Đan Đại Chí Tôn

Chương 378-380




378: Thiên Nhân Đan


- Bọn hắn đồng ý, nhưng phải chờ tới vòng thứ ba của hội đấu giá, thời gian đoán chừng phải kéo tới một tháng.

Cừu Nguyên Lương trở lại tông môn, đến mật thất tìm Cửu công chúa đang chờ ở chỗ này.

- Không thể sớm hơn nữa sao?
Cửu công chúa thật sự đã đợi trong rừng sâu núi thẳm này đủ rồi.

- Ta không dám nhiều lời, tránh cho bọn hắn nghi ngờ.

Một tháng mà thôi, rất nhanh.

Cừu Nguyên Lương ngược lại cũng không gấp, vừa vặn cẩn thận cân nhắc, đến lúc đó làm sao đối phó, lại thế nào bảo toàn được đan dược.

- Đưa đan dược cho ta trước!
Cửu công chúa muốn rời khỏi, không dám ở Thiên Cương tông lâu.

Lòng người trong tông môn này đã tan rã, không chừng có trưởng lão hay đệ tử thuộc về Thiên Sư tông.

Nếu như phát hiện ra nàng, chẳng mấy chốc Thiên Sư tông sẽ biết, chờ đợi nàng sẽ là sự săn giết của Huyết Ngục.

- Ta đã đưa Thiên Nhân Đan cho Quý Khải Minh.

- Cái gì? Ngươi điên rồi!
- Đừng kích động, Quý Khải Minh liên tục thỉnh cầu, ta đã đồng ý để hắn giữ mười ngày.

Đây cũng là cơ hội để ta thể hiện thái độ để bọn hắn có thể nhìn thấy rằng ta rất có thành ý nhận sai, cũng nói rõ có thể tuyệt đối yên tâm với phẩm chất đan dược.

Khương Hồng Võ sẽ càng không lo lắng.


Cừu Nguyên Lương mang nụ cười nhạt trên mặt, mục đích chủ yếu hơn chính là giữ gìn mối quan hệ với Quý Khải Minh, sau đó Ngọc Đỉnh tông càng dễ dàng tin tưởng hắn là bị Ly Hỏa thánh địa lừa.

- Cừu tông chủ, ta nhắc nhở ngươi một câu.

Lần hành động này là hoàng thất chúng ta, Ly Hỏa thánh địa, còn có Thiên Cương tông các ngươi cùng nhau hợp tác.

Đừng lại tự tiện quyết định, nếu không, xảy ra vấn đề, sẽ không ai có thể cứu ngươi.

Cửu công chúa sao có thể không rõ ràng tính toán của Cừu Nguyên Lương , nhưng, cho cũng đã cho rồi, không thể lại đòi về.

Cừu Nguyên Lương cười nhạt nói:
- Ta phân rõ nặng nhẹ.

- Phân phó đệ tử trong tông các ngươi tiếp tục quan sát kỹ Tịch Nhan, đến lúc đó chúng ta sẽ bắt lại.

Cửu công chúa thoáng chỉnh lại mặt nạ, được thị vệ bảo vệ rời khỏi mật thất.

- Hừ!!
Cừu Nguyên Lương ngồi một mình trong mật thất một hồi, cười ra tiếng:
- Thiên Nhân Đan sẽ là của ta thôi.

Ngọc Đỉnh tông!
Quý Khải Minh mang theo đan dược trở lại trong tông, đi thẳng đến tầng ngầm dưới mặt đất.

Đây là nơi thần thánh nhất trong Ngọc Đỉnh tông, nơi có mười ba đỉnh lô phi phàm đứng đó.

Đều là từ xưa đến nay truyền thừa xuống, hỏa diễm trong đỉnh lô, quanh năm không ngừng cháy.

Mỗi cái đều có lưu ấn ký thánh văn.

- Thiên Nhân Đan!
Quý Khải Minh mở hộp gấm cẩn thận từng li từng tí nâng ra.

Vừa kích động, lại có mấy phần kính sợ.

Đối với Luyện Đan sư bọn hắn mà nói, ý nghĩa đan dược không chỉ tạo nên tinh hoa mà còn là tâm huyết của bọn hắn, là biểu tượng thực lực của bọn hắn.

Về phía Quý Khải Minh, có thể luyện chế đan dược đều lô hỏa thuần thanh*, hắn chờ mong mình có thể bước tới đan thuật cao thâm hơn, càng có thể tạo ra đan dược phi phàm.

[* Người luyện đan cần tay nghề rất cao mới có để chỉnh lửa thành màu xanh.

Tả những kẻ có kỹ thuật cực kỳ điêu luyện trong một lĩnh vực nào đó.]
Thiên Nhân Đan, đan dược đỉnh phong trong lục phẩm tương đương với Thánh phẩm đan dược.

Đây là thứ hắn khát vọng mà không thể hoàn thành.

Thậm chí, cả đời cũng khó mà gặp được một lần.

- Tiểu Minh, lấy được đồ tốt rồi sao?
Một giọng nói già nua đột nhiên quanh quẩn trong đám cháy dưới mặt đất trống trải.

- Lão tổ?

Quý Khải Minh vội vàng đứng lên, hành lễ với lão nhân đi ra từ trong bóng đen.

- Là đan dược gì? Mùi thơm không tệ.

Lão nhân mặt mũi đầy vết nhăn nheo, lưng còng, dáng vẻ già nua đều có chút dọa người.

Quý Khải Minh dở khóc dở cười, ngài đây là nghe vị mới đến sao.

Tuy nhiên trong lòng thì nghĩ như vậy nhưng trên mặt cũng không dám có bất kỳ biểu hiện bất kính nào:
- Bẩm lão tổ, đây là đan dược của Ly Hỏa thánh địa, Thiên Nhân Đan.

- Ồ?
Lão nhân kinh ngạc nhìn thẳng mắt Quý Khải Minh.

- Ngươi và Ly Hỏa thánh địa cấu kết qua lại? Đây chính là tối kỵ, thánh địa một phương, bảo vệ địa vực một phương, địa vực một phương cũng độc thuộc thánh địa một phương.

Ngọc Đỉnh tông là tôn chủ La Phù, nếu như kết giao mật thiết với Ly Hỏa thánh địa thì tương đương với việc đánh vào mặt Vô Hồi thánh địa.

Quý Khải Minh vội vàng nói:
- Lão tổ, ngài hiểu lầm rồi, sao ta có thể đắc tội Vô Hồi thánh địa.

Đây là Thiên Cương tông vì muốn được Thiên Sư tông thông cảm nên đã đến Ly Hỏa thánh địa cầu
được đan dược.

- Ly Hỏa thánh địa lúc nào lại hào phóng như vậy, Thiên Nhân Đan nói cho liền cho?
- Ta không rõ bọn hắn làm thế nào mà có được, nhưng hẳn là Thiên Nhân Đan không sai được.

- Làm sao đến trên tay ngươi?
- Bọn hắn muốn trên hội đấu giá của Nạp Lan gia, ngay trước trước mặt toàn La Phù giao cho Khương Hồng Võ.

Thời gian tới hội đấu giá còn sớm, nên ta mượn để thưởng thức mấy ngày, sau đó lại cho người đưa về.

Quý Khải Minh mặc dù được tôn làm tông chủ Ngọc Đỉnh tông, lại là Đại tông sư được tôn trọng nhất La Phù, người người tôn sùng, người người ủng hộ, nhưng ở trước mặt lão nhân, hắn lại khiêm tốn giống như hài tử.

Trên thực tế, lấy tuổi tác lão nhân để tính, hắn đúng là hài tử.

Thân phận của ông ấy càng là bí mật sâu nhất của Ngọc Đỉnh tông.


- Thiên Nhân Đan đã gần với Thánh phẩm đan dược.

Ly Hỏa thánh địa nhất định sẽ không giao ra.

Lão nhân cầm đan dược lên, cẩn thận lật tới lật lui.

- Ta đã kiểm tra qua, hẳn là không sai được.

Quý Khải Minh vẫn có chút lòng tin này, mặc dù Thiên Nhân Đan tương đương với Thánh phẩm đan dược, nhưng cuối vẫn không phải.

- Đó chính là có ý đồ khác.

Ngươi không tiếp xúc qua với Ly Hỏa thánh địa, không hiểu rõ bọn hắn.

Mặc dù lão nhân nói như vậy, nhưng cũng không cho rằng chuyện lớn, nắm chặt đan dược tiện tay nhét vào trong túi.

- Ta nghiên cứu mấy ngày.

- Cái này...!
Quý Khải Minh dở khóc dở cười, vừa mới mang về còn chưa có nhìn vài lần nữa.

- Không vui sao, vậy cho ngươi?
- Không cần, ngài cứ từ từ nghiên cứu, ta đã tranh thủ được thời gian mười ngày.

- Mười ngày, đầy đủ.

Lão nhân cất Thiên Nhân Đan đi, thân thể còng lưng đi đến trong bóng tối..

379: Trận Phục Sát Nguy Hiểm


Trong bóng tối rất nhanh đã truyền ra vài tiếng cười âm trầm để cho người ta rùng mình.

- Ta tiếp Ly Hỏa thánh địa bảy lần cũng đều không thể mời được Thiên Nhân Đan đến, không nghĩ tới, cứ như vậy mà lại rơi xuống trên tay của ta. Ha ha... Có chuyện gì thì đi làm đi.

Quý Khải Minh kinh ngạc, lão tổ vậy mà đã tiếp qua Ly Hỏa thánh địa?

Tuy nhiên, với tạo nghệ đan thuật của lão tổ, thật đúng là khả năng hiểu thấu đáo thành phần dược liệu của Thiên Nhân Đan.

Nhưng hiểu thấu đáo thành phần là một chuyện, muốn luyện chế ra đan dược mới thì càng quan trọng hơn chính là hỏa diễm, nhiệt độ, thứ tự luyện hóa dược liệu cùng với dung hợp lực khống chế thành hình.

- Ai...

Quý Khải Minh thở dài, thôi, để lão tổ nghiên cứu vậy.

- Đúng rồi!

Lão nhân lại từ trong bóng đen đi ra.

- Trong Thiên Sư tông có một tiểu gia hỏa tên là Khương Phàm.

- Ngài còn biết hắn sao, là Thánh phẩm Thú linh văn, con rể Dạ Thiên Lan.

Quý Khải Minh lại có chút xoay người, kính sợ từ trong ra ngoài.

- Hắn còn ở Thiên Sư tông không?

- Ta nghe nói là đang luyện đan, nhưng không có gặp qua.

- Không có mời đến Ngọc Đỉnh tông chúng ta đến chỉ đạo sao?

- Ngài không biết rồi, tiểu tử kia quá bướng bỉnh, ngay cả thánh địa cũng đều không đi, đừng nói Ngọc Đỉnh tông chúng ta.

Quý Khải Minh nhắc tới Khương Phàm thì lắc đầu, đều không nhớ nổi là đã bao nhiêu lần ám chỉ nhắc nhở, kết quả tiểu tử kia lại giả bộ hồ đồ, từ đầu đến cuối cũng không từng tới bái phỏng Ngọc Đỉnh tông.

- Qua mấy ngày nữa mời hắn tới một chuyến. Ta có việc tìm hắn. Còn nữa, chúng ta chính là La Phù, đừng để cho Lang Gia hoàng triều lặp đi lặp lại khi dễ nhục mạ chúng ta như thế. Nếu Thiên Cương tông và Thượng Thanh tông đều phế đi, Ngọc Đỉnh tông sẽ phải gánh vác trách nhiệm giữ gìn tôn nghiêm của La Phù.

Lão nhân nói xong lại biến mất vào trong bóng đen.

- Cho lão già ta... có chút khí phách!

Quý Khải Minh trầm mặc một lát lại hành lễ với bóng đen, cung kính bảo đảm nói:


- Ta hiểu được, nửa năm sau hoàng thất Lang Gia phản kích La Phù, Ngọc Đỉnh tông ta sẽ triệu tập các tông, chợ đen, tổ chức sát thủ tại La Phù, toàn diện phản kích.

Thiên Khải bí cảnh!

Bên trong hầm đá, sau khi Khương Phàm cẩn thận cảm nhận lực lượng thì vui mừng phát hiện quả thật đã tăng mấy vạn cân, tới gần cực cảnh một trăm ngàn

Cực cảnh một trăm ngàn là cực hạn lực lượng, muốn chân chính đột phá hơn thì cần rèn luyện cường độ cao, càng cần cơ duyên đặc thù hơn.

Khương Phàm vô cùng hài lòng, nếu như lại đối đầu cận chiến với cái tên cuồng nhân Thái Long kia, hắn có lòng tin sẽ hoàn toàn áp chế.

- Hoàn cảnh nơi này xem ra không tệ, chúng ta có thể lại đợi mấy ngày hay không?

Khương Phàm mỉm cười nhìn bầy khỉ vây xung quanh.

Rống rống...

Bầy khỉ vây quanh hắn, dùng sức lắc đầu.

Tên nhân loại này quá độc ác, vậy mà lại tiêu hao số lượng tích lũy hơn ngàn năm của bọn chúng.

- Chỉ đợi hai ngày?

Rống rống...

- Một ngày cũng được, ta nghỉ ngơi một chút.

Rống rống...

Cứ như vậy, Khương Phàm và Dạ An Nhiên bị 'dịu dàng' mời ra khỏi hầm đá.

Hầm đá tổng cộng có ba cửa ra vào, đám yêu hầu mang theo bọn hắn đến một chỗ xa nhất.

- Tìm kiếm Diêm Lâu, đó là uy hiếp lớn nhất.

Toàn thân Khương Phàm khuấy động lên lực lượng mênh mông, từ xương cốt đến máu thịt đều tản ra sóng nhiệt.

- Chúng ta có thể tìm bọn người Chu Thanh Thọ trước tiên. Nếu như Diêm Lâu tập kết đội ngũ Ly Hỏa thánh địa khác, nhân số quá nhiều, hai chúng ta không ứng phó được.

Dạ An Nhiên nhắc nhở Khương Phàm.


Hai người bọn họ mặc dù đều là thánh văn, nhưng người của thánh địa tuyệt đối không phải Lục gia có thể so sánh, mà Khương Phàm lại rất thích mạo hiểm, nhất là thích liều mạng. Chiến đấu như vậy kiểu gì cũng sẽ mang theo vài phần vận khí, chẳng may vận khí không có ở đây, vô cùng có khả năng sẽ chết trong nháy mắt.

- Một tên thì chọc Úy Thiên Lang gì đó đang bị Hồn Thiên thánh địa truy sát. Một tên thì uống nước tắm con gái người ta, bị Vô Hồi thánh địa truy nã. Hai tên cực phẩm kia nói không chừng đã trốn ở nơi nào rồi, muốn tìm đến bọn hắn, khó đây!

- Vậy không bằng chúng náo ra chút thanh thế, để bọn hắn chủ động tới.

Khương Phàm lắc đầu, hai tên cực phẩm này chơi điên rồi, tìm bọn hắn rất khó.

- Bọn hắn hẳn có năng lực tự vệ, cũng không biết Uyển Nhi như thế nào.

Dạ An Nhiên dở khóc dở cười, Thương Châu võ viện vậy mà lại bồi dưỡng được hai người mới như thế.

- Chúng ta đi đường vòng tới cửa vào đầu tiên của hang động này, nơi đó hẳn là sẽ tụ tập rất nhiều người, chờ sau khi ta ra ngoài sẽ săn giết ta. Rất có thể Ly Hỏa thánh địa cũng sẽ ở gần đó. Nếu như chỉ có mấy người bọn Diêm Lâu, chúng ta sẽ tìm cơ hội ra tay, nếu như còn có những kẻ khác, chúng ta nên tránh trước một thời gian.

Khương Phàm phóng tới trong rừng rậm.

Mặc dù hắn rất muốn ngược chết tên hỗn đản kia, nhưng còn không đến mức quá xúc động.

Giờ khắc này, không chỉ có người của Ly Hỏa thánh địa đang tiềm phục ở gần đó, Thái Long hẳn cũng đã khôi phục tốt mang theo người của Linh Kiếp thánh địa núp trong bóng tối.

u Dương Yên, Thác Bạt Hoằng, còn có Thương Hàn Nguyệt cũng đều đang gần đó.

Nhưng ai cũng không hề lộ diện, cũng đều cách rất xa, rất bí mật.

Những người thí luyện trước đó cũng đều trở về, đang mong đợi còn có thể lại giết vào hầm đá, đánh cướp bảo bối bên trong.

- Chờ một chút!

Thời điểm cách cửa hang đầu tiên hơn ba mươi dặm, Khương Phàm ngoài ý muốn đã phát giác được có nguy hiểm.

Cái sự cảnh giác này là bản năng lắng đọng đến từ những trận huyết luyện ở Đại Hoang, cũng tới từ mẫn cảm của Thú linh văn.

Xung quanh đều là núi cao, cây rừng tươi tốt, thâm thúy lại lờ mờ, còn có mê vụ phiêu đãng thản nhiên. Nhìn rất bình thường, nhưng khi bọn hắn mới vừa dừng lại, mê vụ liền nhanh chóng dày đặc, từ bốn phương tám hướng che mất bọn hắn.

- Có mai phục?

Dạ An Nhiên lui đến bên cạnh Đao Hoàng, phối hợp cảnh giác xung quanh.

Sẽ là ai?

Khương Phàm k1ch thích linh văn, sẵn sàng tập kích.


380: Loạn Loạn Loạn (1)


- Khương Phàm, vội vã đi đâu vậy? Có phải ngươi quên còn có một người bằng hữu, tên Hoa Vị Ương hay không.

Một thanh âm thanh lãnh quanh quẩn ở trong sương mù.

- Là ngươi. Có đảm lượng(*) một mình mà phục kích ta?

(*) Mạnh dạn, to gan.

Khương Phàm vừa dứt lời, giọng nói lạnh lùng lại tiếp tục quanh quẩn trong sương mù:

- Vị cô nương này cũng không phải có một mình.

Giọng nói lạnh lùng xuất hiện tiếp trong sương mù.

- Cũng không phải hai người.

- Ngươi nên vui mừng đi, còn có một người khác đây. Ha ha, mà hình như cũng không ít đâu.

Một âm thanh liên tiếp xuất hiện ở trong sương mù nhưng lại lơ lửng không cố định.

Dạ An Nhiên nói nhỏ.

- Không nên đánh giá thấp vốn liếng của một nữ tử xinh đẹp, nếu như Hoa Vị Ương bỏ đi tôn nghiêm, nàng có thể tụ tập được rất nhiều giúp đỡ.

- Ta đoán được ngươi sẽ từ nơi khác đào hang rời khỏi, tuy nhiên tốc độ của ngươi so với ta nghĩ lại nhanh hơn. Ngươi muốn di đường vòng phục kích những tên đệ tử kia thánh địa đúng không? Ha ha, bọn hắn hình như không thông minh bằng Hoa Vị Ương ta, vậy mà lại ngu ngốc chờ ở nơi đó. Nghĩ như thế nào đây? Là cảm giác ngươi sẽ mang theo bầy khỉ lao ra? Hay cảm giác ngươi sẽ tự mình đi ra đầu hàng? Thánh địa ơi thánh địa, cao ngạo đã quen, không thích ứng được khi bị người khác khiêu khích.

Giọng của Hoa Vị Ương bay tới bay lui trong sương mù, mang theo vài phần cười trên nỗi đau của người khác.

- Cô vào thanh đồng tiểu tháp đi.

Khương Phàm đã sẵn sàng tiếp đón kẻ địch.

Mê vụ rất quỷ dị, cho hắn một cảm giác rất nặng nề, giống như không phải đứng trong sương mù, mà chìm ở đáy hồ.

- Chê ta vướng bận sao?

Dạ An Nhiên ngưng tụ ra hai đạo thủy linh phù, vừa vặn có thể tụ tập Thủy nguyên lực.

- Khương Phàm, ngươi hẳn là nên cám ơn ta, không cần lại đứng trước truy sát của thánh địa. Ngươi, sắp chết ở trên tay Hoa Vị Ương ta!

Hoa Vị Ương hét một tiếng ra sát lệnh.

- Giết hắn cho ta.

Ầm ầm


Mê vụ nồng đậm đột nhiên nở rộ ánh sáng, chiếu thấu mỗi một góc, không đợi hai người một thú Khương Phàm đã hiểu xảy ra chuyện gì, mê vụ lại bất chợt biến thành thủy triều cuồn cuộn, trong nháy mắt nuốt sống bọn hắn.

Thủy triều mênh mông kịch liệt, phạm vi trải rộng hơn mười dặm núi, cao tới sáu mươi mét.

Khương Phàm, Dạ An Nhiên, Đao Hoàng đều vội vàng không kịp chuẩn bị nên bị hung hăng cuốn ra ngoài, giống như bị đột nhiên ném tới dưới đáy một con sông to lớn đang cuộn trào mãnh liệt.

Số lượng lớn cây cối đều bị xông ngã ở hai bên trái ngã phải, những tảng đá to lớn nặng nề đều bị kịch liệt nhấc lên.

Sưu sưu sưu!

Sâu trong thủy triều, lít nha lít nhít giọt nước màu lam đang trùng kích, giống như kim nhọn cứng rắn, những nơi nó đi qua đều xuyên thủng hết thảy.

Một ngọn núi đá bị đánh thủng hàng trăm ngàn lỗ, mấy cây già bị vỡ nát.

Số lượng giọt nước cực kỳ khổng lồ, đi ngang qua thủy triều cuồn cuộn.

Toàn thân Khương Phàm căng cứng như sắt thép ngạnh kháng bạo kích của những giọt nước c ường bạo kia, cũng cưỡng ép mà khống chế được nhấc người lên, ở sâu trong thủy triều xông về Dạ An Nhiên.

Thân thể Dạ An Nhiên nhỏ yếu, trước tiên đã bị thủy triều làm mất đi khống chế, linh phù tán loạn, kịch liệt dao động.

Hàng loạt giọt nước màu lam nổ bắn phóng tới nàng.

Phốc phốc...

Dạ An Nhiên bị hung hăng đánh xuyên, hơn mười vết thương khiến nàng đau đến há mồm kêu thảm nhưng lại bị thủy triều chảy ngược, sặc đến suýt chút nữa đã ngất đi.

Thời điểm khi bị càng nhiều giọt nước đánh tới, Khương Phàm đã kịp thời vọt tới, ôm chặt lấy nàng kéo vào trong ngực.

Bành bành bành!

Từng giọt nước oanh kích, đánh đến Khương Phàm sôi trào khí huyết.

Dạ An Nhiên giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, gắt gao ôm chặt hắn.

- Chúng ta đi!

Khuôn mặt Khương Phàm căng cứng, dực văn sau lưng phát sáng, không để ý thủy triều bao phủ, hắn cưỡng ép phóng xuất ra hỏa dực mãnh liệt.

Nhiệt độ Kim Viêm Thánh Hỏa cực cao, xung quanh lập tức nhấc lên lít nha lít nhít bọt khí, dưới đáy nước cơ hồ muốn có một khoảng trống.

Khương Phàm vỗ cánh phóng lên tận trời.

Nhưng vào thời khắc này, từng luồng từng luồng oanh minh kịch liệt lại bạo hưởng ở bên ngoài thủy triều, cho dù cách thủy triều nặng nề nhưng vẫn có thể cảm nhận được phần uy năng kia.

Ba đạo lôi điện va chạm vào thủy triều hỗn loạn, không ngừng tiếp tục.

Thủy triều và lôi điện hai nhanh chóng cộng hưởng với nhau, cảnh tượng k hủng bố. Thủy thế cường thịnh, lôi điện tăng vọt.


Cả hai gặp nhau chính là một trận va chạm kinh diễm.

Toàn bộ thủy triều đều bộc phát ra cường quang chói mắt.

- Aaa… !!

Khương Phàm vừa cưỡng ép thu Dạ An Nhiên vào thanh đồng tiểu tháp, không đợi vọt tới mặt nước, lôi điện kinh khủng đã mượn thủy thế nuốt sống hắn.

Cho dù là có cơ thể cứng rắn nhưng cũng phải bị đốt cháy khét.

Cây cối bị nuốt hết càng trực tiếp biến thành than, lại thêm bị thủy triều phá tan.

Ngay cả Đao Hoàng cũng đều không thể kịp thời chạy đi, bị lôi điện nuốt hết, nó đau đớn kêu r3n.

- Chúng ta đến từ Thập Vạn Đại Sơn!

Tiếng gào thét to rõ quanh quẩn khắp dãy núi.

Tám vị thí luyện giả phân tán ở các đỉnh núi cao xung quanh.

Ba người khống chế thủy triều, ba người khống chế lôi điện, hai người còn lại thì đợi sau khi lôi điện tản ra liền nhanh chóng đạp trên thủy triều cất bước phóng tới, xông về phía Khương Phàm.

Trên trán một người lấp lóe ba giọt băng tinh.

Trên trán một người là đầu lâu Kim Sư uy mãnh.

- Aaa…!

Gương mặt Khương Phàm dữ tợn, toàn thân cuồn cuộn liệt diễm đốt cháy thủy triều xung quanh phóng thẳng đến mặt nước.

Nhưng lúc sắp xô ra, một khắc này, ba vị cường giả thủy văn nơi xa cùng hô to lên, đứng cách mấy trăm mét cưỡng ép khống chế thủy triều xung quanh Khương Phàm, kịch liệt hội tụ, xoay thẳng lên trời.

- Cực Hàn Phong Ấn!

Nam tử tam tinh linh văn phóng tới từ mặt nước đụng đầu với cơn lốc thủy triều.

Ầm ầm!!

Lít nha lít nhít băng tinh xung quanh kịch liệt xoay tròn va chạm với thủy triều, sau đó nhanh chóng đông kết lại.

Một cây trụ băng rộng mười mét cao hơn năm mươi mét xoay tròn thành hình, c**ng bức đông cứng Khương Phàm ở bên trong.

- Ha ha, đông cứng rồi. Ngươi cũng không giỏi gì. Đến lượt các ngươi!

Nam tử Băng tinh liên tiếp ngưng tụ ra thêm nhiều băng tinh, tiếp tục đông kết băng trụ.