kết quả lại nhìn thấy một thằng ngu.

- Tiểu cô nương nói chuyện chú ý một chút, ta bây giờ chỉ còn chưa thích ứng được.

- A...!
Nữ hài nhi kéo miệng nhỏ một cái, quay đầu muốn rời khỏi.

- Chờ một chút! Vừa rồi là ai trấn trụ phía ngoài bầy kiến?
Khương Phàm chỉ lo chạy trốn, không thấy rõ ràng thứ gì, nhưng khí tức kia quá mạnh.

- Bá chủ Bách Bội cấm khu, Thiên Tinh Nghĩ.

- Nó thích ăn cái gì?
Khương Phàm muốn xác định nơi này có cấm kỵ gì nữa hay không, tránh cho xảy ra chuyện giống như vừa rồi.

- Nó ăn đầu óc, ngươi rất an toàn.

Tiểu nữ hài quay người biến mất trong bóng đêm.

- Con nhà ai.

Khương Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, chờ sau khi tỉnh táo lại mà đến, hắn mang theo tàn đao, bổ giáp da cứng rắn của con kiến màu sắc rực rỡ này ra.

- Tìm được! Thật là có tinh phách!.