617: Nhất Quyết Không Muốn
Ngu Thiên Đạo vừa mới ổn định thân thể lại giật mình trước nguy cơ mới, không đợi một lần nữa ngưng tụ lại áo giáp, cũng không thể không cưỡng ép chặn đánh, ý thức hắn nhạy cảm, trợn mắt trừng trừng.
Bành bành bành!
Liên tiếp ba trọng quyền tuỳ tiện đánh vỡ nát Kim Viêm Trường Thương.
Nhưng, Khương Phàm đâu?
Ngu Thiên Đạo đang muốn vung mạnh quyền tiếp tục chặn đánh, lại không nhìn thấy thân ảnh của Khương Phàm, cũng không có bắt được năng lượng càng mạnh.
Xảy ra chuyện gì?
Người đâu!
Sau khi đột kích, hẳn là sát chiêu càng mạnh, hoặc là liên tục bạo kích.
Làm sao lại biến mất rồi?
Chờ chút!
Chẳng lẽ không phải do Khương Phàm quấy nhiễu?
Ngu Thiên Đạo ý thức được vấn đề không ổn, lỗ tai khẽ nhúc nhích, định thần cảm nhận.
Phía sau!
Ngu Thiên Đạo trong chốc lát muốn quay người, Khương Phàm lặng yên xuất hiện ở phía sau lại vung lên móng trái, xé mở áo giáp Ngu Thiên Đạo đang muốn ngưng tụ, xé rách cả da thịt sau lưng, vuốt phải theo sát hung hăng c ắm vào bên trong, bắt lại xương cột sống.
Ngu Thiên Đạo ớn lạnh toàn thân, thân thể lập tức cứng đờ.
Khi hỗn loạn trên lôi tràng dần dần tiêu tán, khung cảnh hiển hiện ra làm cho tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm.
Xảy ra chuyện gì?
Tử Hồn Đao không có chống đỡ được thánh pháp của Khương Phàm?
Thánh pháp có thể mạnh như vậy sao? Hay là thú văn Khương Phàm có gì đó quái lạ, k1ch thích ra lực lượng đặc thù của thánh quyền?
Bọn hắn khó có thể tin được, Ngu Thiên Đạo vậy mà lại thua trong tay một tên tiểu tử thánh địa, lại còn là lục trọng thiên!
Vẻ mặt Ngu Khuynh Thành trở nên nghiêm trọng, mặc dù thiên phú truyền thừa của Ngu Thiên Đạo không bằng nàng, nhưng dù sao cũng là kim văn truyền thừa, huống chi lại là thất trọng thiên, vậy mà lại tuỳ tiện thua trong tay Khương Phàm?
- Như thế này không tính là thắng sao?
Khương Phàm bắt lấy xương cột sống tráng kiện của Ngu Thiên Đạo, dần dần dùng sức.
- Khương Phàm, ngươi lợi hại!
Gương mặt Ngu Thiên Đạo dữ tợn, cũng không dám lộn xộn nữa.
Mặc dù năng lực khôi phục của cơ thể rất mạnh, nhưng xương sống không giống như vậy, nếu như bị thương nặng, rất có thể hắn sẽ nằm sấp mười ngày nửa tháng trên giường mới có thể khôi phục.
- Trả lời ta, có tính thắng không?
Khương Phàm càng nắm càng chặt.
- Thời gian còn sớm, có dám tiếp tục hay không?
Ngu Thiên Đạo liếc về nén hương xa xa kia, mới đốt được một phần mười mà thôi.
- Tiếp tục đánh?
- Tiếp tục đánh!
Ngu Thiên Đạo dùng sức nắm chặt nắm đấm, chờ đợi Khương Phàm buông tay ra, lại hung hăng đánh một trận.
- Tốt, như ngươi mong muốn...!
Cánh tay Khương Phàm đột nhiên tuôn ra liệt diễm, trùng kích vết thương, răng rắc một tiếng, đem xương cột sống sau lưng Ngu Thiên Đạo xé rách đi ra.
- Lần này, ta sẽ không...!
Ngu Thiên Đạo đang muốn chuẩn bị tái chiến, sau lưng đột nhiên tê rần, phía dưới trong nháy mắt mất đi tri giác, thân thể quỳ trên mặt đất.
- Khương Phàm! Ngươi chán sống!
Mọi người dưới đài bỗng nhiên biến sắc, mấy người suýt chút nữa liền muốn vọt tới trên lôi đài.
- Tất cả đứng lại cho ta!
Khương Phàm bóp lấy cổ Ngu Thiên Đạo, đè ép đầu hắn hung hăng vọt tới lôi đài, nâng một chân dẫm lên trên ót hắn.
- Thời gian chưa tới, hay là bây giờ ta cùng Ngu Thiên Đạo đối chiến thời gian!
- Khương Phàm...!Ngươi...!Ngươi dám đối với ta như vậy!
Ngu Thiên Đạo lắc lư ánh mắt, tức giận đến toàn thân run rẩy kịch liệt.
Sắc mặt Ngu Khuynh Thành trầm xuống, lạnh lùng tiếp cận Khương Phàm trên lôi đài.
- Ngươi khẳng định muốn như thế này?
- Các ngươi mãnh liệt yêu cầu khiêu chiến, cũng là các ngươi tự mình lập xuống quy củ, thời gian chưa tới, lôi tràng thuộc về ta cùng Ngu Thiên Đạo.
Khương Phàm dùng sức giẫm lên đầu Ngu Thiên Đạo, giằng co với tử đệ Ngu gia khí thế hung hăng ở phía dưới.
- Ngươi tin hôm nay ngươi không đi ra khỏi được Hỗn Độn Tử Phủ hay không!
Ngu Khuynh Thành nhảy xuống hùng sư, đi hướng lôi tràng, toàn bộ tộc nhân Ngu gia nắm tay, chuẩn bị ra tay.
- Ta còn thực sự không tin!
Toàn thân Khương Phàm dâng lên liệt diễm, ánh mắt sắc bén.
- Các ngươi là từng người đến, hay là cùng tiến lên?
- Ở đâu ra một đứa nhà quê, dám ở Hỗn Độn Tử Phủ làm càn!
Một âm thanh hùng hồn đột nhiên từ đằng xa truyền đến, số lượng lớn tộc nhân Ngu gia thân mang áo giáp xông vào diễn võ trường.
- Ta là Khương Phàm của Vô Hồi thánh địa, muốn vào Lạc Chùy trọng địa, Ngu Khuynh Thành nhất định phải đem ta đưa đến nơi này khiêu chiến.
Tình huống cụ thể...!
Khương Phàm liếc nhìn Ngu Khuynh Thành, nói:
- Khuynh Thành cô nương cao quý, không giải thích sao?
Ngu Khuynh Thành buông nắm đấm ra, đi đến chỗ đám người Ngu gia kia thấp giọng giải thích qua.
- Hồ nháo!
Nam tử trung niên cầm đầu vung lên một chưởng, suýt chút nữa quất vào trên mặt Ngu Khuynh Thành.
Ngu Khuynh Thành có chút cúi đầu:
- Ta chỉ không cam lòng hắn phách lối, muốn cho hắn biết điều, cho Vô Hồi thánh địa chút giáo huấn.
Nhưng ta không nghĩ tới hắn lại mạnh như vậy, có thể vượt cấp khiêu chiến Ngu Thiên Đạo.
- Không phải ngươi không nghĩ đến, ngươi là ngu! Hắn có thể liên tiếp đánh Hàn Ngạo cùng Chiến Phật, chẳng lẽ còn ép không được Ngu Thiên Đạo?
Nam tử trung niên hung hăng liếc nàng một cái, đi đến trước lôi đài, tiếng to như hồng chung:
- Ta là Ngu Chính Hùng, thúc phụ của Ngu Thiên Đạo.
Tranh tài đã kết thúc, ngươi thắng, có thể đến Lạc Chùy trọng địa.
- Ngươi có thể đảm bảo? Lần đầu ta tiếp xúc tộc nhân Hỗn Độn Tử Phủ các ngươi, ấn tượng không được tốt lắm.
- Ta tự mình cam đoan, không ai dám hồ nháo.
Giọng Ngu Chính Hùng uy nghiêm truyền khắp diễn võ trường, tất cả tử đệ Ngu gia đều không hẹn mà cùng nhau cúi đầu xuống.
Khương Phàm ném xương cột sống Ngu Thiên Đạo ra, bỏ chân xuống, chắp tay về phía nam tử, nói:
- Vô ý mạo phạm Hỗn Độn Tử Phủ, bị ép ứng chiến, còn xin đảm đương.
Ngu Chính Hùng nói:
- Là Hỗn Độn Tử Phủ vô lễ.
Ngu Khuynh Thành, đưa Khương Phàm đi Lạc Chùy trọng địa.
- Ta? Đưa hắn?.
Ngu Khuynh Thành nhíu mày, thể hiện vô cùng kháng cự.
- Ngươi, tự mình đưa!
Ngu Chính Hùng uy thế bức nhân, một ánh mắt đảo qua đã để Ngu Khuynh Thành liền cúi đầu.
- Ngu tiền bối có ý tốt, nhưng ta không cần người đưa đi, còn xin chỉ dẫn phương hướng, ta tự mình đi là được.
Khương Phàm không muốn lại cùng những tử đệ Ngu gia này ở chung, cao ngạo so với thánh địa chỉ có hơn chứ không kém.
- Ngươi yên tâm, nếu như trên đường ngươi đến Lạc Chùy trọng địa, hoặc là trong lúc ở Lạc Chùy trọng địa tự dưng bị hãm hại, ta sẽ lấy gia pháp xử trí người liên quan.
Ngu Chính Hùng nói xong, thét lên ra lệnh với Ngu Khuynh Thành:
- Phụ trách an toàn của Khương Phàm! Không được để mất cấp bậc lễ nghĩa của Hỗn Độn Tử Phủ!
Ngu Khuynh Thành tức giận:
- Bảo vệ an toàn? Hắn dựa vào cái gì!
- Dựa vào lời ta nói! Còn chưa đủ?
Ngu Chính Hùng là người phụ trách Hỗn Độn Tử Phủ chủ yếu tại Vương Quốc Hắc Ám, mặc dù quanh năm giằng co cùng Vô Hồi thánh địa, cũng rất không nguyện ý lại nổi lên tự dưng tranh luận gì.
Đúng vào lúc này, đài đá không gian xa xa cuồn cuộn mê vụ, hai bóng người nện bước chỉnh tề đi ra.
Ngoại hình hoàn toàn giống nhau, nhưng lại có khí chất hoàn toàn tương phản.
Một người vẻ mặt lạnh lẽo cứng rắn, lông mi hàm sát, ngửa đầu cao ngạo, ánh mắt cực kỳ lăng lệ.
Một người trầm tĩnh nghiêm túc, trong mắt chứa từ bi, có chút cúi thấp đầu, chắp tay trước ngực, mặc niệm phật ngữ.
Chính là Hứa Như Lai của Chí Tôn Kim Thành, một Chiến Phật, một Thánh Phật!
- Hứa Như Lai?
Khương Phàm khẽ nhíu mày, sao bọn hắn lại tới đây.
- Khương Phàm! Lại gặp mặt!
Chiến Phật Hứa Như Lai tiếp cận Khương Phàm, nhe răng ra cười.
Thánh Phật Hứa Như Lai khẽ vuốt cằm, nhẹ giọng chậm mà nói:
- Khương Phàm, hân hạnh.
- Các ngươi tới thật là kịp lúc.
Khương Phàm liếc mắt nhìn Ngu Khuynh Thành, mình không có dừng lại thêm ở Vương Quốc Hắc Ám, trực tiếp tìm đến Hỗn Độn Tử Phủ. Coi như bọn người Hứa Như Lai biết hắn đến Lạc Chùy trọng địa thì cũng không thể nào cùng lên đến nhanh như vậy, trừ phi có người tận lực thông báo.
- Chúng ta được mời tới.
Hứa Như Lai đi xuống đài cao, phía sau còn đi theo hai con Phi Thiên Bạch Viên khí tức hung hãn.
Chiến Phật quét mắt nhìn diễn võ trường, chú ý tới Ngu Thiên Đạo ngồi liệt trên lôi đài, phát ra tiếng hừ lạnh.
Thánh Phật bình tĩnh lãnh đạm, tầm mắt cụp xuống, giống như cái gì cũng đều không quan tâm.
- Các ngươi là do ai mời?
- Đương nhiên là Ngu Khuynh Thành, Vương Quốc Hắc Ám còn có ai có tư cách này.
- Thi đấu khiêu chiến Võ Hầu còn chưa bắt đầu, Chí Tôn Kim Thành cùng Hỗn Độn Tử Phủ đã không kịp chờ đợi mà liên thủ rồi?
- Ngươi đã có can đảm khiêu chiến Võ Hầu, còn quan tâm chút chuyện làm nóng người trước ấy?
Chiến Phật nói xong, hành lễ với Ngu Chính Hùng:
- Được mời mà đến, cảm tạ Hỗn Độn Tử Phủ. Có qua có lại, Chí Tôn Kim Thành sẽ đưa Ngu Khuynh Thành tư cách một lần đến Luân Hồi cấm khu.
- Một người? Đây coi là có qua có lại?
Ngu Khuynh Thành chỉ chỉ Ngu Thiên Đạo ở trên lôi tràng:
- Thêm hắn.
- Ha ha, như ngươi mong muốn, chờ trở lại Vương Quốc Hắc Ám, ta tự mình đưa ngọc bài.
Lúc Chiến Phật nói chuyện, ánh mắt đều rơi trên người Ngu Chính Hùng.
Ngu Khuynh Thành mời thì mời, nhưng nếu như Ngu Chính Hùng ngăn cản, bọn hắn rất khó đến Lạc Chùy trọng địa, cho nên hắn cao điệu trao đổi tư cách.
Ngu Chính Hùng trầm mặc, sau đó phân phó nói:
- Ngu Khuynh Thành, dẫn bọn hắn rời khỏi nơi này, nhớ kỹ ta, cam đoan an toàn cho tính mệnh Khương Phàm.
Bên ngoài Hỗn Độn Tử Phủ có hai ngọn núi cao đặc biệt hùng vĩ, xa xa nhìn lại giống như là hai thanh Thần Binh, nguy nga thẳng tắp, cao tới mười tám ngàn mét.
Đỉnh núi lượn lờ, khuấy động khí lãng ngập trời, dẫn dắt lẫn nhau, tạo thành vặn vẹo vòng xoáy ở giữa đỉnh núi, giống như Thiên Nhãn ở trong đám mây, quan sát dân chúng.
Một thềm đá năm mươi ngàn bước tọa lạc ở giữa hai ngọn núi cao, từ chân núi kéo dài đến giữa vòng xoáy ở đỉnh núi.
Số lượng lớn cường giả thân mang trọng giáp Hỗn Độn Tử Phủ đóng ở phía trước vòng xoáy.
- Những người kia đang làm cái gì?
Mắt Khương Phàm sáng tỏ sắc bén, nhìn thấu mây mù, quan sát thềm đá năm mươi ngàn bước mà rung động, phía trên lại có rất nhiều người, càng là xuống dưới càng nhiều người, chân núi dày đặc Ma Vân tê dại tràn đầy mấy vạn người.
Ngu Khuynh Thành giống như là Thần Tử cao ngạo, lạnh lùng liếc mắt bóng người trên thềm đá như nhìn con kiến hôi.
Đăng Thiên Giai, trước cấm khu.
Các con dân được Hỗn Độn Tử Phủ bảo hộ đều có thể đến Lạc Chùy trọng địa lịch luyện. Điều kiện tiên quyết là, không được vượt qua Linh Hồn cảnh, càng phải đi bộ leo lên bậc thang năm mươi ngàn bước.
- A a a! Ta đi lên rồi, ta đã lên được rồi!
Một nam tử gian nan leo lên bậc thang cao nhất, mặc dù làn da toàn thân sung huyết, mỏi mệt đau đớn, nhưng vẫn kích động hò hét.
- Thăm viếng Hỗn Độn Tử Phủ!
Tuy nhiên sau khi nhìn đến cường giả Tử Phủ uy nghiêm cao lớn ở phía trước, hắn đã tranh thủ thời gian đ è xuống kích động, tiến lên phía trước hai bước quỳ xuống hành lễ.
Một cường giả Tử Phủ cao ba mét đi đến trước mặt hắn, đơn giản kiểm tra thân thể, sau khi xác định không có gian lận đã cho đi:
- Tiến vào đi!!
- Cảm tạ Tử Phủ ban ân!
Nam tử vội vàng dập đầu, kích động chạy hướng về vòng xoáy phía trước.
Khương Phàm nhìn qua bậc thang phía dưới, tới gần vị trí đỉnh núi đang có mười lăm mười sáu nam nữ tử cắn chặt hàm răng, toàn thân run rẩy trèo lên trên.
Có luyện thể giả thể chất cường thịnh, cũng có cường giả Thú linh văn.
Toàn bộ làn da của bọn hắn đều đỏ bừng, thất khiếu rướm máu, mỗi một bước đều bò đặc biệt gian nan, giống như đang khiêng một tòa núi lớn.
- A...
Một nữ tử rốt cuộc cũng không kiên trì nổi, hai chân mềm nhũn, dưới chân trượt đi, ngửa mặt lăn lông lốc xuống, liên tiếp va chạm thềm đá, chảy cả máu, cuối cùng nằm nhoài ở mấy trăm bậc thang phía dưới, hôn mê bất tỉnh.
619: Làm nóng người
Mười mấy người phía trên đều không có để ý tới, cúi đầu tiếp tục gian nan trèo lên trên.
Bọn hắn không chỉ đang tìm kiếm cơ hội tiến vào Lạc Chùy trọng địa, càng là gian nan tôi luyện bản thân.
Ngu Khuynh Thành giới thiệu cho Khương Phàm:
- Càng đi lên, trọng lực càng lớn. Trọng lực nấc thang thứ mười ngàn là gấp năm lần bình thường, tầng thứ hai mươi ngàn gấp mười lần, tầng thứ ba vạn là gấp hai mươi lần, tầng thứ bốn vạn gấp năm mươi lần, tầng thứ năm vạn thì là gấp trăm lần. Trọng lực không phải đến bao nhiêu tầng mới đột nhiên gia tăng, mà là mỗi một tầng đều hơi có tăng cường, trình độ tăng cường cơ hồ nhỏ đến mức phát giác không ra, nhưng càng như vậy, bò càng gian nan.
Khương Phàm giật mình gật đầu, tăng cường nhỏ bé đến không thể nhận ra mới là khảo nghiệm tàn khốc nhất, nếu như trọng lực gấp trăm lần đột nhiên đè ở trên người, ngươi khả năng khẽ cắn môi chịu đựng, nhưng tiếp tục chậm chạp tăng cường lại có thể khảo nghiệm ý chí lực cực lớn.
Một nam tử sư văn một phát bắt được thềm đá tầng thứ ba vạn, kích động muốn bò lên, nhưng kích động quá sớm, ý chí căng cứng bỗng buông lỏng, hai tay run rẩy kịch liệt lập tức mất đi lực lượng, kêu thảm lăn xuống dưới.
Các cường Hỗn Độn Tử Phủ giả đứng đấy mặt không thay đổi, không hề thương tiếc, không hề tiếc nuối, tình cảnh thất bại trong gang tấc như thế này bọn hắn gặp rất nhiều.
- Chơi rất vui sao? Ha ha, tiếp tục xem một lát?
Chiến Phật chú ý đến biểu hiện hiếu kỳ của Khương Phàm, khinh thường cười lạnh.
Khương Phàm tiếp tục nhìn đám người phía dưới gian nan leo lên, thản nhiên nói:
- Ta muốn làm gì liền làm cái đó, có chút nào liên quan với ngươi sao? Không phải ngươi phải vào Lạc Chùy trọng địa sao, đi đến đi, nhìn ta chằm chằm làm gì?
- Ta đang chờ làm nóng người, không có ngươi sao có thể đi.
Ánh mắt Chiến Phật lạnh lẽo, không kịp chờ đợi vào Lạc Chùy trọng địa giao thủ cùng Khương Phàm.
Mặc dù hắn và Thánh Phật cũng còn dừng lại tại ngũ trọng thiên, nhưng hai người liên thủ, hoàn toàn có thể chống lại Khương Phàm, lại có hai con Phi Thiên Bạch Viên phối hợp, bọn hắn có lòng tin hoàn ngược được Khương Phàm ở Lạc Chùy trọng địa.
Khương Phàm thu hồi ánh mắt, mang trên mặt mấy phần ý cười:
- Đi đến liền làm nóng người? Không tới bên trong đi một vòng trước, nhìn một chút?
Chiến Phật đón ánh mắt Khương Phàm:
- Ta đối với việc làm nóng người càng cảm thấy hứng thú hơn.
- Tính tình vẫn rất gấp.
Khương Phàm cười khẽ hai tiếng, ngắm nhìn vòng xoáy to lớn phía trước:
- Trực tiếp đi đến liền có thể?
- Cuối con đường chính là Lạc Chùy trọng địa, điểm tới là Phiến Thạch lĩnh, trọng lực gấp mười lần so với trọng lực tự nhiên...
Ngu Khuynh Thành còn chưa nói xong, Khương Phàm đột nhiên bạo khởi liệt diễm sôi trào, xông về vòng xoáy.
- Hắn muốn cắt đuôi chúng ta! Bạch Viên, đuổi theo!
Chiến Phật thét lên ra lệnh, hai con Phi Thiên Bạch Viên phát ra tiếng gào thét cuồng liệt, huy động cái cánh khổng lồ bay lên không phóng tới vòng xoáy.
- Có trò hay để xem rồi.
Ngu Khuynh Thành cười lạnh hai tiếng, cưỡi hùng sư màu tím đi theo.
Khương Phàm nhanh chóng lao về phía trước, hai tay nắm chắc tàn đao, yên lặng tích góp lực lượng.
Không lâu sau đó, trong cảnh tượng rộng rãi sáng sủa xung quanh, hắn xuất hiện ở trăm mét không trung, nhanh chóng rơi xuống phía dưới.
Đây là thế giới nham thạch mênh mông, đập vào mắt tất cả đều là núi đá thấp bé, vết nứt giăng khắp nơi đại địa.
Nơi này không có hoa cỏ, không có cây cối, trụi lủi, nhưng ở những núi đá khác biệt, vết nứt các nơi đều không giống nhau, để trong này không đến mức quá hoang vu.
Khương Phàm không có thưởng thức hoàn cảnh, theo trọng lực áp chế mãnh liệt, xông về bệ đá phía dưới.
Ầm ầm!
Khương Phàm từ trên trời giáng xuống, bỗng nhiên chìm xuống, nhưng lúc đứng dậy, một khắc này, ánh mắt hừng hực, huyết khí toàn thân sôi trào, hán nắm chặt tàn đao chỉ lên trời gầm thét.
- Khai Thiên Thức!
Gương mặt Khương Phàm dữ tợn, tóc ngắn bay lên!
Huyết khí cường thịnh lao ra khỏi thân thể, không chỉ là màu đỏ như máu mà còn ẩn chứa kim quang.
Kim viêm mãnh liệt sôi trào, cuồn cuộn kéo lên trời, giống như Chu Tước lâm thế.
Linh hồn nở rộ bên trong cơ thể, giống như là một tôn cổ linh thức tỉnh, tràn ngập uy nghiêm, khí thế.
Linh nguyên, huyết khí, linh hồn, ba nguồn năng lượng ngay lúc này giao hòa với nhau, toàn bộ va chạm vào tàn đao.
Tàn đao rung động kịch liệt, sôi trào đao cương màu tím kinh người.
Một cơn khí lãng sôi trào trên bệ đá!
Một đoạn đao quang bổ lên trời trăm mét!
Không trung mãnh liệt nhấc lên vòng xoáy, cường quang dâng lên, Chiến Phật cưỡi Bạch Viên của hắn vọt ra đầu tiên.
Rống!!
Phi Thiên Bạch Viên vung vẩy hai tay, phát ra tiếng gào thét, phát ti3t chiến ý của bản thân, chuẩn bị kỹ càng tốt để đánh một trận.
- Khương Phàm, xem ngươi muốn đi đến chỗ nào...
Mắt Chiến Phật sáng như đuốc, vững vàng đứng trên Phi Thiên Bạch Viên, muốn tìm bóng dáng Khương Phàm. Nhưng... Nét mặt hưng phấn còn ở trên mặt Bạch Viên và Chiến Phật, lại đều giật mình trước nguy hiểm, toàn thân nổi lên cơn gió lạnh.
Trong chớp mắt này, tàn đao Khai Thiên Thức ngang nhiên chém đứt trời cao, đánh vào trên thân Phi Thiên Bạch Viên.
Da thịt Phi Thiên Bạch Viên cứng rắn, cảnh giới lại là thất trọng thiên, thực lực vô cùng nhanh nhẹn dũng mãnh, nhưng cũng gánh không được đao khí như vậy đột ngột lại bá đạo.
Phốc phốc!!
Đao khí hoành kích, đánh đâu thắng đó.
Bạch Viên đang sống sờ sờ lại bị chém thành hai khúc, huyết nhục văng tung tóe, nội tạng vẩy xuống, chết tại chỗ.
Chiến Phật chật vật rơi xuống trận vực có trọng lực gấp mười lần bên dưới.
Khương Phàm triển khai hỏa dực, bay thẳng lên trời, cuồn cuộn liệt diễm liên miên bất tuyệt cuốn về phía Chiến Phật.
- Thánh Phật! Mau ra đây!
Vạn ấn Chiến Phật nở rộ, phật ấn ngưng tụ chiến y, ngạnh kháng liệt diễm đốt cháy, hắn triệu ra bảo luân, mượn tình thế rơi xuống, đối diện đánh tới hướng Khương Phàm.
Ầm ầm!
Tàn đao ngạnh kháng bảo luân, giống như là Cửu Thiên Lôi Đình, âm thanh nổ tung trời cao.