- Thường Lăng...!Thường Lăng...!
Khương Phàm đứng ở biên giới thánh quang, nhẹ nhàng gọi Thường Lăng.
- Sao?
Thường Lăng kinh hãi quá độ, con ngươi đều có chút tan rã, thân thể mềm mại khống chế không nổi mà liên tục run rẩy.
- Cô nhìn phía trước một chút.
Khương Phàm gian nan nuốt ngụm nước bọt, biểu hiện trên mặt quả thật rất khó nhìn.
Thường Lăng hoảng hốt một lát, từ từ quay đầu.
- Ta...!thấy ảo giác sao?
- Nói cho ta biết, ngươi thấy được cái gì.
- Thật nhiều...!Yêu thú...!
- Nhìn thấy như nhau, vậy thì không phải là ảo giác.
Lúc ban ngày, trên vách đá rõ ràng chỉ có năm con Lôi Ưng, bây giờ lại tụ tập mấy chục đến trên trăm con mãnh cầm, ác thú.
Có Ngân Lang sau lưng mọc lên hai cánh, có hai con quái xà băng hỏa, có hăc miêu phát ra các loại U Minh, đa phần đều là gọi không ra tên.
Còn có Hoàng Kim Sư Tử, Thương Diễm Đan Tước, Ngũ Thải Anh Vũ cùng các loại dị thú mạnh mẽ lại hiếm thấy khác.
Tất cả bọn chúng rét căm căm nhìn chằm chằm Khương Phàm, Thường Lăng đột nhiên xông vào, ánh mắt dã tính để toàn thân bọn hắn rét run.
- Đây là có chuyện gì?
Khương Phàm thoáng lấy lại bình tĩnh.
Những Yêu thú này mặc dù rất đáng sợ, nhưng đều ra sức chen chút chung một chỗ, không có ý tứ muốn ăn bọn hắn.
- Ngươi lớn lên tại Đại Hoang, ngươi không rõ ràng sao?
Thường Lăng vẫn ôm thật chặt Khương Phàm, sợ hãi, giá lạnh, để nàng hận không thể chen vào trong thân thể của hắn.
- Chúng ta ở bên kia không có tình huống như thế này.
Khương Phàm lại có cảm giác đám Yêu thú đang tụ tập để sưởi ấm cho nhau.
Đám Yêu thú nhìn Khương Phàm một lát, đều yên lặng cúi đầu xuống, vậy mà không để ý đến bọn hắn nữa.
- An toàn rồi.
Khương Phàm thoáng thở phào, vỗ nhẹ Thường Lăng.
Thường Lăng lại ôm chặt hơn, không dám nhìn tràng diện bạo động kinh khủng bên ngoài vòng sáng.
- Quá chặt, ghìm chết ta rồi.
Khương Phàm giật giật cánh tay Thường Lăng, đang muốn ngăn chặn miệng vết thương của hắn.
- Thật xin lỗi.
Thường Lăng vội buông ra.
- K1ch thích không? Ta đã nói rồi, chỉ cần có thể sống mà đi ra khỏi Đại Hoang, đoạn thời gian trải qua này đáng giá cho cô cảm nhận cả đời.
Khương Phàm nhếch miệng cười, chỉ là miệng mang đầy máu tươi, dáng vẻ rất là chật vật.
Rất nhanh, hắc ám như thủy triều đều biến mất, đám mãnh thú bị lực lượng tà ác xâm nhập chậm rãi từ táo bạo khôi phục lại.
Thánh quang trên vách đá bắt đầu ảm đạm, theo hắc ám biến mất.
Mãnh thú linh cầm đều lắc lư thân thể, tinh thần phấn chấn, gáy to gào thét, liên tiếp rời khỏi vách núi.
- Đỉnh lô ở nơi đó.
Thường Lăng lặng lẽ thúc giục Khương Phàm.
Khương Phàm bước nhanh tiến lên, trước khi Lôi Ưng phát giác, phải lấy được đỉnh lô.
Ý thức Thường Lăng cùng đỉnh lô giống nhau, trong nháy mắt đã thu hồi vào khí hải.
- Đi mau, rời khỏi nơi này.
Thường Lăng một khắc đều không muốn chờ lâu ở chỗ này.
- Chờ một chút, đó là cái gì?
Khương Phàm đang muốn nhảy xuống khỏi vách núi, lại ngoài ý muốn chú ý tới trong sâu nhất chỗ đám mãnh thú chen chúc, có một tượng đá đứng thẳng tại đó.
Tượng đá cao chừng hai mét, pha tạp tổn hại, nhìn rất bình thường, lại là Tử vật duy nhất trong vòng tròn trừ Yêu thú, còn bị chen chúc tại trung tâm nhất.
Chẳng lẽ, thánh quang trong bóng tối đến từ nó?
Khương Phàm bỗng nhiên có loại một ý niệm kỳ quái, hắn nhìn chằm chằm tượng đá, sau đó mang theo Thường Lăng nhanh chóng rời khỏi.
- Ở đây có rất nhiều đan dược, ngươi cứ dùng.
Thường Lăng lấy ra rất nhiều đan dược quý giá, đặt ở trước mặt Khương Phàm.
Mặc dù nàng bị thương rất nặng, nhưng so với Khương Phàm máu thịt be bét thì vẫn tốt hơn nhiều.
Lúc đó mặc dù sợ hãi lại tuyệt vọng, cơ hồ sụp đổ đến cái gì cũng đều không nhớ rõ, nhưng vẫn là biết Khương Phàm vẫn đang ôm chặt nàng, thay nàng ngăn trở các đòn tấn công.
- Bạch Quy Đan, Hạo Thiên Đan, Kim Thân Đan...!Đều là đan dược ba bốn phẩm nhỉ.
Khương Phàm cũng không khách khí, cầm lấy mấy viên đan dược ăn vào.
Hắn không chỉ có vết thương da thịt nghiêm trọng, mà lúc bị quái vật đập một phát kia, chút nữa đã lấy mạng của hắn, xương cốt toàn thân đều nát hơn phân nửa.
Thường Lăng lại hỏi:
- Còn cần ta làm gì không?
- Không cần, cô cũng nên điều dưỡng cho tốt đi.
Khương Phàm kinh ngạc, dịu dàng như vậy sao?
Thường Lăng ăn vào mấy viên đan dược, luyện hóa hấp thu.
Những vết thương trải rộng phía sau lưng mà ở hai tay rất nhanh đã nổi lên huỳnh quang, đang thần kỳ khép lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, chỉ sau chốc lát liền trơn bóng như lúc ban đầu.
- Khương Phàm...!
Thường Lăng nhìn Khương Phàm đang nhắm mắt điều dưỡng, có chút do dự, nhưng mở miệng.
- Ừm?
Khương Phàm không mở mắt, chỉ đáp đơn giản một từ.
- Ngươi đã cứu ta ba lần, ta sẽ nhớ kỹ ân tình của ngươi.
Ngươi muốn cái gì? Nếu ta có thể cho thì đều sẽ cho.
Thường Lăng nguyện ý thiếu ân tình của hắn, nhất là ân cứu mạng lớn như vậy.
Khương Phàm yên lặng điều trị, tùy ý nói.
- Cô không nợ ta gì cả, mặc kệ là giúp cô hay là cứu cô, chỉ là bởi vì ta tự nguyện.
- Ta mặc kệ đối với ngươi mà nói là gì, với ta mà nói là rất có ý nghĩa.
Ngươi muốn cái gì, nói ba điều, ta rất nghiêm túc.
- Ta không cần cái gì.
- Ngươi nhất định phải nói.
- Thật không cần.
- Nhất định phải nói.
- Điều kiện gì cũng được?
- Ngươi cứ nói, ta đều có thể cân nhắc.
Khương Phàm nghĩ nghĩ, mỉm cười:
- Ta muốn cô.
- Ngươi...!
Thường Lăng lập tức đỏ bừng mặt, nhưng, nàng ánh mắt lắc lư, khẽ mím môi:
- Ta đã sớm tuyên thệ, đời này không gả.
- Ta không phải ý này.
Khương Phàm lúng túng, hắn cần Luyện Đan sư, có thể tương lai cùng nhau chinh chiến Bách Tộc chiến trường, đây cũng là nguyên nhân lúc trước hắn nói chuyện trời đất muốn dẫn dụ Thường Lăng ra ngoài.
Thường Lăng cụp mắt xuống, môi đỏ nhúc nhích:
- Nhưng Đan quốc không còn là Đan quốc trước kia, Đan quốc tiến vào La Phù, có hoàn cảnh mới, ta...!
- Ừm??
Khương Phàm giật mình, cô nương này thế nào?
Thường Lăng do dự, giống như đang dùng hết khí lực toàn thân, khẽ mở môi, tiếng như ruồi muỗi.
- Ta...!
Nhưng, không chờ nàng nói ra, Khương Phàm kịp thời ngừng lại:
- Ta không phải có ý kia, ta muốn cô là bằng hữu của ta.
Tương lai ta muốn đi rất xa, phải đối mặt rất nhiều khiêu chiến, ta cần thánh văn Đan sư như cô..