Đan Đại Chí Tôn

Chương 520-522




520: Ngoài Ý Muốn 2


Các đội viên Huyết Ngục cố nén cảm giác hôn mê, hô to nhắc nhở lẫn nhau.

Nhưng, có một chuyện phát sinh ngoài ý muốn.

Thanh đồng tiểu tháp của Khương Phàm, yêu quyển cùng ngọc thạch trong tay Thường Lăng cũng bắt đầu nở rộ ánh sáng, càng ngày càng mãnh liệt.

Ánh sáng đó lại cùng quang ảnh con đường không gian sinh ra giao hòa.

- Không tốt! Thanh đồng tiểu tháp ảnh hưởng đến lực lượng không gian nơi này!
Sắc mặt Khương Phàm đột nhiên biến đổi.

Mặc dù nơi này tương tự như con đường không gian ở thành Thiên Khải, nhưng nơi đó là bị khống chế ổn định truyền tống, nơi này thì hoàn toàn là không gian vặn vẹo loạn chuyển.

Lực lượng không gian của thanh đồng tiểu tháp, ngọc thạch và yêu quyển quá cường đại nên đã tạo thành cộng minh với nơi này.

- Xảy ra chuyện gì?
Thường Lăng luống cuống, ngọc thạch, yêu quyển càng ngày càng sáng, không chỉ có cùng dung hợp với quang ảnh xung quanh, lại còn bắt đầu dẫn dắt quang ảnh nơi xa xôi hội tụ tới nơi này.

- Công tử, Thường Lăng, nắm chặt xiềng xích, không được buông ra.

Các Huyết Ngục lo lắng hô to, muốn hỗ trợ nhưng lại hoàn toàn không khống chế nổi thân thể.

Khương Phàm cùng Thường Lăng rất nhanh bị càng ngày càng nhiều ánh sáng bao phủ, xiềng xích quấn quanh trên thân không bị vặn vẹo, sau đó tách ra.


- Không! Không không...!
Thường Lăng luống cuống, nếu như tách khỏi Huyết Ngục thì có nghĩa là một mình nàng sẽ bị ném tới nơi nào đó ở Nam Cương.

Nàng hoàn toàn không hề có năng lực sinh tồn ở bên ngoài, lúc nào cũng có thể bị bắt lại, càng có thể có thể chết một cách ngoài ý muốn.

Chính nàng không sợ chết, nhưng nàng lại đang mang theo đỉnh lô mạnh nhất cùng Linh Bảo quý giá nhất Đan quốc.

- Cứu ta...!Cứu ta...!
Thường Lăng thét lên, thân thể nhấc lên, đưa tay bắt loạn lung tung.

Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Khương Phàm kích phát linh văn, chấn khai hỏa dực, miễn cưỡng khống chế được thân thể, vung lên tay phải lên bắt lấy cánh tay Thường Lăng.

- Khương Phàm? Khương Phàm...!
Thường Lăng giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, một tay khác lo lắng bắt loạn về phía trước.

- Ôm chặt ta!
Khương Phàm dùng hết khí lực toàn thân, kéo Thường Lăng qua, gắt gao ôm vào trong ngực, cũng cơ hồ không nhìn thấy bóng dáng các Huyết Ngục, nhanh chóng hô to với phía trước.

- Không cần lo lắng cho ta! Ta có thể sống sót!
- Công tử...!
Các Huyết Ngục ảo não, gấp gáp, lại bất lực.

- Mười ngày ! Chờ ta mười ngày! Mười ngày không đến, các ngươi hãy về La Phù! Về La Phù...!
Khương Phàm bị ánh sáng hoàn toàn nuốt hết, dùng hết khí lực toàn thân cuồng loạn gào thét.

- Ôm ta, ôm ta...!
Thường Lăng nhắm mắt lại, gắt gao ôm lấy Khương Phàm, sợ không gian vặn vẹo tách bọn hắn ra.

Hình như là cực kỳ lâu, nhưng lại hình như chỉ là một lát ngắn ngủi, ánh sáng xung quanh đột nhiên tản ra, Khương Phàm cùng Thường Lăng lại xuất hiện ở trong một con sông đang lao nhanh.

Nước sông chảy xiết kéo bọn hắn về phía trước, cảm giác hoàn toàn khác biệt với lúc ở trong không gian trước đó.

Đi ra rồi?!
Khương Phàm định thần lại, lập tức khống chế lại thân thể.

- Ục ục...!
Thường Lăng vẫn còn ở trong kinh hoảng, kịch liệt giãy dụa, muốn lao ra.

Nhưng Khương Phàm vẫn là gắt gao ôm nàng, chìm ở trong nước sông.

- Ừm?
Thường Lăng thoáng định thần, ngừng thở.

Sau khi Khương Phàm xác định bên ngoài không có gì nguy hiểm, lặng lẽ toát ra nửa cái đầu, quan sát bốn phía, lại chui vào đáy sông, tới gần vách núi bên cạnh, thò đầu ra dưới nhánh cây.

- Đây là nơi nào?
Thường Lăng bình tĩnh trở lại, không lo được cấp bậc lễ nghĩa, vẫn cứ nắm chắc Khương Phàm.

- Hình như là rừng rậm.

Khương Phàm nghe tiếng chim gáy thú rống quen thuộc, thoáng thở phào, chỉ cần không phải thành trấn là tốt gì.

- Những người khác đâu?
Thường Lăng nhìn qua con sông lao nhanh, vừa vặn tìm kiếm Huyết Ngục, chợt kêu lên đầy sợ hãi.

- Khương Phàm!!
Khương Phàm quay đầu, sắc mặt đại biến, trước tiên chấn khai hỏa dực, ôm lấy Thường Lăng phóng lên tận trời.

Rống!
Một con quái ngư dài mười mấy mét đang thuận con sông lao lên, mở ra miệng rộng đầy răng nanh, nuốt tới phía bọn hắn.

Toàn thân quái ngư bao quanh lôi điện màu lam, lúc thoát ra mặt sông, một khắc này, lôi triều tăng vọt, thanh thế kinh người.

Khương Phàm mạo hiểm tránh khỏi, mang theo Thường Lăng lao thẳng lên trời vài trăm mét.

Quái ngư gào thét, phun ra điện như thủy triều về phía bầu trời, muốn đánh bọn hắn xuống.

Khương Phàm nhanh chóng rời khỏi, rơi xuống đỉnh núi cao ngất phía trước.

Gió núi gào thét, thổi giơ lên thân thể ướt nhẹp của bọn hắn.

- Nam Cương có rừng rậm lớn như vậy sao?
Khương Phàm ngắm nhìn bốn phía, khu rừng rậm rạp này cứ như đại dương mênh mông, vô biên vô hạn, hơi nước bốc hơi, mây mù quay quanh, số lượng lớn mãnh cầm linh điểu đang bay lượn giữa bầu trời, còn có mãnh thú to lớn ẩn hiện giữa khu rừng.

Một luồng khí tức nguyên thủy dã tính tràn ngập.


Lấy kinh nghiệm của Khương Phàm, đây tuyệt đối là phiến núi rừng mưa vô cùng khổng lồ.

- Hình như là không có.

Thường Lăng cũng có thể cảm nhận được rừng mưa mênh mông, nhưng có Khương Phàm ở bên cạnh, trong nội tâm nàng đã không có hoảng nữa.

Khương Phàm bắt lấy Thường Lăng, lại phóng tới không trung, đi đến đỉnh núi một tòa đại sơn cao hai ba ngàn mét.

Thật lâu...!Khương Phàm mày nhíu lại gấp.

- Ta có dự cảm thật không tốt.

- Thế nào?
Thường Lăng kích hoạt linh văn, phóng thích sóng nhiệt, hong khô y phục.

Vẻ mặt Khương Phàm trở nên nghiêm trọng:
- Nơi này ngoại trừ Yêu thú thì vẫn là Yêu thú, ta không thấy được một bóng người nào.

- Đi khắp nơi xem, nói không chừng có thể gặp được người nào đó.

Thường Lăng triệu Bạch Ngọc Tượng từ bên trong yêu quyển ra, bây giờ không cần ẩn giấu tung tích nữa, không có nhiều lo lắng như vậy.

Từ sáng sớm đến giữa trưa, lại đến chạng vạng tối, bọn hắn du tẩu khắp rừng rậm..

Chương 521 Vừa lạ lạ vừa quen


Thường xuyên nhìn thấy hài cốt trên đất, từ vài mét đến mấy chục mét không giống nhau, nhưng tất cả đều là Yêu thú, không nhìn thấy di cốt của một người nào. 

Ngẫu nhiên cũng có thể gặp được mãnh thú đặc biệt cường đại, ép Thường Lăng thể không thu Bạch Ngọc Tượng khổng lồ này lại, rất lúng túng nằm nhoài ở trên lưng Khương Phàm. 

- Nơi này rốt cuộc là nơi nào? 

Nỗi bất an của Khương Phàm càng ngày càng mãnh liệt, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó. 

Ví dụ như, mặc dù mãnh thú hung hãn, nhưng thật giống như có chút mỏi mệt. 

Lại ví dụ như, rất nhiều núi cao bị phá hư, số lượng lớn cây cối đều là xoay lệch ra sinh trưởng. 

Vẫn lại như, số lượng thi thể trên đất nhiều đến khoa trương, cũng rất ít thấy bị chém giết. 

- Trời sắp tối rồi, chúng ta tìm nơi nghỉ ngơi một chút đi. 

Thường Lăng rất muốn giữ vững sự kiêu ngạo của mình, nhưng thật sự quá mệt mỏi, thật hận không thể có thể có giường mềm thoải mái, ngủ một giấc thật tốt. 

- Ừm, tìm nơi an toàn... 

Khương Phàm đi đến chỗ cao phía trước, đang muốn tìm kiếm một nơi, chợt ngây ngẩn cả người, con ngươi có chút phóng đại, gắt gao tiếp cận cuối tầm mắt, một lát sau, sắc mặt dần trở nên trắng bệch. 

- Thế nào? 

Thường Lăng kỳ quái nhìn vẻ mặt sợ hãi của hắn, thuận ánh mắt nhìn qua. 

Nơi xa, đất trời đụng vào nhau, xuất hiện một con đường dài màu đen, kéo dài vô tận. 

Con đường dài màu đen nhanh chóng to lớn lên, giống như là một miếng vải đen che trời trải rộng về phía trước, những nơi đi qua, mây mù tan hết, rừng rậm tràn vào trong bóng đêm. 

Ngay sau đó, mặt đất oanh minh, mãnh thú gào thét, còn tràn ngập lít nha lít nhít tiếng thét chói tai quái dị. 

- Đó là thứ gì? 

Thường Lăng giật mình mở miệng nhỏ đỏ hồng ra hỏi. 

- Đại Hoang! 

- Nơi nào? 

Thường Lăng suy nghĩ mình còn dừng lại tại Nam Cương, chợt nghe xong lại có chút không kịp phản ứng. 

- Nơi này là Đại Hoang, Không Gian Linh Hồ ném chúng ta từ Nam Cương tới ngoài Bắc Cương. 

Khương Phàm hít vào khí lạnh, tê cả da đầu. 

Nơi này nào chỉ là Đại Hoang, rất có thể là nơi cực sâu ở trong Đại Hoang, nếu như không phái thế thì thể nào tìm nửa ngày không có bất kỳ ai, cũng không nghe được bất cứ tiếng chuông nào đến từ Bạch Hổ quan. 

- Đại Hoang? Thật là đồ sộ. 

Thường Lăng kinh ngạc nhìn màn đêm cuối tầm mắt kia đang nhanh chóng trải rộng ra đại mạc vô biên. 

- Con bà nó chứ!!! 

Khương Phàm bừng tỉnh, ôm lấy Thường Lăng phóng lên tận trời, điên cuồng chạy trốn. 

- Ngươi có thể chú ý hình tượng hay không. Ngươi là người đầu tiên ở trước mặt ta nói lời thô tục. 

Thường Lăng tức giận, gia hỏa này quá thô lỗ rồi! 

- Ta vẫn là người đầu tiên nhìn thấy thân thể cô, ta vẫn là người đầu tiên ôm cô, ta vẫn là người đầu tiên kéo lấy cô chạy khắp thiên hạ, ta có rất nhiều cái đầu tiên của cô. 

Khương Phàm biết rõ Đại Hoang nguy hiểm như thế nào, hắn lo lắng tìm kiếm nơi tị nạn. 

- Ngươi, vô sỉ! Lưu manh! Hỗn đản! 

Thường Lăng nổi giận, vô ý thức muốn đẩy Khương Phàm ra, nhưng lại bất đắc dĩ nhịn được. 

Hắc ám che trời, vô biên vô hạn. 

Số lượng lớn ác linh kêu gào, vô số mãnh thú phóng tới. 

Những nơi hắc ám đi qua, tất cả con mắt mãnh thú, linh cầm đều biến thành màu đỏ như máu, sau đó phát ra tiếng hét giận dữ điên cuồng, cũng theo hắc ám phóng tới phía trước. 

Hắc ám giống như có được một lực lượng đáng sợ nào đó, k1ch thích huyết tính Yêu thú, kích hoạt cuồng tính trong bọn chúng. 

Trong hỗn loạn còn có ác thú hung tàn giết tới cùng một chỗ, điên cuồng cắn xé. 

- Ôm chặt ta! 

Khương Phàm đột nhiên hô to, linh văn nở rộ cường quang, dẫn dắt liệt diễm phóng lên tận trời, ở xung quanh hình thành năm con mãnh hổ, gào thét giữa trời cao, đạp lửa phóng tới, đánh tới một tòa núi cao nguy nga phía trước. 

Ầm ầm. 

Mãnh hổ liên tiếp va chạm ngọn núi, sụp ra một cái hố sâu rộng hơn mười thước. 

Khương Phàm xông đi đến, thô lỗ hất Thường Lăng ra, điên cuồng phóng thích liệt diễm, tiến vào trong ngọn núi. 

- Đừng lo lắng, làm chút chuyện, sau đó chôn động xuống. 

Khương Phàm cao giọng la lên, trọng quyền dẫn dắt liệt diễm, kịch liệt đánh mạnh. 

Thường Lăng lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của Khương Phàm, cũng không lo được gì khác, theo sát ở phía sau đánh sụp đổ sơn động, từ bên trong chôn lấp bọn hắn. 

Khi hắc ám bao phủ tới, cả tòa núi cao đều lung lay rung động. 

Khương Phàm ra sức đào sâu xuống dưới, cũng thúc giục đỉnh đồng thau phóng thích cường quang, xua tan lấy lực lượng hắc ám đang thông qua vết nứt chảy vào. 

So với lúc trước tiến vào Đại Hoang, cảnh giới của hắn đã mạnh rất nhiều, nhưng vẫn không có chút thư giãn nào. 

Nếu như nơi này là sâu trong Đại Hoang, mãnh thú ác linh đều sẽ vô cùng cường đại. 

Rất nhanh, Khương Phàm lại đào hơn trăm mét vào bên trong, mới thoáng thở phào, k1ch thích linh văn cùng thanh đồng tiểu tháp, phát ra ánh sáng. 

Ầm ầm... 

Ngọn núi rung động, giống như đang có một thứ to lớn đạp ở phía trên, có thể rõ ràng cảm nhận được bên ngoài núi đá đang quay cuồng thế nào. 

Những con thú to lớn phát ra tiếng gào thét điếc tai nhức óc, xuyên kim liệt thạch, thẳng lên mây xanh, kinh hãi vạn thú xung quanh gào thét, sơn lâm hỗn loạn. 

Ầm ầm! 

Ngọn núi lần nữa rung động, con vật t0 lớn kia rời khỏi. 

Nhưng đây chỉ là bắt đầu, hỗn loạn phía ngoài không có dấu hiệu yếu bớt chút nào, tiếng gào thét táo bạo, bộ pháp hỗn loạn, còn có các loại líu ríu kêu gào đều đang k1ch thích Khương Phàm cùng Thường Lăng. 

- Chuẩn bị cho ta chút đan dược bổ sung linh lực, càng nhiều càng tốt. 

Khương Phàm nhỏ giọng nhắc nhở, phóng thích lửa cháy bừng bừng đốt cháy thanh đồng tiểu tháp, phát lên tia sáng yếu ớt, bao phủ cái hố chật hẹp. 

Thường Lăng lấy ra mười bình đan dược, lại không tự chủ được mà xê dịch đến bên cạnh Khương Phàm, ánh mắt lắc lư, vô cùng gấp gáp. 

Khương Phàm trấn an nói: 

- Đừng sợ, hẳn là sẽ an toàn thôi. 

Giọng Thường Lăng hơi run 

- Đại Hoang lúc trời tối đều như vậy sao?


Chương 522 Trở lại Đại Hoang


- Từ từ sẽ quen, chỉ cần cô không làm loạn, chúng ta liền xem như bò, cũng có thể từ từ leo ra khỏi Đại Hoang. 

Khương Phàm liếc mắt Thường Lăng, thình lình nói một câu: 

- Ngọc thạch của cô đâu? Ngọc thạch ném đi rồi sao? 

Trong lòng Thường Lăng trở nên hoảng hốt, tranh thủ thời gian sờ lên cổ áo. 

- Không phải vẫn còn đây sao? 

Thường Lăng kéo ngọc thạch từ bên trong ra, cứ như vậy một hồi, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh. 

- Vẫn còn, trắng bóng, không nhìn thấy. 

- Có ý gì? 

Thường Lăng đã hiểu, cúi đầu lại xem xét, gương mặt xinh đẹp lập tức xấu hổ đỏ bừng. 

Không biết lúc nào, cổ áo lại mở ra, một mực kéo dài đến phía trước. 

- Lưu manh! 

Thường Lăng che kín cổ áo, tranh thủ thời gian kéo dài khoảng cách cùng Khương Phàm. 

Khương Phàm nhìn nàng không còn khẩn trương, tiếp tục định thần thôi động thanh đồng tiểu tháp, xua tan lực lượng hắc ám đang xuyên thấu qua vết nứt chảy vào. 

Hắc ám vô biên, hỗn loạn táo bạo. 

Núi cao nguy nga, giống như bị bao phủ ở trong cuồng phong, lay động kịch liệt. Bóng tối kinh khủng GIỐNG như lúc nào cũng có thể sụp đổ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt sống hai người Khương Phàm đang ở sâu trong lòng đất. 

Thường Lăng chưa bao giờ trải qua tình cảnh nào đáng sợ như vậy, núi cao lay động mang tới tiếng tạch tạch, hòa với tiếng gào rít của ác linh mãnh thú bên ngoài, lần lượt khiêu chiến đến năng lực chịu đựng yếu ớt của nàng. 

Một đêm bạo loạn, một đêm bình an. 

Sáng sớm ngày hôm sau, hắc ám biến mất, mãnh thú yên lặng. 

Rốt cuộc Khương Phàm cũng thả xuống hai tay cứng ngắc, mang theo Thường Lăng leo ra khỏi sơn động. 

Bên ngoài là một mảnh hỗn độn, mãnh thú linh cầm giày vò cả đêm đều mệt mỏi tránh về sào huyệt. 

- Trước tiên phải xác định vị trí của chúng ta. 

Khương Phàm đang muốn mang theo Thường Lăng rời khỏi, Thường Lăng lại nghiêm mặt nói. 

- Ta muốn tắm rửa. 

- Cái gì? 

- Ta muốn tắm rửa! 

Thường Lăng mặc kệ Khương Phàm, triệu ra Bạch Ngọc Tượng, tìm hồ nước gần đó. 

Tối hôm qua là đào hố, là ngủ trong hang động, nàng chưa bao giờ chật vật qua như vậy, bây giờ toàn thân đều là mùi vị khó ngửi. 

Thật sự là chịu không được. 

Khương Phàm lắc đầu, tuy nhiên cũng tôn trọng thói quen sinh hoạt của vị tiểu thư này. 

- Thay ta trông coi chút, nếu ai dám tới gần, giẫm hắn! 

Thường Lăng rất nanh đã tìm được một hồ nước mát mẻ, đôi mắt trở nên sáng rực, không kịp chờ đợi chạy tới. 

Bạch Ngọc Tượng canh giữ ở bên hồ, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Khương Phàm. 

Khương Phàm bất đắc dĩ, rời khỏi sơn cốc, đi tới rừng cây phía trước, ngắm nhìn phương hướng hắc ám biến mất. 

- Đại Hoang a Đại Hoang, ta lại trở về. 

Ngàn năm trước, Đại Hoang đột nhiên gặp kịch biến, bóng tối bao trùm vạn dặm núi sông. 

Đại Hoang thánh địa, trăm ngàn tông môn, trăm vạn sinh linh, bị thú triều ác linh nuốt hết. 

Từ sau đó, mảnh Hoang Mãng nguyên nổi danh động thiên phúc địa song song với La Phù này biến thành vùng đất tử vong. 

Ngàn năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 

Phù phù! 

Trong sơn cốc phía sau bỗng nhiên truyền đến một âm thanh trầm muộn. 

Khương Phàm quay đầu quan sát, không để ý đến, tiếp tục nhìn qua hắc ám phương xa. 

Vô Hồi thánh địa nói đã trấn áp hắc ám Đại Hoang thâm uyên đã ngàn năm, rốt cuộc bọn hắn trấn áp ở nơi nào? 

Cho dù là trấn áp, vì cái gì lại vào mỗi đêm lại vẫn còn có lực lượng tà ác xâm nhập Đại Hoang. 

Một ngàn năm, hình như không có bất kỳ hiệu quả gì. 

Khương Phàm bỗng nhiên có cảm giác chờ mong, muốn tới sâu trong Đại Hoang tìm tòi hư thực. 

Nơi đó, rốt cuộc chôn giấu lấy bí mật như thế nào? 

Phù phù! 

Phía trước cách đó không xa, bên trong một con sông lao nhanh đột nhiên dâng lên mảng lớn bọt nước, một con cự mãng toàn thân đen kịt lao ra khỏi mặt sông, kéo một đường cong thật dài, sau đó lại va vào bên trong. 

Khương Phàm xuyên qua rừng cây, thấy rõ hình thể con cự mãng kia, âm thầm hít một ngụm khí lạnh. 

Cự mãng này chí ít đến năm sáu mươi mét, tráng kiện giống như một căn phòng, lân phiến màu đen hiện ra ý lạnh, vô cùng khiếp người. 

Khương Phàm lẻn đến trong tán cây phía trước, ẩn nấp, miễn cho bị tiếp cận. 

Phù phù! 

Cự mãng rất nhanh lại thoát ra khỏi mặt sông, phát ra rít gào quái dị, vô cùng táo bạo lại đụng vào con sông, còn nhấc lên bọt nước đầy trời. 

Khương Phàm khẽ nhíu mày, lực lượng tà ác đều lui về Đại Hoang, làm sao còn táo bạo như thế. 

Ù ù... 

Sau đó không lâu, cự mãng phá tan mặt sông, ngẩn đầu lên trời phun ra một cỗ liệt diễm mãnh liệt xen lẫn ba màu tím, đỏ, xanh, phóng tới không trung. 

- Còn có thể phun lửa? Không kém cạnh Đao Hoàng nhỉ. Lại còn là lửa ba màu. 

Khương Phàm nhìn thấy thì run rẩy hoảng sợ, loại Xà Yêu này quá hiếm thấy. 

Nếu như không phải khí tức quá mạnh, hắn muốn bắt về làm lễ vật cho Đao Hoàng. 

Phốc... 

Phù phù... 

Cự mãng không ngừng mà nhấc lên, đi xuôi dòng, quấy đến từng con sóng lật đổ hai bên, hỏa diễm ba màu nóng bỏng đốt cháy cây rừng, nhấc lên lửa lớn rừng rực. 

Khương Phàm chờ sau khi cự mãng đi xa, từ trên tán cây nhảy xuống, tiếp tục cảnh giác rừng rậm. 

Nhưng... Khương Phàm khẽ chau mày, lửa ba màu? 

Hình như Thường Lăng cũng là Thánh Hỏa ba loại màu sắc. 

Sẽ không trùng hợp như thế chứ. 

Khương Phàm quay đầu phóng tới sơn cốc, hướng phía bên trong hô to: 

- Thường Lăng? 

Trong sơn cốc rất an tĩnh, không có bất cứ động tĩnh gì. 

- Ta... Có thể vào không? 

Khương Phàm chần chờ quát lên, bên trong vẫn không có động tĩnh. 

- Ta có thể tiến vào không? Ta là đi đến... ừm... Lấy chút đồ... 

Khương Phàm thử thăm dò đi đến bên trong hai bước, nhanh chóng thè cổ một cái, ngay sau đó thu hồi lại. 

Bên trong rất là bình tĩnh. 

Lúc này Khương Phàm mới lấy dũng khí đem đầu luồn vào đi. 

Sơn cốc trống rỗng, ngoại trừ mặt hồ bình tĩnh thì cũng không có cái gì. 

Thường Lăng không ở đó, Bạch Ngọc Tượng cũng không. 

Khương Phàm sửng sốt một lát, nhìn qua đang đi xa cự mãng. 

- Ngọa tào! Đùa cái gì vậy! 

Khương Phàm kêu lên đầy sợ hãi, co cẳng phóng tới, cốt dực phía sau lưng nhúc nhích, triển khai liệt diễm mãnh liệt phóng tới không trung.