Đan Hoàng không ngừng nhắc nhở Khương Phàm rời khỏi, khí tức sát lục đến từ hắc ám gần như ăn mòn linh hồn Khương Phàm, cũng ảnh hưởng đến hồn niệm hắn.
Khương Phàm gắt gao cắn chặt hàm răng, k1ch thích linh nguyên hóa thành tơ vàng bảo vệ ý thức tùy thời muốn sụp đổ.
Rốt cuộc...!
Khương Phàm đứng ở trong bóng tối vô biên, chỗng đỡ khí tức sát phạt tràn ngập đất trời, nhìn qua thế giới hắc ám ở phương xa, cũng chính là, Thâm Uyên Ác Linh chân chính.
- Đó là cái gì...!
Khương Phàm rung động, toàn thân rùng mình.
Nơi này đều là hắc ám, ánh sáng khó tiến được đến đây, lúc đầu cái gì đều không nhìn thấy, toàn thân Khương Phàm sôi trào huyết khí lại tại giờ phút này đều hội tụ về hai mắt.
Trong tầm mắt, hiện ra một hình ảnh kinh khủng.
Ở bên ngoài hơn trăm dặm, sâu trong phế tích băng diệt, một cánh tay dài đến vạn trượng câm một chiến thương c ắm vào nơi đó, xuyên qua một thi hài to lớn.
Toàn thân thi hài đen kịt, ma khí ngập trời, tử khí đầy đồng.
Nó nằm nghiêng ơ trong phế tích, gắt gao bắt lấy cây giáo cắm nghiêng ở trên người, đầu lâu nâng lên, giống như đang gào thét với trời.
Tiếng ma hống vô hình như đang chấn thiên động địa, vỡ nát thiên khung.
Chiến thương vạn trượng, xích hồng yêu dị, khí tức sát phạt ngập trời, bên ngoài chảy dung nham giống như máu tươi, khoáng thế vĩnh tồn, mãi mãi không cạn.
- Liệp Thần Thương?
Khương Phàm thốt ra, toàn thân kinh hãi.
Ký ức trong ý thức đột nhiên rõ ràng, dừng lại tại thời khắc quan trọng nhất ở kiếp trước.
Bờ Đăng Thiên Kiều, Bát Đế giá lâm, Bách Hoàng xuất chinh.
Thiên Hậu, Tu La, chư tướng hoàng triều, trăm vạn hùng binh, dục hỏa đẫm máu, tử chiến không lùi.
Kiếp trước Chiến Khu ngạo khiếu Thương Thiên, rung chuyển càn khôn, ngàn vạn thi cốt dưới chân, phía sau là huyết hà ngập trời.
Rung động chiến trường Bách Tộc.
Rung động thiên địa hoàng tộc.
Rung động biến đổi lớn kinh thiên.
Cường giả đầy trời chiến lực thông thiên, Thần Binh vô tận sát khí cuồn cuộn.
Trong hỗn loạn, một thanh chiến thương dính qua vô số thần huyết, đâm xuyên qua chiến trường bạo loạn lại mênh mông vạn dặm, ven đường băng diệt tám mươi ngàn hùng binh, lấy Thiên Cương đại tướng đánh giết thần triều làm hỗ trợ, đâm về phía Chiến Khu kiếp trước, xuyên qua cánh tay.
- Liệp Thần Thương, từng làm tổn thương Chiến Khu ta tại chiến trường Bách Tộc.
Cảm giác kinh hồn này, cho dù tái thế luân hồi vẫn mãi tồn tại.
Tinh thần Khương Phàm rung động, ánh mắt lắc lư.
Liệp Thần Thương, tuyệt thế hung binh, đệ nhất sát khí Hoàng Thiên thế giới, trọng thương săn giết vô số Thần Linh.
Liệp Thần Thương, trời khó táng, đất khó diệt, sinh ra từ thế giới Hoang Cổ, giết chóc đến nay, không hư hại chút nào.
Liệp Thần Thương...!Ngươi vậy mà lại mai táng ở chỗ này!
- Ngươi nói, Liệp Thần Thương? Liệp Thần Thương, còn chưa bị hủy diệt sao?
Linh hồn Đan Hoàng truyền ra từng âm thanh rung động, trong ký ức không trọn vẹn của hắn cũng có bóng dáng Liệp Thần Thương.
- Cái đó là...!
Ánh mắt Khương Phàm chậm rãi hướng lên, phía trên chiến thương vạn trượng chỉ xéo trên bầu trời hắc ám, có một vòng huyết nguyệt.
Huyết nguyệt đứng đấy, huyết khí cuồn cuộn, nở rộ hồng quang yêu dị, chiếu sáng phế tích mờ tối.
Ngàn vạn ác linh chiếm cứ mấy trăm dặm trong phế tích, triều bái huyết nguyệt giữa trời, cũng đang hiến tế huyết nguyệt huyết khí mà ban đêm bọn chúng cướp đoạt từ bên ngoài Đại Hoang.
- Đó là máu của ta?
Khương Phàm chăm chú nhìn huyết nguyệt to lớn giữa bầu trời.
Huyết khí toàn thân hắn bắt đầu thay đổi, chính là đến từ nó.
Bên trong huyết nguyệt có thể là thời điểm chiến mâu xuyên thủng cánh tay hắn mang ra Thần Hoàng huyết.
Cho dù đã luân hồi, vẫn có thể cùng huyết mạch đương thời sinh ra phản ứng.
Đôi mắt mình có thể cách hơn trăm dặm nhìn thấy hình ảnh rung động này, cũng là bởi vì huyết nguyệt cộng minh cùng huyết khí của hắn.
- Máu của ta...!Thần huyết của ta...!
Khương Phàm bỗng nhiên có ý nghĩ to gan.
Đem thần huyết dẫn ra!
Dù chỉ là mấy giọt!
Khương Phàm dùng tàn đao mở ra hai tay, điên cuồng thả ra một phần ba máu tươi trên cơ thể, cố nén cảm giác suy yếu, vẩy về hắc ám trước mặt.
Máu tươi rơi xuống đất, từ từ bốc hơi, biến thành huyết khí, trôi giữa không trung.
Nơi này cách huyết nguyệt trăm dặm, nhưng vẫn được nhận lấy dẫn dắt, chậm rãi trôi về nơi đó, trà trộn vào bên trong triều cường huyết khí mà ngàn vạn ác linh thả ra.
Khương Phàm cách hắc ám nồng đậm, rõ ràng nhìn thấy huyết khí chui vào, đang mong đợi phát sinh thay đổi.
Ù ù...!
Huyết nguyệt đột nhiên xuất hiện rung động, tiếng vang ù ù chấn thiên động địa.
Ngàn vạn ác linh kêu gào, thấp thỏm lo âu.
Vô số hồn ảnh từ sâu trong phế tích dâng lên, lít nha lít nhít, vô cùng táo bạo.
Khương Phàm nhìn thấy mà tê cả da đầu, nhưng vẫn chăm chú nhìn huyết nguyệt giữa không trung.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, như thiên băng địa liệt, huyết nguyệt sôi trào lên huyết khí ngập trời, cuồn cuộn trời cao, như cuồng triều, thanh thế to lớn.
Bên trong còn tràn ngập kim quang bắt mắt, khiến cho huyết khí toàn thân Khương Phàm xao động.
Sau khi cuồn cuộn huyết triều ở trên không nhấc lên đã lập tức lao về phía Khương Phàm.
- Đến rồi!
Khương Phàm rung động lại kích động.
Nhưng...!
Rống!
Hài cốt yên lặng lại cử động, hai tay gắt gao nắm chặt Liệp Thần Thương kịch liệt giãy dụa, trong đầu trống trải phát ra tiếng ma hống kinh khủng.
Đại địa vỡ nát, phế tích lay động.
Hàng vạn ác linh chạy trốn, vô tận hồn ảnh phóng lên tận trời, như núi kêu biển gầm tràn ngập về phía Khương Phàm ở nơi này.
- Tịch Nhan, rời khỏi nơi này.
Bạch Nguyệt túc lão bỗng nhiên quay người, con ngươi quỷ dị gắt gao tiếp cận sâu trong bóng tối.
- Xảy ra chuyện gì?
Tịch Nhan bay lên, tránh ra từ bên trong ác linh hỗn loạn.
Lũ ác linh không đuổi tới, bọn chúng nhao nhao dừng ở tại chỗ, một lát sau lại phát ra tiếng rít gào thê lương, phóng tới sâu trong bóng tối.
- Toàn bộ rút lui! Phong ấn Đại Hoang sắp đóng lại, toàn thể rút lui.
Bái Nguyệt cuốn theo Tịch Nhan bay lên không, tiếng rít gào sắc nhọn vang vọng Đại Hoang.
- Rút lui rút lui rút lui....