480: Loạn Từ Bên Trong
- Ngươi đang uy hiếp ta? Các ngươi muốn lợi dụng ta, khống chế Đan quốc? Vọng tưởng!
Quốc quân Đan quốc rất ít tức giận, nhưng bây giờ lại đã giận thật, còn không thể kìm chế nổi.
Đan quốc là quốc trung chi quốc (nước trong nước), hoàn toàn độc lập, hoàn toàn tự trị.
Hoàng thất ở bất cứ tình huống nào cũng không được nhúng tay vào sự vụ Đan quốc, ảnh hưởng kế thừa quốc quân, đây là tổ huấn hai trăm năm trước tiên hoàng cùng tiên tổ Đan quốc xác lập nên.
Đương kim hoàng thất vậy mà lại dám tổn hại tổ huấn, tùy ý làm bậy.
- Nếu như ta là ngươi, ta sẽ thận trọng cân nhắc.
Ngươi tự mình mang theo Đan quốc thần phục, chí ít Đan quốc vẫn là do ngươi khống chế, có một số việc ngươi còn có thể cùng hoàng thất hòa giải.
Nếu như để chúng ta đến đỡ người khác kế nhiệm quốc quân, hắn coi như thật trở thành con rối của chúng ta.
Đến lúc đó, Đan quốc cũng sẽ triệt để biến thành vũ khí trong tay hoàng thất.
Lục hoàng tử nhìn quốc quân Đan quốc cao ngạo tôn quý ở trước mặt mình đã xảy ra sơ suất, trên khuôn mặt lãnh tuấn nhịn không được mà lộ ra một nụ cười.
- Nói cho Nhân Hoàng, muốn chế tài Đan quốc, cứ việc tới.
Nhưng hắn tốt nhất phải nghĩ rõ ràng hậu quả.
Quốc quân giận dữ phất tay áo, đứng dậy liền muốn rời khỏi.
Đan quốc tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện thỏa hiệp, bọn hắn còn có đội ngũ bảo vệ của riêng mình, bọn hắn còn có bằng hữu trải rộng khắp thiên hạ, nếu như hoàng thất thật muốn dùng sức mạnh, hắn sẽ không để ý hung hăng liều lên một lần.
- Quốc quân, ta lại nhắc cho ngươi hai điểm, có hứng thú lại nghe hay không?
Lục hoàng tử lại vững vàng ngồi trên ghế, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lấy nắm tay.
- Không cần, xin ngươi mau sớm rời khỏi!
Quốc quân đặt hai tay trên cửa phòng, đang muốn đẩy mở, phía sau lại truyền đến cười lạnh.
- Ngươi tốt nhất vẫn là nghe một chút.
Chẳng lẽ ngươi không có phát hiện, nữ nhi bảo bối của ngươi...!Sáng sớm bắt đầu không có ở đây sao?
- Cái gì?
Quốc quân bỗng nhiên quay đầu, gắt gao tiếp cận Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử ha ha cười khẽ:
- Ngươi không nghe lầm, nàng không có ở đây! Nếu tính không sai, bây giờ hẳn là đã rời khỏi Tinh Nguyệt này rồi.
Ngươi không ngại đoán xem, nàng sẽ bị đưa đến chỗ nào, lại sẽ gặp phải thứ gì?
- Các ngươi...!Các ngươi là đồ vô sỉ! Các ngươi lại dám đến Đan quốc hành hung? Các ngươi coi Đan quốc là nơi nào!
Quốc quân lên cơn giận dữ, càng khó có thể hơn tin.
Bọn hắn là Đan quốc, là quốc trung chi quốc tiên hoàng tự mình xác lập, có địa vị chí cao vô thượng!
Bọn hắn là Đan quốc, có được sáu mươi phần trăm Luyện Đan sư hoàng triều, ở trong ngoài hoàng triều đều có lực ảnh hưởng cực cao!
Bọn hắn là Đan quốc, bọn hắn thuần túy lại đơn giản, bọn hắn chỉ chuyên chú luyện đan thuật, bọn hắn chưa bao giờ tổn thương qua bất cứ kẻ nào.
Quốc quân tuyệt đối không nghĩ tới, hoàng thất không chỉ muốn xử phạt Đan quốc, lại còn dùng đến thủ đoạn ti tiện vô sỉ đến như vậy.
- Quốc quân, ngươi là cổ hủ thật hay là tự kiêu ngạo thật, trước khi ngươi tuyên cáo thiên hạ, chẳng lẽ không nghĩ tới hậu quả? Ngươi cũng đừng nhìn ta như vậy, là ngươi nhất định phải đối nghịch cùng hoàng thất, là ngươi tự tìm đường chết!
Lục hoàng tử đã được phụ hoàng nhắc nhở qua, không cần thiết lại tôn trọng quốc quân, nên cường thế thì cường thế, nên răn dạy liền răn dạy.
Bởi vì, từ hôm nay trở đi, Đan quốc phải trở thành hoàng thất Đan quốc.
- Là các ngươi không tuân thủ ước định, là các ngươi tự hủy nghi uy của hoàng thất.
- Trả Thường Lăng lại cho ta!
Quốc quân muốn lên án mạnh mẽ Lục hoàng tử, nhưng lại không biết làm sao mở miệng.
Hắn là chủ Đan quốc, được người người tôn trọng, người tiếp xúc đều là nho nhã lại lễ phép, tình huống của hôm nay đúng là lần đầu tiên trong đời.
- Quốc quân, ngươi đã sai lầm vị trí của mình rồi.
Đan quốc các ngươi thuộc về Lang Gia hoàng triều, hẳn là nên phối hợp hoàng triều, giữ gìn hoàng thất, mà không phải chửi bới nó, nhục nhã nó! Ta không cùng lão gia hỏa ngươi đây nhiều lời nữa, nói chuyện chính sự.
Ngươi có muốn biết là ai đem tình huống của ngươi nói cho chúng ta biết hay không? Ngươi có muốn biết là ai đưa Thường Lăng vào bẫy hay không? Ngươi có muốn biết, nếu như ngươi cự tuyệt, ai sẽ tiếp quản vị trí quốc quân của ngươi hay không?
Lục hoàng tử thưởng thức biểu hiện tức giận của quốc quân, từng chữ nói ra:
- Có muốn hay không!
Ai??
Có người phản bội Đan quốc??
Quốc quân tức giận, trong đầu hiện lên vô số tên.
Cuối cùng ổn định ở trên người một người.
Thường Ngọc Thư!
Một trong Ngũ lão Đan quốc!
Ngũ lão Đan quốc, là ngoại trừ quốc quân Đan quốc ra, họ chính là Luyện Đan sư mạnh nhất, khống chế một số Luyện Đan sư, ở Đan quốc, họ là người thân cận với quốc quân nhất, cũng là người có lực ảnh hưởng cực cao.
Ba vị Chết tại Thiên Sư tông chính là những người trong Ngũ lão.
Chuyện hắn mang theo bọn họ bí mật tiến về Thiên Sư tông chỉ có Thường Ngọc Thư và Tô Nguyên Minh biết.
Sau khi hắn kéo lấy thân thể trọng thương từ La Phù trở về, cũng là Thường Ngọc Thư thay hắn bảo vệ ở bên ngoài.
Sở dĩ là Thường Ngọc Thư mà không phải Tô Nguyên Minh, là bởi vì Thường Ngọc Thư và hắn có quan hệ đặc biệt —— đường ca(*)!
(*) Anh họ (con chú bác).
Nếu như Đan quốc thật muốn tuyển định tân quốc quân một lần nữa, miễn cưỡng đủ tư cách, chỉ có thể là Thường Ngọc Thư.
- Nhìn dáng vẻ quốc quân, hình như đã đoán được rồi.
Không sai, chính là đường ca của ngươi, Thường Ngọc Thư.
Lục hoàng tử cởi mở cười to, cửa phòng vào lúc này cũng bị đẩy ra.
Một người có mái tóc hoa râm chậm rãi đi đến, hành lễ với quốc quân:
- Quốc quân...!Không, thời điểm này, vẫn là gọi đường đệ thì phù hợp hơn.
- Vì cái gì? Vì cái gì!
Quốc quân khó có thể tin được mà nhìn thân nhân hắn tín nhiệm nhất.
- Bởi vì, ngươi bị tên nhóc con Khương Phàm kia...!Đùa nghịch! Ngươi mặc kệ nguy hiểm tiến đến Thiên Sư tông, còn hại chết ba vị lão hữu, kết quả Khương Phàm có phản ứng gì, Thiên Sư tông phản ứng gì? Bọn hắn từ đầu đến cuối có từng biểu đạt ý tạ tội nào chưa, có từng đem đan dược giao cho ngươi chưa?
Thường Ngọc Thư tiếc nuối lắc đầu.
- Ba vị bạn thân của ta cứ như vậy mà chết rồi, chết không có chút ý nghĩa nào, ngươi còn muốn ngụy trang tin tức thành bọn hắn đang bế quan, chờ đợi tương lai dùng một trận ngoài ý muốn, an táng bọn hắn..
- Đây chính là nguyên nhân ngươi phản bội? Ta mạo hiểm đến Thiên Sư tông, vì Đan quốc! Chỉ cần chúng ta có thể phỏng chế ra viên đan dược kia, Đan quốc nguyện ý cũng có thể tiếp nhận bất kỳ giá nào!
- Thế nhưng, ngươi không có mang về được viên đan dược kia.
- Khương Hồng Võ không thể thành công, còn có thể chết đã tại Ly Hỏa thánh địa, ta làm sao có mặt mũi muốn đan dược?
- Ta chỉ biết là, ngươi không thể mang đan dược về. Ta chỉ biết là, ba vị lão hữu của ta, chết ở bên ngoài. Những cái khác, ta mặc kệ.
Thường Ngọc Thư mặt không biểu tình, tầm mắt cụp xuống, không nhìn tới ánh mắt quốc quân.
Quốc quân Đan quốc tức giận lại thất vọng nhìn Thường Ngọc Thư.
- Ngươi đều đem tất cả chuyện nói cho hoàng thất rồi?
- Đan quốc từ lúc bắt đầu chính là vùng đất luyện đan, an bình, tôn quý, lại thuần túy, nơi này không chịu nổi bất kỳ hỗn loạn nào. Ngươi đem Đan quốc đặt lên nguy hiểm, ngươi là tội nhân của Đan quốc. Ta muốn cứu vãn Đan quốc, ta muốn tránh cho chiến hỏa và tử vong xuất hiện ở Đan quốc.
Ngữ khí Thường Ngọc Thư lãnh đạm, chỉ là dưới mi mắt lại mắt lóe ra tinh quang rạng rỡ.
- Nói bậy nói bạ! Ngươi không đem tin tức để lộ cho hoàng thất, hoàng thất ở đâu ra lý do lấy cớ uy hiếp Đan quốc? Chuyện Thiên Sư tông đúng là ngoài ý muốn! Nếu như không có hoàng thất nhúng tay, ta đã mang theo ba người bọn hắn và đan dược trở về! Là hoàng thất cấu kết Ly Hỏa thánh địa, mới xuất hiện chuyện đao bổ Thiên Sư tông ngoài ý muốn kia. Hại chết ba người bọn hắn chính là hoàng thất và Ly Hỏa thánh địa. Ngươi căn bản chính là ngấp nghé vị trí quốc quân! Ta vô cùng thất vọng về ngươi!
Quốc quân Đan quốc tức tối, một ngụm máu tươi tuôn ra yết hầu, muốn áp chế, nhưng vẫn là vọt ra, tràn đầy khoang miệng.
Thường Ngọc Thư không muốn cùng hắn dây dưa nhiều, thản nhiên nói:
- Ta hi vọng ngươi có thể phối hợp hoàng thất, tránh cho chiến hỏa nguy hiểm cho Đan quốc.
Lục hoàng tử ngồi ngay ngắn ở trên ghế, nhắc nhở:
- Nếu như ngươi còn muốn tiếp tục làm quốc quân của ngươi, liền phối hợp chúng ta thật tốt, nếu như muốn từ bỏ vị trí quốc quân, vậy cũng đừng trách chúng ta không khách khí.
Quốc quân Đan quốc bực tức nói.
- Ta muốn gặp Nhân Hoàng!
- Phụ hoàng đối với ngươi vô cùng thất vọng, ngươi không gặp được. Nếu phụ hoàng đã cắt cử ta đến đây toàn quyền xử lý sự vụ Đan quốc, tất cả quyết định ta làm cũng có thể trực tiếp đại biểu thái độ của hoàng thất. Đừng nói nhảm, quyết định đi.
Lục hoàng tử nói xong, cố ý hỏi Thường Ngọc Thư:
- Thường Lăng đến đâu rồi?
- Nếu như thuận lợi, hẳn là đã ra ngoài rìa Tinh Nguyệt.
- Ngươi khẳng định?
- Người mang nàng rời khỏi đều là đệ tử thân tín nhất của ta, vài trăm dặm đường này sẽ không có người hoài nghi.
- Rất tốt, người của ta an bài ở bên ngoài để tiếp ứng.
Lục hoàng tử rất hi vọng người của hắn có thể trực tiếp mang đi Thường Lăng, nhưng Đan quốc đề phòng nghiêm ngặt, ba mươi sáu khu đều có số lớn đội ngũ bảo vệ, vì để tránh nổi lên chuyện ngoài ý muốn, chỉ có thể vận dụng người của Thường Ngọc Thư.
Quốc quân tức giận nhưng lại vô lực.
Trước đó chưa từng nghĩ tới hoàng thất dám dùng thủ đoạn ti tiện với Đan quốc, bây giờ không thể không nhìn thẳng vào hiện thực.
Nếu Thường Lăng rơi xuống trong tay bọn họ, rất có thể sẽ bị lăng nhục, thậm chí là uy hiếp đến tính mạng.
Chủ yếu hơn chính là Đan quốc.
Thường Ngọc Thư rõ ràng đã đầu nhập vào hoàng thất, nếu như do hắn tiếp quản Đan quốc, Đan quốc sẽ từ từ bị hoàng thất bí mật thẩm thấu, cho đến biến thành phụ thuộc.
Nhưng, nếu như mình thỏa hiệp, chẳng phải cũng bị hoàng thất khống chế sao?
- Cho ta thời gian, cho ta suy nghĩ một chút.
Quốc quân Đan quốc chầm chậm ngồi xuống, để cho mình tỉnh táo.
Mảnh rừng Tinh Nguyệt, Tây Bắc Bộ.
Cửu công chúa từ sáng sớm đã đợi đến giữa trưa, rốt cuộc cũng chờ được Thường Lăng.
- Thường Lăng Tông Sư, mạo phạm. Tình huống đặc biệt, còn xin hiểu.
- Lang Gia hoàng thất, một đời không bằng một đời, thật đáng buồn... Đáng thương...
Thường Lăng từ sáng sớm đã bị khống chế, chưa kịp chải đầu rửa mặt, nhưng vẫn cứ mỹ lệ làm rung động lòng người, làn da trắng nõn nà, ánh mắt như sao sớm, vẻ đẹp tinh khiết khiến cho tim người khác cứ phải đập thình thịch.
- Hoàng thất làm việc, không cần ngươi đánh giá. Nếu như còn muốn nhìn thấy phụ thân ngươi liền ngoan ngoãn làm theo lời chúng ta nói.
Cửu công chúa trước đó rất thưởng thức vị tông sư này, cũng không nghĩ tới tương lai lại phải đối địch, nhưng sau khi biết nàng bí mật liên hệ cùng Khương Hồng Võ thì đã không còn nửa phần hảo cảm.
Thường Lăng nhìn nữ hài mảnh mai phía trước, đáy mắt hiện lên tia sắt lạnh.
- Tuổi còn nhỏ mà đã tâm cơ như vậy, cả đời này ngươi đều sẽ sống ở âm mưu trong kế hoạch, khó thấy được ánh sáng.
- Ta càng không cần ngươi đánh giá. Phụ thân ngươi bây giờ đã bị khống chế, đang ở trong lao tù chịu tra tấn, muốn hắn còn sống, muốn gặp lại hắn, liền cho làm chút chuyện cho chúng ta.
Cửu công chúa am hiểu uy hiếp, hai câu nói đơn giản đã liền tóm lấy nhược điểm của Thường Lăng.
- Ta sẽ không vì hoàng thất làm bất cứ chuyện gì.
- Ngươi nhất định phải làm! Nếu không, ngươi không những không thấy được quốc quân, mà Đan quốc cũng đều sẽ đổi chủ, thần phục hoàng thất!
Thường Lăng nghiêm túc nhìn nàng một hồi, nói:
- Nếu Thường Ngọc Thư đã lựa chọn phản bội chúng ta, nhất định là đã được các ngươi cam đoan. Mà cam đoan này, chỉ có thể là vị trí quốc quân. Mặc kệ ta phối hợp hay không, phụ thân cuối cùng đều sẽ chết, Đan quốc cũng đều sẽ thần phục hoàng thất.
Cửu công chúa nhìn Thường Lăng thật sâu, không hổ là người thừa kế Đan quốc có thiên phú nhất gần trăm năm nay, quả nhiên không đơn giản:
- Đã ngươi nhìn thấu tất cả, vì cái gì còn muốn đi ra?
- Ta muốn đến xem, sẽ là ai chờ ở bên ngoài.
- Sau đó thì sao?
- Cứu phụ thân ta.
- Cách duy nhất để ngươi cứu ngươi phụ thân, chính là phối hợp với ta.
- Chưa hẳn!
- Ngươi có cách khác?
- Có!
- Ta cũng muốn nghe một chút, là cái gì...
Cửu công chúa còn chưa dứt lời, yêu quyển treo trên cổ Thường Lăng đột nhiên phát sáng cực mạnh, xông ra lít nha lít nhít sợi tơ màu vàng, quấn chặt lấy Cửu công chúa gần ngay trước mắt.
- Ngươi...
Cửu công chúa muốn giãy dụa lại bị kéo chặt hơn.
- Công chúa!
Sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên hoảng hốt, không đợi kịp phản ứng, sợi tơ đã lôi Cửu công chúa vào bên trong yêu quyển của Thường Lăng.